Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

16 (3)

Phiên bản Dịch · 2919 chữ

Cát Linh tưởng cô sợ hãi, bèn nói: “Cô về nhà đối với bất kỳ người nào cũng đều tốt, tôi nghĩ cha mẹ nuôi cô cũng không muốn bị cô liên lụy.”

Triệu Trường Anh đáp lại bà ta chỉ có một tiếng: “Bà chỉ có chiêu này sao? Làm sai mà không chịu nói lời xin lỗi, chỉ muốn bắt tôi, bà không còn chiêu gì khác sao?

Cát Linh nghĩ cũng không có gì áy náy, bà ta cảm thấy mình đang lấy nhà họ Chương làm trọng.

Vòng luẩn quẩn lớn như vậy, đám bà chủ lớn kia mỗi ngày rảnh rỗi không có gì làm bèn thích xem chê cười nhà khác.

Đêm qua bà ta nhận không dưới ba bốn cuộc điện thoại thử dò xét, mà sáng hôm nay, trợ lý còn nói với bà ta, có người đi đồn cảnh sát hỏi qua nguyên nhân Triệu Trường Anh đi báo cảnh sát. Nếu không phải người nhà cảnh sát làm việc nghiêm ngặt, chuyện nhẫn kim cương sẽ bị bại lộ ra ngoài.

Thật sự quá nguy hiểm.

Nhưng nếu như điệu bộ này không thật tốt trở về, bọn họ lập tức bị thành phố Mật chê cười.

Làm sao bà ta nghĩ đến cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bà ta là mẹ cô chứ không phải cháu trai, đương nhiên sẽ không chịu đựng.

Bà ta chờ Triệu Trường Anh đi vào khuôn khổ.

Kết quả Triệu Trường Anh lại nói: “Bà thử xem.”

Nói xong, Triệu Trường Anh rời đi, Hạ Đan liếc mắt nhìn Cát Linh một cái, lập tức đi lên an ủi Triệu Trường Anh: “Không sao đâu, cứ cho là bà ta có tiền cũng không có khả năng một tay che trời, em đừng sợ.”

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Triệu Trường Anh, anh ta lập tức dừng lại.

Bởi vì trên gương mặt kia hoàn toàn không có bất kỳ sợ hãi gì, đương nhiên cũng không có phẫn nộ, giống như người vừa bị mẹ ruột vô lý áp chế kia cũng không phải cô.

Hơn nữa, cô gái này còn bình tĩnh nói với anh ta: “Huấn luyện viên Hạ, có thể nhờ thầy giúp một chút không? Vừa nãy ở cổng chính có máy theo dõi, bà ta uy hiếp em, có thể giúp em lấy được không? Cũng coi như để lại chứng cứ.”

Đúng vậy, Hạ Đan đều đã quên chuyện này.

Hạ Đan lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi lập tức đi.”

Anh ta xoay người vào phòng an ninh, màn hình theo dõi đều biểu hiện bên này, cầm di động tiến hành sao chép video giám sát vừa nãy.

Chờ anh ta sao chép xong, chiếc Bentley màu đen kia đã rời đi.

Hạ Đan vội vàng trở về sân thể dục bèn nhìn thấy Triệu Trường Anh đang ở đằng kia tập luyện tư thế, anh ta nhìn vài phút, phát hiện cô gái này thật sự có phong độ của một đại tướng. Nếu người khác gặp chuyện như vậy, nhất định sẽ đứng ngồi không yên, Triệu Trường Anh có thể động tác trầm ổn, vừa nhìn như không bị ảnh hưởng.

Anh ta cũng yên lòng chậm rãi đi tới, đứng ở một bên bắt bẻ động tác của cô.

Chờ luyện xong một số động tác, anh ta mới đem video đó mở cho Triệu Trường Anh xem, có chút buồn hỏi: “Em chuẩn bị làm sao bây giờ?”

Triệu Trường Anh nhìn Hạ Đan biểu cảm đều vui vẻ.

Thật ra cô cũng không sợ, cô biết, nếu Cát Linh muốn thì thực sự có thể làm được. Bởi vì có quan hệ với Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng, Cát Linh có quan hệ rất tốt với vài vị lãnh đạo quản lý thể dục.

Mà cô, chỉ là một học sinh gia nhập vào đội bắn tên mấy ngày, tự nhiên biết cái gì nặng, cái gì nhẹ.

Nếu như kiếp trước cô tự nhiên sợ hãi, cảm thấy đấu không lại nhà họ Chương. Nhưng qua nhiều năm như vậy ở trong cung, cô nếu như không chuẩn bị thì làm sao dám rời khỏi nhà họ Chương? Huống chi còn có Lý Bân trợ giúp.

Cho nên không có gì đáng sợ, cô nói: “Trước tiên luyện tập đã.”

Ngược lại Hạ Đan hơi buồn.

Chờ lúc về nhà, Triệu Trường Anh hỏi Triệu Lâm Húc và Tiết Tiểu Hoa chuyện đi làm, bởi vì con cái luôn quan tâm đến vợ chồng bọn họ nên hai người ngược lại không có hoài nghi. Triệu Lâm Húc khoe bản thân mình hôm qua kiếm được hai trăm còn Tiết Tiểu Hoa thì khoe bà sẽ làm người quản lý nấu ăn, cuối tuần nghỉ làm cho bọn họ ăn.

Rất nhanh rồi tới thứ sáu, đội bắn tên muốn cử hành tuyển chọn trong đội.

Mọi người làm thể thao tuy rằng nói là vì mục tiêu to lớn càng nhanh càng mạnh hơn, nhưng ai nghĩ có thể được tán thành đâu.

Bơi vậy dường như giữa trưa tất cả mọi người đều không nghỉ ngơi, mặc kệ có tác dụng hay không, đều ở sân thể dục nước đến chân mới nhảy.

Chỉ là nhìn thấy Triệu Trường Anh đi theo Hạ Đan tiến vào, không ít người trên mặt đều có vẻ kinh ngạc.

Triệu Trường Anh nghe thấy có người nói: “Cô ta sao lại tới đây? Nhược Nhược, không phải cô nói huấn luyện viên Chu không để cô ta tham gia sao?”

Trương Nhược Nhược đáp một câu: “Tôi làm sao biết được?!”

Hạ Đan đưa Triệu Trường Anh đi một lần, một bên dặn dò Triệu Trường Anh: “Đừng để ý bọn họ.” Một bên cần cung Triệu Trường Anh kiểm tra một lượt, lại cho cô cầm mũi tên vừa ý: “Thả lòng tâm trạng, tôi cảm thấy em không thành vấn đề. Đi vận hội tỉnh thì sẽ lọt vào ánh mắt của huấn luyện viên đội tỉnh, bọn họ có hỏa nhãn kim tinh, nhất định sẽ coi trọng em.”

Mặc dù trong lòng Hạ Đan đang nhỏ máu, nhưng không có ý không để cho Triệu Trường Anh đi: “Vị trí không giống nhau thì cơ hội không giống nhau, đi đội tỉnh là có thể tham gia giải thi đấu cả nước, cố lên!”

Triệu Trường Anh rất thích Hạ Đan: “Vậy em đến chỗ nói cho người khác, Hạ Đan là ân sư Bá Nhạc* của em.”

*Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình.

Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu (Xuân Thu là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ năm 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc), có một người tên là Tôn Dương. Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa. Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm. Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc.

Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.

Vừa nói như vậy, Hạ Đan cũng vui vẻ: “Tốt tốt tốt, tôi đây sẽ không lo thiếu hạt giống.”

Hai người bọn họ trò chuyện, không đồng nhất thời gian, huấn luyện viên Chu và lãnh đạo cũng lại đây.

Loại tuyển chọn này ở Trung cũng thường thấy, cho nên việc quen thì dễ làm.

Hạ Đan dựa vào trước đây, chợt nghe thấy huấn luyện viên Chu tuyên bố quy tắc tuyển chọn: “Tuyển chọn chia làm xếp hạng thi đấu, vòng đấu loại có hai giai đoạn. Bởi vì đội viên đều nhỏ hơn mười lăm tuổi, thuộc về tổ Ất, cho nên tầm bắn 50 mét. Trước tiên tiến hành xếp hạng thi đấu, tổng cộng hai lượt 72 mũi tên, theo vòng tích lũy số xếp hạng. Tiếp đó xếp hạng thứ tám đầu đuôi ghép đôi tiến hành đấu vòng loại, cuối cùng, nam nữ tất cả chọn ra ba hạng đầu, lấy được tự cách đến vận hội tỉnh.”

“Nghe hiểu không?”

Đây là quy tắc tranh tài thế vận hội olympic bản đơn giản hóa, tất cả mọi người đều rất quen thuộc, lập tức tất cả mọi người to nhỏ hét to: “Nghe hiểu.”

Huấn luyện viên Chu nhìn hướng về phía người bên cạnh: “Hiệu trưởng Trương, ông xem có thể bắt đầu chưa?”

Hiệu trưởng Trương cười híp mắt nói: “Vậy thì bắt đầu đi, đừng căng thẳng.”

Lập tức, mọi người bèn tản ra, Triệu Trường Anh chiếm vị trí thứ nhất bên trái, bên tay phải cô là nữ sinh không quen biết nhìn cô hừ một tiếng.

Lựa chọn trong đội tuyển tuy rằng rất quan trọng, nhưng cũng không nhiều nghi thức như vậy, huấn luyện viên Chu hô một tiếng chuẩn bị bắt đầu, mọi người lập tức bắt đầu bắn tên.

Triệu Trường Anh mặc dù vừa học thi đấu cung phản khúc không lâu, nhưng kĩ thuật bắn cung thiên hạ này thực ra là giống nhau, chỉ là vấn đề thích ứng. Cho nên cho dù không bằng cung truyền thống thuận buồm xuôi gió như vậy, cũng đã tiến bộ cực lớn.

Hơn nữa, cô đã từng đối mặt có thể là người chết trên chiến trường, bắn tên là muốn mạng người khác, hơn nữa còn đề phòng người khác muốn mạng của mình.

Mà bây giờ, cô chỉ cần đứng yên ở chỗ này, yên tâm bắn tên.

Làm sao có thể không ổn.

Cô mười tên trước đều là 10 điểm.

Tên thứ mười bắn xong, hiệu trưởng Trương vừa vặn đi đến chỗ cô, híp mắt nhìn bia ngắm, nhưng mà cũng không lên tiếng, chỉ là chỉ chỉ Hạ Đan, Hạ Đan bèn gật đầu.

Rất nhanh bọn họ đã đi xa một chút, lúc này mới chính thức nói chuyện, hiệu trưởng Trương hỏi: “Đây chính là vị sao Tử Vi kia, không sai, tôi nhìn không thể kém so với Trương Nhược Nhược.”

Hạ Đan vừa nghe thì siêu tự hào, nói lời hay trong miệng: “Cô ấy từ nhỏ cùng lão thợ săn luyện, cơ sở cực kì tốt, chỉ là chưa quen thuộc với thi đấu cung khản khúc nên còn hạn chế. Nếu như cho mấy ngày, cam đoan càng xuất sắc!”

Tiếp đó chờ huấn luyện viên Chu chọn thử, ai biết huấn luyện viên Chu vẻ mặt hiền từ nhìn sân thể dục lại nửa câu chưa nói.

Tổng cộng 72 mũi tên, chia làm hai đợt bắn, trung gian sẽ có 15 phút thời gian nghỉ ngơi. Lúc này đều đã bắn xong vòng thứ nhất, hiệu trưởng Trương bèn nói: “Vậy nhìn xem.”

Sớm có người tình nguyện lại đây hỗ trợ, rất nhanh thì có người cầm bản in thành tích tốt đưa tới.

Chỉ là ba người nhìn tới thành tích phản ứng hoàn toàn không giống nhau.

Hiệu trưởng Trương: “A?”

Huấn luyện viên Chu: “Hừ?”

Hạ Đan: “Ha ha!”

Đơn sơ trên tờ giấy trắng, trình tự thành tích được in ra.

Ngày xưa hàng năm Trương Nhược Nhược chiếm lấy hạng nhất rõ ràng không còn, thay vào đó là Triệu Trường Anh.

36 mũi tên.

Số điểm tối đa là 360, Triệu Trường Anh bắn được 352 điểm.

Huấn luyện viên Chu thật sự không dám tin: “Không thể nào!”

Thật ra Hạ Đan cũng không nghĩ tới sẽ được điểm cao như vậy, sửng sốt một chút rồi thôi, cất cao giọng nói: “Thế này có gì mà không thể chứ, tôi đã nói từ trước rồi, Trường Anh chính là sao Tử Vi thiên tài mà ông còn không tin. Ông xem mới làm quen được ba bốn hôm đã có được thành tích như vậy, Nếu lại qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta…”

Anh còn chưa dứt lời, huấn luyện viên Chu đã nhảy phắt xuống khỏi đài chủ tọa chạy đi xem bia giấy, Hạ Đan bèn nghĩ cách nhân cơ hội này nói chuyện với hiệu trưởng Trương, lôi kéo một chút ấn tượng tốt cho Triệu Trường Anh, kết quả điện thoại của hiệu trưởng Trương đã vang lên.

Ông ta cúi đầu nhìn thoáng qua: “Anh xem này, tôi nghe điện thoại đã.”

Nói đoạn, ông ta đã gọi một tiếng cục trưởng Vương.

Cục trưởng Vương là Cục trưởng Cục Thể dục thành phố, Hạ Đan không có hứng thú nghe lén người khác, bèn đi tìm huấn luyện viên Chu đang đứng trước bia giấy ngây ngẩn người liên tục lẩm bẩm không thể nào.

Mũi tên của Triệu Trường Anh bắn ra gần như đều rơi tại một điểm, trong 36 mũi tên cũng chỉ có một vài cái là rơi lệch sang chỗ khác đó là do gió điều chỉnh góc độ.

Bia giấy lúc này và lúc trước đó khi cô quyết đấu với Lý Bân gần như giống y hệt nhau, ngày đó Hạ Đan cũng nhìn đến ngây ngẩn.

Lúc này Hạ Đan rất vui mừng, nghĩ thầm huấn luyện viên Chu ông cũng có ngày hôm nay, mà không phải là lúc ông chiếm lấy sân thể dục của chúng tôi.

Anh ấy xấu xa hỏi: “Sao nào? Có thấy không vừa ý chỗ nào không?”

Huấn luyện viên Chu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Trường Anh một cái, không hé răng nửa lời.

Trong lòng Hạ Đan đã sắp nở hoa rồi, anh tới đội bắn cung trường số 1 lâu như vậy rồi, mỗi ngày đều bị huấn luyện viên Chu chọc giận đến nỗi đòi sống đòi chết, đây là lúc anh sung sướng nhất.

Anh thật sự sắp sướng bay cả người.

“Huấn luyện viên Chu, có vấn đề gì ông cứ nói đi đừng ngại. Tuy rằng đây là học trò của tôi nhưng mà chúng ta đều là đội bắn cung mà.”

Huấn luyện viên Chu thật sự không ngờ rằng tên nhóc Hạ Đan này lại đáng ghét như vậy. Ông ta bới móc cái gì nữa, thành tích này mà còn bới móc nữa thì không phải ông ta đang nói nhảm hay sao?

Đứa bé này giỏi như vậy, đứng trước thành tích xuất sắc thế này, không nói tới chuyện bắt ông ta bới lông tìm vết chính là bắt ông ta phải im miệng, ông ta không làm được.

Ông ta nói: “Nền tảng của Trường Anh không tồi, tố chất tâm lý cũng vững vàng, là hạt giống khó gặp đấy, sau này chắc chắn sẽ thành tài.”

Vừa mới rồi Hạ Đan còn vui mừng đến run rẩy cả người, sau đó đã dừng lại ngay lập tức.

Không phải ông nên nói gì đó bác bỏ tôi hay sao? Sao lại khen chứ? Đây không phải là phong cách của ông.

Anh ta nghĩ ngợi một chút đã nghĩ ra lý do, lập tức nghiêm túc nói: “Huấn luyện viên Chu, chúng ta đã nói trước rồi đó, học trò do ai chiêu mộ về thì là của người đó.”

Vốn dĩ huấn luyện viên Chu chỉ là không muốn bị đội bắn cung trường số 1 phải thất vọng, sau khi Triệu Trường Anh thể hiện tố chất của mình, ông ta đã đổi ý đương nhiên sẽ có gì nói đó.

Nhưng mà ông ta không ngờ Hạ Đan lại là tên hẹp hòi như vậy, không nhịn được cau mày nói với anh: “Mỗi ngày đầu óc cậu nghĩ cái gì thế hả? Cậu coi tôi là loại người gì chứ?”

Nói xong ông ta bỏ đi, Hạ Đan ở đằng sau tức không chịu được, không phải ông thì là ai hả, sao mà thái độ của ông lại thay đổi nhanh như vậy.

Triệu Trường Anh đang nghỉ ngơi ở cách đó không xa, đương nhiên cô đã nghe thấy, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ.

Sao mà cứ như trẻ con thế.

Hạ Đan ồn ào trong chốc lát với huấn luyện viên Chu, anh bắt gặp hiệu trưởng Trương cau mày vẫy tay với mình, bèn vội vàng chạy qua đó.

Hiệu trưởng Trương nói: “Bảo Triệu Trường Anh dừng lại đi.”

Hạ Đan lập tức sửng sốt: “Tại sao chứ, còn có một vòng thôi.”

Hiệu trưởng Trương nhìn Hạ Đan nói: “Anh đấy, làm huấn luyện viên mà ngay cả đi thăm hỏi gia đình cũng không làm à? Mẹ ruột của Triệu Trường Anh người ta phản ánh tới tận Cục Thể dục rồi kìa. Nói là các anh lừa gạt trẻ con, không thương lượng với cha mẹ đã bắt con bé chuyển từ trường số 3 tới trường số 1, người ta không muốn để cho Triệu Trường Anh tham gia đội bắn cung. Nói rằng nếu còn không dừng lại thì sẽ tố cáo chúng ta.”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.