Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

17 (1)

Phiên bản Dịch · 2653 chữ

Hạ Đan cho dù thế nào cũng không nghĩ đến, Cát Linh có thể làm ra được chuyện như vậy.

Bà ta là một người mẹ, đây không phải là hủy hoại tương lai của đứa trẻ sao? Có người người mẹ như vậy?

Anh lập tức trở nên tức giận: “Sao bà ta có thể làm như vậy? Cục trưởng Vương cũng không thể tin vào lời nói một phía được. Tôi đi tìm cục trưởng Vương!”

Hiệu trưởng Trương sợ anh kích động, vội vàng ngăn lại: “Cậu làm gì vậy?! Muốn đánh nhau sao?! Cậu nói xem xảy ra chuyện gì?!”

Hạ Đan đương nhiên không thể đánh nhau với hiệu trưởng Trương, thấy Triệu Trường Anh quá uất ức rồi: “Sự thật bà ta là một người mẹ sao. Triệu Trường Anh vừa sinh ra đã bị ôm sai, chỉ vừa đón trở về một buổi tối, nhà bọn họ đã vu oan Triệu Trường Anh trộm đồ. Sau khi Triệu Trường Anh chứng minh trong sạch đã dọn ra ngoài sống với cha mẹ nuôi. Bà ta lại dựa vào thân phận mẹ ruột không cho phép Triệu Trường Anh tham gia bắn cung.”

“Hiệu trưởng Trương, ngài cũng đã gặp qua rất nhiều gia đình học sinh, phụ huynh như vậy ngài từng gặp qua chưa?”

Anh nổi giận đùng đùng, nói mấy câu đơn giản, chuyện đã sáng tỏ, hiệu trưởng Trương lập tức nghe hiểu.

Ông ta là hiệu trưởng, gặp được nhiều phụ huynh, người khác cảm thấy làm sao có cha mẹ như vậy, nhưng với ông mà nói là chuyện thường ngày.

Không có gì cảm thấy không có khả năng. Đơn giản chính là con bé không lớn lên bên cạnh cha mẹ, không có tình cảm nhiều, cộng thêm Chương Nhất Băng quá ưu tú, so ra đã có kết quả. Khả năng cao, mặc dù trong lòng chán ghét lại không muốn bị người khác bắt được nhược điểm, nên muốn chèn ép cô.

Ông ta cũng thấy nhiều.

Biểu tình của ông trở nên thận trọng, nghĩ nghĩ hỏi: “Hộ khẩu đăng ký thường trú ở đâu?”

Hạ Đan sửng sốt, anh không biết.

Anh quay đầu lại nhìn thấy Triệu Trường Anh, vòng thứ hai đã bắt đầu rồi, anh cố ý trì hoãn, lúc này mới ngăn Triệu Trường Anh lại, cô cũng chỉ đứng nhất vòng thứ nhất, vẫn chưa nhìn ra ưu thế.

Nhưng nếu thi đấu xong, toàn đội đứng nhất, lấy thành tích này, trường học cũng sẽ chú ý đến.

Anh ấy dừng lại, cũng có phần chột dạ.

Lúc này lại nghe thấy có người nói: “Bây giờ không được. Lúc này bọn nhỏ đều đang thi đấu, nếu bây giờ cậu đi quấy rầy, có thể làm cho bọn nhỏ thi đấu không được, việc gì cũng không thể ảnh hưởng thành tích.”

Hạ Đan vừa nhìn, Huấn luyện viên Chu không biết khi nào đã vòng trở về.

Ngày thường anh thường khó chịu với tính khí khó chịu của Huấn luyện viên Chu, nhưng hôm nay, anh lại thấy yêu chết được.

Hiệu trưởng Trường thuận nước đẩy thuyền, ừ một tiếng: “Từ từ đi. Không thể vì một người mà ảnh hưởng đến toàn đội!”

Vì thế, ba người đều im lặng lại, nhưng ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Triệu Trường Anh.

Trong cuộc thi 72 mũi tên này, một mặt thi đấu về độ chính xác, mặt khác lại so sánh tâm lý cùng thể lực.

Bắn cung nhìn như im lặng, nhưng thực tế lại cần rất nhiều cơ phối hợp với nhau, thực sự rất mệt.

Đặc biệt trong không khí thi đấu, mỗi mũi tên bắn ra đều muốn giành được thành tích tốt nhất, so với ngày thường sẽ càng cảm thấy mệt mỏi nhanh hơn.

Huống chi, càng bắn về sau, áp lực tâm lý cũng sẽ càng lớn, cho nên, nếu lấy bảng thành tích thi đấu ra xem, rất nhiều người tới mười mấy mũi tên cuối cùng, độ chính xác sẽ giảm xuống rõ rệt.

Triệu Trường Anh có vấn đề về thể lực.

Mặc dù thân thể này ở trong thường xuyên làm việc nặng, nhưng cũng không được huấn luyện chuyên môn, vòng thứ nhất Triệu Trường Anh có thể nhẹ nhàng thi đấu, đến vòng thứ hai cô đã cảm nhận được cơ bắp mình đau nhức.

Chỉ là, ý chí cô mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bất kỳ ai.

Bởi vì, trên chiến trường Đại Hạ, cô không chỉ kéo cung bắn tên, mà còn đối mặt với tử vong, hoặc là đối phương ngã xuống, hoặc là chính mình tử trận.

Mà ở trong mắt ba người hiệu trưởng Trương, chỉ có thể nhìn thấy động tác của cô tuy rằng chậm lại, nhưng một chút cũng không loạn, trong số các vận động viên động tác đã có chút thay đổi, có cảm giác rất xinh đẹp.

Tuy là hiệu trưởng Trương chỉ nhìn qua dáng vẻ bên ngoài, nhìn cô rút ra mũi tên và giương cung có vẻ linh hoạt, cũng không cản ông xem không rời mắt.

Mãi cho đến vòng thi thứ hai kết thúc, ba người mới thu hồi ánh mắt.

Hạ Đan nhịn không được nói: “Hiệu trưởng Trương, ngài xem Trường Anh rất có tiềm lực, nếu là...” Anh thật sự đau lòng muốn chết.

Hiệu trưởng Trương cũng rất tiếc hận, nhưng có một số chuyện có thể khiến người ta không phản bác được: Ví dụ như huyết thống.

Ông nói: “Cậu gọi cô bé đến đây một chút.”

Triệu Trường Anh rất nhanh đã bị kêu lại đây, cô vừa nghe hộ khẩu thì biết mình đã đoán trúng, Cát Linh thật đúng là không có ý tưởng mới gì.

Triệu Trường Anh lập tức nói: “Không có.”

Kiếp đầu tiên cô vào nhà họ Chương ở, quay đầu phải nộp đơn thi vào cấp hai, mới chuyển qua tới, làm gì có hộ khẩu.

Quay lại!

Hạ Đan vui vẻ trực tiếp chụp lấy bàn tay hiệu trưởng Trương, trên mặt là vẻ mừng như điên: “Hiệu trưởng Trương, hiệu trưởng Trương, không có hộ khẩu thì nói gì cũng vô ích!”

Hiệu trưởng Trương so với anh thì trầm ổn hơn nhiều, dù sao nhà họ Chương làm việc cũng không theo quy củ, không phải không có khả năng, ông ừ một tiếng: “Được rồi, cậu cùng tôi đến Cục thể thao, nói rõ ràng chuyện này.”

Triệu Trường Anh đồng ý.

Sau đó hiệu trưởng Trương dẫn theo cô đi về phía trước, nghe thấy phía sau còn có âm thanh, quay đầu thì thấy Hạ Đan cùng huấn luyện viên Chu đang đi theo.

Hạ Đan giải thích: “Tôi là huấn luyện viên của cô ấy, chuyện này tôi cũng nên có mặt.”

Lý do này không tồi, hiệu trưởng Trương Lại nhìn về phía huấn luyện viên Chu, vẻ mặt của huấn luyện viên Chu giống như không muốn đi nhưng lại không thể không đi: “Cái này không đúng sao? Ông là người hiền lành, cậu ta lại là người mới, cãi nhau còn phải nhờ tới tôi.”

Lý do này… Rất đúng!

Hiệu trưởng Trương cũng không nói nhiều, dẫn theo hai người.

Trên đường Triệu Trường Anh còn nghe Hạ Đan hỏi: “Huấn luyện viên Chu, vậy là anh thừa nhận Trường Anh của chúng ta rất ưu tú.”

Chu huấn luyện viên trừng mắt nhìn anh một cái: “Nếu không thì cậu tự đi?”

Hạ Đan lập tức câm miệng.

Triệu Trường Anh:...

Triệu Trường Anh vì hòa hoãn, hỏi hiệu trưởng Trương: “Vị cục trưởng Vương kia là người thế nào?”

Hiệu trưởng Trương lại rất rõ ràng cái này: “Tuy rằng ông ta tương đối coi trọng thành tích, nhưng là người rất chính trực.”

Triệu Trường Anh yên tâm, nghĩ nghĩ, lại lấy điện thoại nhắn tin cho Lý Bân “Giám đốc Lý, mẹ tôi nói trường số 1 tự mình thu nhận tôi mà không được sự cho phép của bà. Tôi đang trên đường đi đến Cục thể thao.”

Gửi xong tin nhắn, rất nhanh đã đến Cục thể thao, hiệu trưởng Trương dẫn đầu, gõ cửa phòng cục trưởng Vương.

Cục trưởng Vương lúc này cũng rất buồn, giữa trưa hôm nay Cát Linh lên lớp tìm ông, ông tưởng có việc liên quan đến Chương Nhất Băng cùng Chương Nhất Vi. Rốt cuộc hai người này cũng là vận động viên của thành phố Mật, lại đang ngày càng đi lên, có nhiều vấn đề cần hợp tác với thành phố Mật là chuyện bình thường.

Kết quả vừa mở miệng lại nói là một đứa con gái khác, tên Triệu Trường Anh.

Lúc này ông mới biết, là đứa con gái ruột bị ôm nhầm của nhà họ Chương, bị trường số 1 lừa dối chuyển vào trường để đào tạo bắn cung mà không được sự cho phép của bố mẹ!

Ông rất tức giận, cô bé kia mới mười ba tuổi, trường số 1 sao có thể làm như vậy?! Đây không phải là gây trở ngại sao?

Nghe thấy tiếng đập cửa, ông lãnh đạm cất tiếng: “Mời vào! “

Sau đó thấy hiệu trưởng Trương mang theo một cô bé xinh đẹp mặc đồ thể dục màu trắng đi đến, phía sau còn đi theo hai người, một người là Hạ Đan, một người là lão già xúi xẻo Chu Kiến Thiết.

Nhìn thấy Chu Kiến Thiết đầu ông đã đau, nói ra tới miệng cũng là lời khó nghe: “Hai ngươi tới làm gì?”

Hiệu trưởng Trương cười ha hả vừa định giải thích, Chu Kiến Thiết lại cướp lời: “Không phải đến để bảo vệ báu vật của chúng tôi sao? Hôm nay trường số 1 thi đấu tuyển chọn, cô bé này đạt được hạng nhất, chúng tôi sẽ dựa vào cô ấy trong năm nay!”

Cục trưởng Vương sửng sốt, Cát Linh cũng sửng sốt.

Đương nhiên, hiệu trưởng Trương và Hạ Đan đều sửng sốt.

Huấn luyện viên Chu dẫm vào chân Hạ Đan, Hạ Đan mới phản ứng lại: “Đúng vậy, báu vật, hy vọng của chúng tôi.”

Cục trưởng Vương có chút hiểu được.

Trong lòng ông tính toán rồi nghĩ, đây là tranh đoạt mầm non.

Chuyện này cũng thường, không phải vấn đề nguyên tắc.

Ông ta lập tức thay đổi thái độ của mình “Vậy ngồi đi. Trường Anh đúng không, tên này vừa nghe đã thấy hay. Chuyện hôm nay là như vậy, mẹ con nói con từ trường số 3 chuyển sang trường số 1 mà không được sự cho phép của bà ấy, nói là Hạ Đan tự chủ trương, ông kêu con lại đây hỏi một chút.”

Triệu Trường Anh trả lời “Là con tự nguyện. Con và nhà họ Chương không có quan hệ gì, chuyện của con chắc là không đến lượt bà ấy quản.”

Cát Linh vốn dĩ đang ưu nhã ngồi ở chỗ đó, nghe thấy lời này thì tức giận “Triệu Trường Anh, mẹ sinh ra con, sao lại nói là không quan hệ.”

Triệu Trường Anh hỏi “Vậy hộ khẩu đăng ký cùng với bà sao?”

Cát Linh lập tức cứng họng, Triệu Trường Anh vừa về nhà ngày hôm sau đã dọn ra ngoài, làm gì có thời gian làm hộ khẩu.

Nhưng bà có lý do: “Cho dù không chung hộ khẩu thì con cũng do mẹ sinh ra, con bị ôm sai chứ không phải vứt bỏ, mẹ có giấy xét nghiệm DNA để chứng minh, mẹ có tư cách quản chuyện của con.”

Triệu Trường Anh nhàn nhạt trả lời: “Không bằng bà đi hỏi quản gia Trương, lúc có kết quả xét nghiệm DNA, tôi có ký tên không?”

Không biết vì cái gì Cát Linh ngay từ lúc bắt đầu đã không thích cô, nếu không thời điểm Chương Nhất Băng thử máu không giữ được bí mật bị nhiều người biết, không đè ép đượ., Triệu Trường Anh suy đoán rằng bà ta cho dù có đón cô trở về, cũng sẽ không thừa nhận là mình đẻ ra cô.

Con người chính là kỳ quái như vậy, có huyết thống nhưng không có duyên, cho dù là mẹ con ruột chỉ sợ cũng không bằng một người ngoài tốt bụng.

Quản gia Trương chính là chó săn của Cát Linh, Cát Linh có thái độ này, ông ta có thể tốt sao?

Lúc trước xuống xe, bước vào cửa nhà họ Triệu, chỉ hỏi một câu cô là Triệu Trường Anh, Triệu Trường Anh trả lời phải, ông ta đã trực tiếp cắt đi một sợi tóc của cô, vẫn là trưởng thôn Triệu Tam thúc đi bên cạnh giải thích vì sao lại thế.

Sao cô có thể ký tên?

Kiếp đầu tiên cô không biết, đời này sống lại đã có chuẩn bị, tự nhiên biết, không ký tên thì DNA không có tác dụng trước pháp luật, nói cách khác, cô thật ra không có quan hệ pháp luật gì với nhà họ Chương.

Về phần tương lai, chỉ cần cô không đồng ý, nhà họ Chương không liên quan gì đến cô.

Cát Linh sao có thể nghĩ đến, cô làm việc lại không theo lẽ thường? Nhưng tính tình quản gia Trương, bà cũng biết, đây là chuyện mà ông ta có thể làm ra.

Lập tức, bà đã cứng người.

Triệu Trường Anh nói với cục trưởng Vương: “Con và nhà họ Chương không có quan hệ gì, con muốn đi trường nào học, bà ta không có quyền quản lý.”

Lúc này, hiệu trưởng Trương, cục trưởng Vương, Chu Kiến Thiết đều sửng sốt, ai cũng không nghĩ tới Triệu Trường Anh lợi hại như vậy, Cát Linh hùng hổ doạ người, cô chỉ cần nói vài câu là xong chuyện.

Cô bé này có tình toán ngay từ đầu!

Chỉ có Hạ Đan không khỏi ngoài ý muốn, Chu Kiến Thiết là tên giảo hoạt, Triệu Trường Anh không phải đã biết rõ sao?

Cục trưởng Vương ho khan một tiếng, hỏi Cát Linh một câu: “Có chuyện này sao?”

Lúc này trong lòng Cát Linh đã mắng quản gia Trương đến chết, bà ta cũng muốn như vậy. Nhưng lúc này không thể không muốn, Triệu Trường Anh ở nhà họ Chương đã quá nhiều người biết, chẳng lẽ bà lại đi nói với người ta là con bé không phải do bà sinh?

Ai sẽ tin!

Hiện tại bao nhiêu người đang chờ nhìn bà ta bị chê cười, hai ngày này không ngừng có người hỏi bà ta: “Sao lại không dẫn theo Triệu Trường Anh đến, nghe nói một cô bé xinh đẹp.” “Sắp đến sinh nhật con gái tôi, mời Triệu Trường Anh đến chơi, lần trước hai người nói cũng không ít đâu!”

Huống chi, không có hiệu lực trước pháp luật, thân cũng là thân, nếu bây giờ mặc kệ, truyền ra bên ngoài, về sau phải làm thế nào?

Thoạt nhìn Triệu Trường Anh chính là kiểu người hay gây sự.

Bà nói với cục trưởng Vương: “Quản gia làm việc này cũng không phải ý của tôi, Trường Anh là con gái của tôi, đây là việc mà mọi người đều biết, nếu không tại sao con bé xuất hiện tại tiệc mừng của nhà nhà Chương, tại sao Chương Nam Hải lại dẫn con bé đến trường số 3? Cục thể thao cũng không thể vì những lý do khác mà bỏ qua ý kiến của phụ huynh. Sự thật vẫn là sự thật không phải sao?”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.