Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

17 (2)

Phiên bản Dịch · 2550 chữ

“Tôi đi tìm ngài là vì con bé. Người khác chỉ cần nói một câu, con bé đã đi theo, con nít mới mười ba tuổi, còn chưa hiểu chuyện, lãnh đạo của trường số 1 cũng không hiểu chuyện sao? Nhất Vi, Nhất Băng biết được chuyện này cũng tức giận không kiềm chế được, nếu không phải tôi cản lại, cũng muốn trở về trường hỏi rõ ràng, bọn nó rất quan tâm đến em gái!”

Quả thực vô nghĩa, Chương Nhất Băng có ác ý với cô là giấu trong lòng, còn Chương Nhất Vi căn bản không muốn cô tồn tại.

Nhưng lấy ra hai người này, cục trưởng Vương cũng thận trọng.

cục trưởng Vương do dự, người của trường số 1 tất nhiên là sốt ruột, Chu Kiến Thiết nói thẳng: “Còn chưa có thành danh đã lấy thế áp người. Lãnh đạo dựa vào mấy em học sinh đó là có thể đè ép sao? Đừng có coi lãnh đạo chúng tôi như kẻ ngốc!”

Cát Linh trừng mắt liếc ông ta một cái.

Cục trưởng Vương vốn dĩ đang uống trà, thiếu chút nữa đã phun ra.

Triệu Trường Anh thật đúng là không nghĩ tới, huấn luyện viên Chu mặt đen còn có tác dụng này. Nhưng cũng vô dụng, bốn chữ cha mẹ thân sinh, hơn nữa với mặt mũi của Chương Nhất Băng cùng Chương Nhất Vi, mặc dù không có hộ khẩu cùng DNA nghiệm chứng, đối với cô uy hiếp cũng rất lớn.

Khi cô không có tiếng tăm gì còn tốt, một khi cô thành danh, đây là đây là kẹo dẻo dính rồi không thể gỡ ra.

Cho nên hộ khẩu, DNA chỉ là bên ngoài, Triệu Trường Anh còn phải đi xuống, cô trực tiếp thả xuống quả bom thứ nhất: “Ngay từ đầu em cũng mang theo thiện ý tới nhà họ Chương. Nhưng mà, nhà họ Tôn nói em không phù hợp với quy định nhập học ở trường số 3, Chương Nam Hải mặc kệ, tùy ý để em bị đuổi học, sao các người không nói đến?”

Cát Linh ngây ngẩn cả người, bà biết chuyện Triệu Trường Anh đến trường số 1, nhưng lại không biết chuyện bị đuổi học.

Rốt cuộc Chương Nam Hải làm chuyện lung tung, còn mất mặt, sao có thể nói với bà ta?!

Cục trưởng Vương trở nên nghiêm túc: “Nói cách khác, em đã bị trường số 3 đuổi học rồi.”

“Đúng vậy.” Triệu Trường Anh trả lời: “Lúc em nhập học thành tích không được tốt, trường học số 3 không muốn nhận, ý của Chương Nam Hải là mặc kệ. Vừa lúc đội bắn cung trường số 1 cho rằng em đủ tư cách, mới nhận em. Em chỉ là một đứa con nít bình thường, năm nay mới mười ba tuổi, đương nhiên em sẽ đồng ý.”

“Em không biết vì sao mẹ lại nói ra những lời này, em chỉ là một đứa bé ở nông thôn, không hiểu được những thứ cong cong vẹo vẹo của người lớn, nhưng em biết, em cần phải đi học. Các giáo viên trường số 1 là ân nhân của em, việc tốt như thế sao có thể gọi là sai lầm? Nếu ngài không tin, chủ nhiệm lớp của em ở trường số 3 Mã Siêu là người chứng kiến, có thể mời ông ấy tới làm chứng.”

Nếu chuyện này là sự thật, dưới bất cứ tình huống nào cục trưởng Vương cũng sẽ không thiên vị Cát Linh, nhất định là không!

Ông hỏi Cát Linh: “Là như vậy sao? Đứa nhỏ không hài lòng, nên không muốn phối hợp với bà.”

Trong lòng Cát Linh hận Chương Nam Hải có chuyện gì cũng không nói với bà ta, lúc này lại làm bà ta khó xử.

Nhưng nhất quyết phải bắt được Triệu Trường Anh trở về.

Bà càng ngày càng cảm thấy, để con bé này ở bên ngoài, chính là tai họa ngầm của nhà họ Chương.

Bị người khác chê cười là một vấn đề, con bé giỏi về tính kế, tính tình lại chua ngoa, lại được nhà họ Chương thừa nhận, Nhất Vi cùng Nhất Băng sẽ sớm có kết quả, nó cũng đi con đường này, ai biết được nó sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối? Chỉ có nắm ở trong tay, mới an toàn.

Nhưng làm sao có thể giải thích được ngay cả chuyện con cái bị đuổi học ba mẹ cũng có thể mặc kệ?

Vậy chỉ có Triệu Trường Anh đã làm sai chuyện gì đó lớn.

Con bé làm sai chuyện gì đó?

Đôi mắt Cát Linh sáng lên: “Còn không phải vì con làm sai mà không nhận sao?”

Bà ta vừa nói như vậy, Triệu Trường Anh đã ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bà, sau đó lộ ra biểu tình quả nhiên.

Bà ta chính là người như vậy.

Kiếp đầu tiên cũng là như thế này, không thừa nhận sai lầm của chính mình, tất cả đều có thể đẩy lên đầu người khác, đã muốn làm gì thì không từ thủ đoạn.

Nếu không phải bố của bà ta có bản lĩnh, lớn lên lại đẹp, gả cho người môn đăng hộ đối là Chương Nam Hải, bà ta không có khả năng sống tốt như vậy.

Cát Linh cảm thấy ánh mắt Triệu Trường Anh có chút kỳ quái, nhưng không để trong lòng.

Bởi vì, sự kiện nhẫn kim cương kia Chương Nam Hải đã xử lý tốt, cảnh sát bên kia trực tiếp chuẩn bị, camera trong phòng Triệu Trường Anh cũng kiểm tra qua, rất đơn giản, không có wifi, cho nên Triệu Trường Anh hẳn là không làm được cái gì.

Nói cách khác, Triệu Trường Anh không thể lấy ra được chứng cứ ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bà ta cũng sẽ không có gì mà chột dạ.

Bà ta cũng không phải hận Triệu Trường Anh, hay phá hủy con bé, bà chỉ đang bảo vệ chính mình mà thôi.

Huống chi, trở lại nhà họ Chương có cái gì không tốt, chỉ cần con bé nghe lời, cái mà nhà họ Chương có thể cho cô còn nhiều hơn.

Bà ta lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Lần đầu tiên con bé thấy nhẫn kim cương, cảm thấy thích muốn cầm chơi, trong nhà không ai nói cái gì, nhưng con không những không nhận sai mà còn chạy đến nhà bố mẹ nuôi để ở, sao chúng ta có thể chịu đựng được?”

Bà ta quay đầu về phía cục trưởng Vương nói: “Cục trưởng Vương, đứa nhỏ này không phải tôi nuôi lớn, tật xấu đầy mình, nhưng là tôi đứt ruột đẻ ra, tôi có thể mặc kệ sao? Ba con bé cũng chỉ muốn hù dọa, làm con bé nhanh chóng về nhà. Không biết trong lúc người nhà chúng tôi cùng nhau giáo dục con nhỏ, trường số 1 đã tới đây cướp người.”

“Đúng vậy, nhà họ Chương chúng tôi ở phương diện bắn cung có chút thiên phú di truyền, đứa nhỏ này chúng tôi cũng đang chuẩn bị cùng Nhất Vi, Nhất Băng bồi dưỡng. Vốn dĩ để con bé đi chung với họ cũng không có gì. Nhưng ông xem bọn họ chiều con bé ra sao?”

“Nhưng học tập phải học làm người trước, con bé ngay cả học làm người còn không được, tôi ngược lại càng không dám để nó đi theo trường học số 1. Nếu nói chuyện nhỏ, thiên tài từ lúc còn nhỏ có rất nhiều, có bao nhiêu người bởi vì tính tình mà không tiến về phía trước được? Nếu nói chuyện lớn, với tâm tính như vậy, về sau gây ra họa cho đất nước thì làm sao bây giờ?”

Lời nói của bà lập tức nhiều thêm một phần ý, nếu mặc kệ Triệu Trường Anh học ở trường số 1, chính là gây họa cho đất nước.

Thật ra cục trưởng Vương đồng ý với cách nói này, rốt cuộc Chương Nhất Băng và Chương Nhất Vi đều không tồi. Hơn nữa rất hợp tình hợp lý, cũng sẽ không có cha mẹ đi vu oan cho con cái của chính mình.

Nhưng mà ông vẫn hỏi lại cô: “Là như vậy sao Trường Anh?”

Triệu Trường Anh hỏi lại: “Tôi trộm lấy nhẫn kim cương lúc nào?”

Cát Linh nói: “Chính là sau ngày con trở về nhà, thấy nhẫn kim cương đẹp, cầm về phòng chơi, giữa hai mẹ con thì không có gì, nhưng mẹ không muốn con học cái xấu.”

Lại nghe thấy Triệu Trường Anh nói: “Tôi sớm biết sẽ có ngày này. Cho nên, tôi đã lưu trữ lại chứng cứ.”

Cô lấy ra điện thoại.

Đó là một cái điện thoại rất bình thường, chỉ vài trăm tệ, là của Triệu Lâm Húc, bởi vì cô muốn đến nhà họ Chương, sợ không liên hệ được với cô, nên đưa cho cô dùng.

Nhưng cũng đủ ghi âm.

Triệu Trường Anh chưa từng tin tưởng người nhà này, cô đã gặp qua bộ mặt kinh tởm của bọn họ, sao có thể không phòng bị.

Cô không phải là cô bé mười bốn tuổi bất lực kia, cũng không phải thiếu nữ mười ba tuổi chân chính.

Cô sinh sống trong hoàng cung của vương triều Đại Hạ nhiều năm như vậy, đã thấy qua rất nhiều âm mưu.

Cô hiểu rất rõ, nếu con gái bị bế nhầm rời khỏi, nhà họ Chương sẽ chịu đựng một làn sóng dư luận như thế nào.

Cô cũng biết, nhà họ Chương gia vì yên ổn, chỉ có hai con đường, một cái là tìm cô về, tạo cảnh yên bình giả tạo. Chương Nam Hải chính là làm như vậy. Một con đường khác chính là làm cho cô chết ở ngoài xã hội, một đứa con gái phạm sai lầm, nhà họ Chương từ bỏ cũng là bất đắc dĩ.

Cho nên, cô để lại là để đề phòng.

Cô trực tiếp mở điện thoại, click mở một đoạn ghi âm, âm thanh Cát Linh đã xuất hiện: “Là như vậy, là tôi cầm nhẫn kim cương, lại không cẩn thận làm rớt, lại quên không trở về tìm, còn tưởng rằng đã ném mất. Đây là hiểu lầm. Xin lỗi cảnh sát, đã làm phiền các anh rồi.”

Cát Linh không tin nổi đứng phắt dậy, sao bà ta có thể nghĩ đến, Triệu Trường Anh đã ghi âm lại.

Đó chính âm thanh của bà ta!

Vẻ mặt của bà không thể tin được, mà vài người đang đứng trong phòng, sắc mặc cũng đã biến đổi.

Đây là người làm mẹ sao? Bà ta luôn miệng nói Triệu Trường Anh trộm đồ, muốn đem cô về nhà dạy dỗ, kết quả, đều là giả.

Mẹ ruột hắt nước bẩn lên người con gái của mình.

Hạ Đan lập tức không chịu nổi: “Cục trưởng Vương bà ta nói dối. Người mẹ như bà ta sao có thể để bà ta dắt Trường Anh về? Một đứa trẻ ngoan, bị bà ta vu oan là trộm đồ, còn công bằng sao?”

Chu Kiến Thiết so với anh ta còn tức giận hơn, lúc này trực tiếp nói: “Cục trưởng Vương, ông cũng nghe thấy, bà ta tự mình nói là quên rằng đã đánh rơi, quay đầu đến nơi này vu oan Trường Anh trộm đồ. Cục trưởng Vương, lúc này không quan tâm Trường Anh có phải là một cái mầm non bắn cung hay không, ông cũng là một người bố, ông có thể làm ra chuyện như vậy với con của mình sao?”

“Đây phúc gì chứ, là một cái ổ sói thì có. Một đứa bé nhỏ như vậy, trở về nhà họ Chương còn có thể sống tốt sao. Hôm nay là trộm đồ trong nhà, ngày mai chính là trộm đồ bên ngoài, tương lai thì sao. Đến khi con bé lớn lên, cũng không có hậu trường, cục trưởng Vương ông giao con bé cho nhà họ Chương, ai cũng không dám giúp, con bé chết chắc rồi.”

Ông trực tiếp vỗ lên bàn: “Cục trưởng Vương, tôi nói thẳng với ông, tôi không đồng ý. Từ góc độ của huấn luyện viên, đây là hạt giống tốt, tôi không thể để người khác mang đi, từ góc độ của một người bố, tôi cũng có một đứa con gái, tôi không thể nhìn một đứa trẻ lớn như con gái mình đi vào cái loại gia đình đó.

Từ góc độ làm người, là người thì sẽ không làm những chuyện như thế này. Nếu hôm nay ông đáp ứng chuyện này, ông cũng không phải không biết Chu Kiến Thiết tôi, tôi nhất định sẽ làm loạn tới cùng. Tôi đến thị trưởng phụ trách Cục thể thao làm loạn, tôi đi tỉnh làm loạn, dù sao tôi tuy rằng chẳng ra gì, nhưng người tôi quen biết cũng rất nhiều!”

Cục trưởng Vương làm sao dám nghĩ đến, ngay cả loại lời nói dối này Cát Linh cũng dám nói.

Ông tự nhiên là không đồng ý.

Ông trước quay về hướng Chu Kiến Thiết: “Ông đừng có lên mặt, tôi đồng ý rồi sao?”

Chu Kiến Thiết nổi danh làm ầm ĩ, lúc này trực tiếp giương cổ nói: “Ông kêu chúng tôi tới!” Hơn nữa bên cạnh Hạ Đan học không tốt, cũng kêu gào theo: “Đúng vậy, cục trưởng Vương, ông cũng không thể không nói đạo lý.”

Nước miếng đều văng đến trên mặt, cục trưởng Vương nhìn về phía người bên cạnh đang cười tủm tỉm:“Hiệu trưởng Trương, quản tốt người của ông!”

Hiệu trưởng Trương nói chuyện không khó nghe như vậy, vẻ mặt ngưng trọng: “Bọn họ không chú ý phương pháp, nhưng mà chuyện này cục trưởng Vương ông thấy thế nào?”

Điều này rõ ràng không cần nói

Cục trưởng Vương thật ra cũng rất chán ghét Cát Linh.

Đúng là ông ta coi trọng thành tích, cho nên đối với vận động viên có thành tích tốt phá lệ chiếu cố, nhưng không đại biểu ông không phân biệt được thị phi đúng sai, không có tình người.

Đây là chuyện mà một người mẹ sẽ làm sao? Nếu như ông bị che mắt, bắt đứa nhỏ này trở về, cuộc đời sau này của con bé không phải huỷ hoại sao?

Ông lập tức nghiêm túc.

Tuy rằng Cát Linh là mẹ ruột, nhưng mà ông là lãnh đạo, chuyện này nếu muốn không đồng ý, có rất nhiều biện pháp.

Ông nói với Cát Linh: “Cô như vậy rất là không đúng. Cho dù muốn đem con bé về cũng không thể nào hắt lên người con bé một chậu phân như vậy. Chuyện này tôi quản không được, như vậy đi, tội gọi đến Liên đoàn phụ nữ, sau đó gọi các Sở cảnh sát đến để cùng nhau làm rõ chuyện này.”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.