Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

18 (1)

Phiên bản Dịch · 3249 chữ

Cát Linh cảm thấy hốt hoảng khi nghe thấy bọn họ định gọi Liên đoàn phụ nữ và Sở Công an đến đây!

Đây chẳng phải đã làm lớn chuyện rồi ao?

Liên đoàn phụ nữ là gì chứ, chính là nơi chuyên bảo vệ quyền lợi của phụ nữ và trẻ em đấy. Chưa kể đến đồn cảnh sát là nơi duy trì trật tự xã hội.

Nếu như là thường ngày thì quả thật nhà họ Chương không hề sợ hãi gì cả, dù sao thì nhà họ Chương cũng đã ở trong thành phố Mật nhiều năm và quan tâm đến những rắc rối phức tạp.

Thế nhưng lại có cục trưởng Vương ở đây.

Cho dù bà ta muốn giải quyết chuyện này cũng không thể làm được, bà ta không thể mua chuộc cục trưởng Vương được!

Cục Thể thao, trường học, Liên đoàn phụ nữ, công an đều đã biết chuyện rồi thì chẳng phải đã làm lớn chuyện rồi sao?

Bây giờ Cát Linh cảm thấy hối hận muốn chết, sao bà ta lại xui xẻo đến như vậy chứ? Đứa trẻ mười mấy tuổi của gia đình người ra chỉ là một đứa con cừu non, Triệu Trường Anh được nuôi lớn ở trong thôn lại là một con sói.

Sao con bé lại biết ghi âm chứ.

Thật sự quá đáng sợ rồi.

Bà ta suy nghĩ một chút, bà ta sẽ không bao giờ đồng ý để cho cả nhóm người của Liên đoàn phụ nữ và công an tham gia vào vụ việc này đâu, vậy thì bà ta chỉ có thể chịu thua mà thôi.

Cát Linh bèn nói: “Vậy thì bỏ đi. Cách làm của tôi không đúng lắm nhưng mà vốn dĩ tôi cũng có lòng tốt mà thôi, tôi không yên lòng khi để cho con bé ở bên ngoài, nếu không cảm kích thì thôi vậy.” Bà ta nói xong bèn đứng dậy: “Vậy thì tôi đi trước, ngày hôm nay đã làm phiền đến cục trưởng Vương rồi. Đợi đến khi Nhất Băng và Nhất Vi trở về thì tôi sẽ bảo bọn trẻ cảm ơn ngài đàng hoàng.”

Bà ta đang bảo cục trưởng Vương hãy giữ lại mặt mũi cho Chương Nhất Băng và Chương Nhất Vi.

Dĩ nhiên cục trưởng Vương sẽ giữ mặt mũi, thế nhưng đây không phải cùng một chuyện.

Cát Linh đã quên mất một điều, tuy rằng cách làm việc của cục trưởng Vương rất cứng rắn và nóng lòng muốn đạt được thành tích, thế nhưng con người như ông ta không hề để lọt một hạt cát vào trong mắt. Đây cũng là lý do ông ta có thể ngồi vững ở trên vị trí này.

Bà ta muốn mượn cục trưởng Vương để chèn ép Triệu Trường Anh, nhưng mà điều này cũng khiến cho cục trưởng Vương ghét cay ghét đắng đối với bà ta.

Cục trưởng Vương nghe thấy vậy bèn nói: “Khoan đi đã. Nếu như chuyện của đứa trẻ đã như vậy rồi thì hãy xử lý cho xong. Đứa trẻ này có thành tích không tệ, nếu như sau này thi đấu mà còn dính dáng đến chuyện xấu thì sao được chứ?”

Cát Linh đứng lại và nói: “Ý của ngài là sao vậy?”

Cục trưởng Vương bèn lên giọng mà nói: “Tôi không có ý gì cả, nhưng mà vẫn nên để cho Liên đoàn phụ nữ và các đồng chí công an lưu giữ hồ sơ để tránh khỏi việc tái phạm?!”

Tái phạm à!

Ý của câu nói này quá rõ ràng rồi, đây chẳng phải đang bảo bà ta sau này đừng làm phiền đến Triệu Trường Anh nữa à? Nếu không thì chuyện này sẽ bị nhắc lại.

Bà ta trợn trừng mắt mà nhìn vào cục trưởng Vương: “Tôi là mẹ của con bé, con bé nó…”

Cục trưởng Vương đáp lại bà ta: “Tôi cũng chưa nói bà không phải là mẹ của đứa trẻ, chỉ là ghi nhận lại mà thôi.” Sau đó ông ta trực tiếp gọi điện thoại.

Trái lại Triệu Trường Anh cảm thấy khá bất ngờ.

Sau khi cô đến đây và nhắn tin cho Lý Bân thì Lý Bân đã nhanh chóng trả lời tin nhắn, ông ta chỉ nói với cô rằng cô có thể tin tưởng cục trưởng Vương, con người ông ấy không tệ.

Triệu Trường Anh đã chuẩn bị cho việc tìm đến Liên đoàn phụ nữ và Sở công an ở ngay trước mặt cục trưởng Vương, vốn dĩ cô chỉ định cáo mượn oai hùm mà thôi.

Nhưng mà cô không ngờ rằng cục trưởng Vương lại trực tiếp giúp cô giải quyết xong.

Ông ấy thật sự rất tốt.

Ngược lại, Cát Linh vừa mới dùng Chương Nhất Băng và Chương Nhất Vi để khiến cho ông ấy nể mặt bà ta, thế nhưng lúc này bởi vì Chương Nhất Băng và Chương Nhất Vi mà bà ta không thể cứ phủi tay bỏ đi được!

Đúng là uất ức muốn chết mà.

Người của hai nơi đều phải mất thời gian để đến đây, Cát Linh ngồi phịch xuống ghế và suy nghĩ, cuối cùng bà ta vẫn không thể không nói cho Chương Nam Hải biết được, thế là bà ta bèn gửi tin nhắn kể lại mọi chuyện cho ông ta.

Ông ta lập tức trả lời: “Bà bị bệnh à, chẳng phải tôi đã bảo bà hãy lôi kéo con bé sao?”

Dĩ nhiên Cát Linh biết rõ tính tình của Chương Nam Hải.

Ông ta chính là một thương nhân chính hiệu, dù là bất cứ người nào thì ông ta cũng muốn lợi dụng một cách triệt để.

Triệu Trường Anh vừa gian xảo vừa hung tợn, con bé cũng lớn lên trông xinh đẹp, e rằng Chương Nam Hải đã kê giá cho con bé từ lâu nên dĩ nhiên không muốn đánh mất.

Thế nhưng bà ta lại không nghĩ như vậy, nếu đã nuôi lớn con sói con này thì nó cũng sẽ ăn thịt mình thôi, không bằng trực tiếp kìm nó lại. Bà ta cảm thấy bản thân không hề sai và ngay từ lúc đầu thì bà ta đã suy đoán đúng rồi, có điều bà ta chỉ không ngờ con nhóc này lại giỏi đến như vậy mà thôi.

Nhưng chuyện này cũng có liên quan đến Chương Nam Hải nên bà ta đã đáp lại một câu: “Ông chỉ biết mắng chửi người khác thôi à? Bây giờ phải làm sao đây?”

Chương Nam Hải suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không sao đâu, để tôi tìm người!”

Cát Linh bèn cảm thấy yên tâm và buông điện thoại xuống, lúc này cục trưởng Vương nhân cơ hội hỏi về tình hình của đội bắn cung trường số 1 trong năm nay. Trong lúc bàn tán sôi nổi thì bà ta lại liếc nhìn Triệu Trường Anh một cái và yên tâm chờ đợi Chương Nam Hải.

Không bao lâu sau, cánh cửa đã được gõ vang lên.

Cục trưởng Vương kêu lên một tiếng mời vào, Chương Nam Hải đẩy cửa bước vào.

Chương Nam Hải cũng biết cách làm người hơn Cát Linh, ông ta vừa bước vào thì trừng mắt nhìn Cát Linh một cái rồi lại gọi Trường Anh một tiếng, lúc này mới chào hỏi với cục trưởng Vương: “Cục trưởng Vương, người nhà không hiểu chuyện nên đã làm phiền đến ngài rồi”

Nhà họ Chương cũng được xem là nơi nộp thuế nhiều nhất của thành phố Mật. Hơn nữa, là một công ty kinh doanh về vật dụng thể thao thì hằng năm ông ta đều tài trợ cho Cục Thể thao rất nhiều, dĩ nhiên cục trưởng Vương sẽ không quá cứng rắn đối với ông ta, có điều ông ấy cũng không thèm để ý đến ông ta.

Cục trưởng Vương nói một cách hờ hững: “Tất cả đều là chuyện nên làm mà thôi, bọn họ cũng sắp đến rồi, ngồi đi.”

Chương Nam Hải cũng không ngồi xuống trước mà đến bên cạnh Triệu Trường Anh và nói một cách dịu dàng: “Con gái phải chịu thiệt rồi. Tính tình của mẹ con là như vậy đấy. Thật ra trong lòng của bà ấy chỉ muốn bảo con trở về mà thôi nhưng lại không biết cách khuyên bảo, vừa mất khống chế thì chuyện gì cũng làm ra được. Bố không phải nói tốt giúp bà ấy, con vừa mới đến nên không biết rằng mẹ con còn bảo người chạy đến công ty và nhất quyết nói bố ngoại tình đấy, kết quả người thư ký kia chỉ là một người con trai có tên như con gái mà thôi.”

“Con có thể trách móc bà ấy, bà ấy là mẹ ruột mà lại làm sai nhưng mà con đừng thật sự nghĩ rằng bố mẹ không yêu thương con, thật ra từ lúc con trở về thì đã chồng chất đủ thứ chuyện nên không kịp thương lượng.”

“Nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa thì bố mẹ cũng đã sai rồi, bố xin lỗi con.”

Những lời này thật sự có trình độ đổi trắng thay đen đấy, rõ ràng Cát Linh là một người mẹ độc ác, lúc này nói rằng giống như chỉ do bà ta bị thiếu sót về mặt tính cách mà thôi.

Thậm chí một người bình thường thật sự vẫn có thể bị lừa gạt nên Hạ Đan cảm thấy rất lo lắng, anh ấy sợ rằng Triệu Trường Anh sẽ thật sự tin vào những lời đó.

Ngược lại, ba con cáo già khác gồm cục trưởng Vương, hiệu trưởng Trương và huấn luyện viên Chu ở trong phòng lại không có người nào tin cả, Triệu Trường Anh có thể ghi âm lại thì chứng tỏ đầu óc của cô rất tỉnh táo, cô lại tin vào những lời này ư?

Như vậy quá xem thường cô rồi.

Quả nhiên Triệu Trường Anh nói: “Ông không đến bệnh viện kiểm tra một chút sao?”

Chương Nam Hải sửng sốt một chút.

Triệu Trường Anh giải thích mà nói ra một câu: “Stockholm là bệnh đấy.”

Chương Nam Hải còn không hiểu câu nói đó có gì sao, gương mặt của ông ta lập tức tối sầm lại, ông ta chỉ vào Triệu Trường Anh và nói: “Con đấy!”

Sau đó ông ta quay đầu và ngồi ở bên cạnh Cát Linh.

Cát Linh lại bày ra một vẻ mặt với ông ta như đang nói rằng tôi đã bảo ông chiêu trò kia không có tác dụng rồi mà, Chương Nam Hải cũng không nói một lời nào.

Không bao lâu sau, mọi người đã nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm người vang lên ở hành lang, sau đó có người gõ cửa: “Thưa cục trưởng Vương, chúng tôi là người của Sở công an và Liên đoàn phụ nữ.”

Cục trưởng Vương lập tức mời vào.

Cánh cửa lại bị đẩy ra, Cát Linh nhìn qua đó với vẻ mặt vô cùng mong chờ.

Thể nhưng khi nhìn thấy người thì bà ta lại sững người, công an không phải là đội trưởng Trương mà bà ta thường gặp mà là một người đàn ông trung niên trông rất nghiêm túc mà bà ta chưa từng nhìn thấy lần nào. Ông ấy tự giới thiệu một chút: “Hà Chấn, là người mới được chuyển đến và là phó cục trưởng của Cục Công an.”

Cục trưởng Vương lập tức bắt tay với người ta.

Về phần người của Liên đoàn phụ nữ thì người đó là một người phụ nữ khá cao và dáng vẻ trông rất hiền lành, bà ta mỉm cười nói: “Tôi là bạn cũ rồi, tôi là Lý Quyên.”

Vậy mà lại là vợ của Lý Bân ư?

Cát Linh biết Lý Quyên ở trong Liên đoàn phụ nữ, thế nhưng bà ta không ngờ rằng người đến lại là Lý Quyên?

Đây chẳng phải là trường hợp con thỏ rơi vào trong tay sói rồi sao?

Công an chỉ đến lưu giữ hồ sơ còn việc giải quyết vẫn phải nhờ vào Liên đoàn phụ nữ, Lý Quyên giống như không quen biết với Cát Linh mà hỏi: “Có chuyện gì, hãy nói đi.”

Cát Linh chỉ cảm thấy có một bạt tai đang vỗ vào mặt của bà ta, bà ta còn đang muốn giấu giếm chuyện này. Nơi này có những người lắm miệng nên bà ta có thể nghĩ tới nếu như chuyện này không chỉ không thể đè xuống được mà còn gây xôn xao dư luận.

Bà ta chỉ cảm thấy bản thân sắp ngất đi ngay lập tức rồi nhưng mà thân thể lại quá tốt nên không thể ngất đi được. Bà chỉ có thể nghe Triệu Trường Anh kể lại từng chuyện một đã xảy ra trong mấy ngày nay một cách thản nhiên.

Từ cuộc tranh cãi về việc đánh mất chiếc nhẫn kim cương cho đến việc Triệu Trường Anh báo cảnh sát và bỏ nhà ra đi. Từ việc Chương Nam Hải bỏ mặt làm ngơ khi trường số 3 không nhận Triệu Trường Anh cho đến chuyện đội bắn cung của trường số 1 tìm đến tận nơi, rồi lại đến chuyện Cát Linh tìm đến đe dọa hai lần cho đến việc bịa chuyện và đổ oan vào ngày hôm nay.

Triệu Trường Anh nói một cách bình tĩnh và tự chủ, thậm chí cô còn giữ lại các loại bằng chứng bao gồm cả mặt mũi của Cát Linh khi đổ oan và làm hại cô. Những lời nói của Cát Linh khi bà ta chạy đến trường đe dọa cô và hoàn toàn để lộ ra gương mặt đe dọa của Cát Linh, sao Chương Nam Hải lại biết được Cát Linh tìm đến cô tận mấy lần, ông ta không nhịn được mà trừng mắt nhìn Cát Linh một cái nhưng lại không có cách nào cả.

Lý Quyên và Hà Chấn, còn có những nhân viên được đưa đến càng nghe càng nổi giận.

Đây là chuyện mà bố mẹ ruột làm ra sao?

Đến khi cô nói xong thì Lý Quyên bèn nói: “Theo lý mà nói thì đây là chuyện mà Liên đoàn phụ nữ nên giải quyết, nhưng mà tôi lại thấy không có gì để giải quyết cả.”

Chương Nam Hải hỏi: “Ý của các người là…”

Lý Quyên nói một cách nghiêm túc: “Tôi thấy hai người cũng không thích đứa trẻ này, đứa trẻ cũng không chịu đi theo hai người, nếu đã như vậy thì cần gì phải ở cùng một chỗ với nhau cho khổ sở. Hãy để đứa trẻ đi theo bố mẹ nuôi đi.”

Cát Linh lập tức nổi giận và nói: “Liên đoàn phụ nữ của cô làm việc như vậy à? Cô muốn chia rẽ đứa con ruột của chúng tôi ư? Tôi phải kiện cô!”

Lý Quyên còn không đối phó được với bà ta sao, bà ta cười lên một tiếng rồi nói: “Tôi làm việc như thế nào hả? Cái gì mà con ruột chứ, sao tôi lại không biết vậy? Sổ hộ khẩu của đứa trẻ không có ở nơi của các người, giấy chứng nhận DNA cũng không hợp lệ, thật ra các người chính là thuộc hai nhà khác nhau. Cô dựa vào cái gì mà cứ bám lấy không chịu buông thế hả. Cô có giỏi thì quậy lên đi, tôi có lưu giữ hồ sơ ở đây, vậy thì chúng ta cứ công bố ra bên ngoài để cho tất cả mọi người xem thử cách xử lý của tôi có vấn đề gì hay không?”

Cát Linh và Chương Nam Hải câm nín ngay lập tức.

Người nào lại dám công bố ra chứ.

Vốn dĩ đã mất hết mặt mũi rồi, vậy thì hoàn toàn không cần mặt mũi gì nữa.

Hơn nữa, quả thật bọn họ dù cho có làm lớn chuyện cũng không có tác dụng nếu như không căn cứ theo pháp luật.

Đến khi Liên đoàn phụ nữ và công an bảo bọn họ ký tên thì bọn họ đã biết rằng họ đã cắt đứt quan hệ với Triệu Trường An rồi.

Cát Linh cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cảm thấy cắt đứt thì cắt đứt, bà ta cũng không thèm vì bà ta đã có Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng rồi. Vốn dĩ bà cũng không thích một con nhóc không có lương tâm như Triệu Trường An nên đã ký tên một cách dứt khoát.

Tuy nhiên Chương Nam Hải lại suy nghĩ rất nhiều, bọn họ có lỗi với Triệu Trường An, con nhóc này không chỉ có tính cách mạnh mẽ mà còn bắn cung rất giỏi, từ trước đến giờ việc thả hổ về rừng không phải là một chuyện tốt.

Sau này với sự bảo đảm dưới chữ ký của bốn nơi Cục Thể thao, Liên đoàn phụ nữ, Sở công an, trường học bọn họ sẽ phải đối mặt với kết cục mất hết danh dự vào mỗi lần xuất hiện ở trước mặt của Triệu Trường Anh.

Thế nhưng Triệu Trường Anh lại có thể lấy điều này để đe dọa bọn họ.

Trong lòng ông ta bỗng chốc suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng trên mặt vẫn bày ra dáng vẻ của người bố hiền từ, ông ta ký một cách gọn gàng dứt khoát và còn nghiêng đầu nói với Triệu Trường Anh: “Mẹ con đã khiến con bị tổn thương rồi, nhưng mà việc con là đứa con của bố là điều không thể thay đổi được, nếu như có chuyện thì hãy đến tìm bố, bố cũng sẽ luôn quan tâm đến con.”

Triệu Trường Anh viết tên của mình lên trên một cách nghiêm túc rồi đáp lại: “Không cần đâu.”

Cát Linh còn định nói thêm gì đó thì đã bị Chương Nam Hải kéo đi rồi.

Liên đoàn phụ nữ và Cục Công an cũng có việc nên cũng rời đi theo bọn, lúc rời đi Lý Quyên không tiện nói chuyện nên bèn mỉm cười với Triệu Trường An.

Trong phòng không còn người ngoài ngay trong chốc lát, cục trưởng Vương nói: “Thành công rồi, mọi người cũng trở về đi, hãy chăm chỉ tập luyện.”

Cục trưởng Vương đã giúp đỡ rất nhiều trong chuyện này nhưng mà khi nãy Hạ Đan và Chu Kiến Thiết lại nói ra những lời hơi quá đáng, Hạ Đan cảm thấy xấu hội nên bèn vội vàng nói: “Cảm ơn cục trưởng Vương, khi nãy là do tôi đã lỡ lời, tôi xin lỗi ngài.”

Chu Kiến Thiết lại không thận trọng như anh ấy mà trực tiếp cười lên nói: “Chúng tôi đều là những người có bụng dạ đầu óc hẹp hòi, hiểu biết ít không thể nhìn xa được, nếu không thì cũng chỉ có thể làm một người huấn luyện viên mà thôi. Không giống như cục trưởng Vương biết nhìn xa trông rộng nên đã giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng với những quy tắc hợp lý.”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.