Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Yêu

Tiểu thuyết gốc · 1038 chữ

Một buổi chiều cuối thu, Điền Bối Bối thong dong bước đi trên con đường nhỏ.

"Mặc dù nói là 24 năm qua tôi vẫn ế nhưng mà... không phải chưa từng yêu. Tôi yêu thầm một đàn anh khoá trên, nói đúng hơn chỉ là cùng trường. Cũng 4 năm rồi còn gì. Không biết... giờ người đó còn nhớ tới tôi hay không nữa. Tôi chỉ biết rằng tôi rất nhớ, rất muốn gặp người đó."

Chẳng mấy chốc cô đã rẽ sang con phố cho người đi bộ. Thật sự vô cùng đông đúc, người qua kẻ lại. Vậy mà chẳng có một hơi ấm nào dành cho cô. Mông lung nhìn thế giới kia bằng chiếc máy ảnh nhỏ của mình, bao nhiều hình ảnh những cặp tình nhân, những đôi nam nữ tay nắm tay cười nói vui vẻ. Tại sao cô lại không có riêng tấm ảnh như thế với anh?

Bất chợt có một hình dáng quen thuộc đứng trước cô chục bước chân. Sự cô đơn trống trải của cô... lại trào lên. Là anh, anh đã trở về rồi. 4 năm qua không gặp, mọi thứ thay đổi quá nhiều. Chàng thanh niên luôn mặc áo thun quần bò đâu? Người đàn ông áo vets này phải chăng vẫn là Đỗ Minh Thành?

Nhưỡng tưởng là có thế đi tới mà chào nhau: Đã lâu không gặp, vẫn ổn chứ? Sự thật rằng yêu là một chuyện, có dũng khí để được yêu hay không nó lại là một chuyện. Họ lướt qua nhau như hai người xa lạ. Nhìn nhau trong thoáng chốc rồi vội đi mau.

Còn nhớ câu nói:

"Ê, tên mặt lạnh kia, tại sao em theo đuổi anh lâu như vậy rồi mà anh cứ làm ngơ hoài vậy?"

Anh chỉ thản nhiên đáp lại:

"Vì tôi không thích cô."

Mỗi lần như thế, cô chỉ đứng yên nhìn anh rời đi và không bao giờ quên kèm theo:

"Rồi anh sẽ thích em thôi. Đỗ Minh Thành, em rất thích anh, thích nhiều lắm."

Nghĩ lại đúng là thật ngốc mà, đã biết sẽ không có kết quả mà vẫn đâm đầu vào. Kết cục vẫn là tự mình đa tình, tự mình đau khổ.

"Minh Thành, mọi chuyện tốt chứ?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Tiểu Nhã vang lên sau lưng Bối Bối. Bao nhiêu năm rồi mà họ vẫn còn bên nhau. Câu nói đó quả không sai.

"Điền Bối Bối, tình cảm đơn phương của em sẽ vĩnh viễn không bao giờ vượt qua một đôi thanh mai trúc mã đâu. Hãy sớm từ bỏ đi."

Lục Tiểu Nhã đã đứng dưới cây liễu nói với tôi. Không biết Điền Bối Bối tôi đây là đang muốn cười tự diễu cho sự ngu ngốc của mình hay là đang muốn khóc tiếc thương nửa năm đó.

Tiếp sau đó cô thực sự chẳng nhớ rằng mình muốn đi đâu nữa. Cứ thế trèo lên xe bus, chạy qua mấy con phố, ngắm những gì có ngoài cửa sổ.

Tình yêu có vô vàn vị, ngọt ngào của trái tim, đắng nồng của xa cách, chua chát của ham thích. Và đôi khi là vô vọng. Như cô, hụt hẫng, tiếc nuối, đau sót. Quả khế* cô từng nếm qua nhưng tại sao cô lại không có được socola?

*Nếu bạn nào đọc "Thất tịch không mưa" của Lâu Vũ Tình sẽ biết tới câu văn: "Tình yêu, giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín. Chua chua, chát chát, nhưng không kìm được, vẫn muốn nếm lần nữa."

Lúc Bối Bối về tới kí túc xá cũng đã là 9 giờ tối. Cả một buổi chiều không có ý nghĩa. Trong phòng chỉ có mình Diệp Thiên đang đi sụp ăn mì.

"Thiên tỉ à, lại hết tiền tiêu vặt hay sao?"

Bối Bối nhẹ nhàng cất máy ảnh vào tủ, thuận tay lấy ra một bộ đồ ngủ.

Diệp Thiên ngán ngẩm khua khua chiếc đũa:

"Haizzz... Em nghĩ chị muốn sao? Chẳng quá mấy món đồ hàng hiệu kia đã ngốn của chị mất 8 phần tháng lương luôn rồi. Tháng này coi như làm bạn với tô mì vậy."

Bối Bối chắp hai tay lại chĩa hướng Diệp Thiên mà lạy lạy.

"Em tới phục chị sát đất."

"Bớt dởn đi. Haizzz... không biết tại sao chị lại ngu ngốc đi học lên cao học làm gì cơ chứ. Không tốn tiền học có phải giờ chị đã siêu giàu không."

Diệp Thiên đẩy bát mì ra, nhìn cô do dự đôi chút.

"Ừm... Bối Bối nè, em có biết chuyện nhà trường mời một doanh nhân tới tư vấn cho khoa của em chưa?"

Bối Bối vừa dũ dũ chiếc áo sơ mi vừa trả lời :

"Có. Sao vậy?"

"Vậy... em cũng biết vị doanh nhân đó là Đỗ Minh Thành hả?"

Đỗ Minh Thành? Chiếc áo trắng đột nhiên rơi xuống chân cô. Một nỗi buồn khó tả trào lên từ sâu thẳng trong lòng, lâu nay bị cô trôn vùi ở góc tối.

Diệp Thiên lo lắng tới gần nhặt chiếc áo lên:

"Đã lâu như vậy rồi mà vẫn không quên được sao?"

Bối Bối lấy lại tinh thần, cầm lấy áo mà cười:

"Không quên cũng chẳng nhớ."

Diệp Thiên vỗ vai cô:

"Thôi kệ, bất luận là còn nhớ hay đã quên thì hiện tại sống tốt là được rồi.Con người không thể mãi nhìn về quá khứ được."

Đột nhiên Tư Tư bước vào, tay xách túi lớn túi bé:

"Hello các bạn yêu dấu, mình vừa cùng Văn Đào mua sắm về đây."

Không để cho Diệp Thiên nói gì thì Bối Bối đã chạy tới cầm phụ Tư Tư.

"Ôi! Nhiều vậy?"

Chiếc mũi của Tư Tư như kéo dài ra:

"Đương nhiên rồi. Văn Đào của tớ mà lại."

"Ghê, chưa về nhà đã thuộc sở hữu riêng."

Nhận ra rằng Bối Bối không muốn cho ai biết bản thân đang buồn nên Diệp Thiên cũng hùa theo:

"Rồi rồi, Uông thiếu gia lúc nào cũng sủng bạn gái tới tận trời."

Bạn đang đọc Tổng tài tư bản: Duyên Trời Định sáng tác bởi Mojata278
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mojata278
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.