Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mối Họa Tiềm Tàng

Tiểu thuyết gốc · 2008 chữ

“Ngươi nhìn canh thỏ tần nguội hết rồi không ăn nhanh liền không có phần.” Ánh Nguyệt Tiên Tử nói sang chuyện khác tránh việc Hạ Phàm tiếp tục cố ý nhằm vào nàng.

“Cũng không biết canh thỏ này có ăn được hay không? ta một mực hoài nghi trong canh có xuân dược, nếu như ta ăn vào chẳng phải là mất đời trai rồi.” Hạ Phàm gặp cảnh này, không tha tiếp tục dồn ép.

Mắt Ánh Nguyệt Tiên Tử trợn lên, nghiến răng mặt đỏ lên tức giận, nói : “Ngươi ý gì ta là loại người đó sao? ta còn phải hỏi ngược lại ngươi đây là ý gì? năm lần bảy lượt trêu ghẹo ta, có phải thích ta rồi hay không?”

Trong lòng Ánh Nguyệt Tiên Tử chỉ muốn đưa hắn về tông môn, nếu thành công xác định là thiên tài nàng sẽ được một phần thưởng lớn, cùng với lôi kéo được một thiên tài như vậy bên mình ngược lại sẽ có lợi rất lớn cho tranh vị chí thánh nữ sau này, nhưng gặp Hạ Phàm năm lần bảy lượt trêu ghẹo, khiến nàng cho là thiếu niên này hẳn đã có ý tứ với mình.

Một tay múc canh ra bát, Hạ Phàm ngửi mùi hương phát ra từ thỏ quay tán dương, nhìn Ánh Nguyệt Tiên Tử nói : “Rất thơm, nếu như mỗi ngày được ăn đồ ăn như vậy có lẽ ta cũng mãn nguyện.”

Lúc này lòng Hạ Phàm lại đang nghĩ nếu như chỉ muốn đưa hắn về tông môn, có lẽ Ánh Nguyệt Tiên Tử cũng sẽ không dễ dàng để hắn trêu đùa như vậy, hắn chưa tự luyến đến mức nữ nhân gặp mình là thích, mặc dù hắn có chút tuấn tú nhưng chưa đến mức để một người nữ nhân gặp một lần là thương nhớ không ngừng, hơn nữa cử chỉ nàng rất đáng ngờ bộ dáng thẹn thùng kia rất có thể là diễn, để ta cho là nàng ngây thơ trong sáng như vậy.

“Miệng lưỡi trơn tru, không có một chút đứng đắn, không biết bao nhiêu nữ nhân bị ngươi lừa gạt đến đi.” Gặp Hạ Phàm lời nói ngon ngọt tuôn ra không ngừng, Ánh Nguyệt Tiên Tử càng cho là chắc chắn thiếu niên này đã bị nàng mê hoặc.

“Ta mọi lời nói đều là sự thật đấy, Nguyệt Nhi nàng dịu dàng thiện lương, khiến ta lúc nào ở bên cạnh đều cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu.” Quẹt môi dính mỡ Hạ Phàm dùng giọng từ từ nói ra.

“Ngắt ngươi im miệng lại, ai cho ngươi xưng cái tên thân mật như vậy?” Mỗi lần nói đều sẽ tiến tới một bước như vậy nàng hoài nghi nói thêm một lúc, phải hay không hắn xưng vợ chồng đi ra.

Dùng thìa khẽ đưa canh thỏ vào miệng nhìn đống lửa đang cháy, Ánh Nguyệt Tiên Tử nói : “Hạ Phàm ngươi nghe qua truyền thuyết tứ bất tử sao?”

Nhìn động tác ưu nhã của Ánh Nguyệt Tiên Tử hắn cũng không suy nghĩ nhiều đáp : “Có nghe thấy, đây là truyền thuyết của nơi này, đồn đãi nói tứ bất tử là người thủ hộ của vùng thế giới này, bốn người đều được các cường giả lúc bấy giờ tôn là Tứ Thánh Nhân, trận chiến chống cường giả của vũ trụ khác kia rất khốc liệt nghe nói Thánh Sơn Thần lấy một trăm linh tám cây xương của mình tạo nên một bức tường thành, từ đó Thánh Chử Đồng Tử dùng làm trận nhãn tạo ra một trận pháp bao phủ cả một thế giới, tiếp tục Thánh Phù Đổng Thiên Vương một mình một ngựa đánh sang tận vũ trụ kia giết sạch đám giặc ngoại lai, sát nhập vùng vũ trụ đó vào vũ trụ hiện nay của chúng ta. Người cuối cùng là Thánh Liễu Hạnh, người dùng sinh mệnh của mình làm đại giới cứu chữa những cường giả lúc bấy giờ, được xưng là bồ tát sống. Đây là truyền thuyết mỗi đứa trẻ đều học thuộc đi ngươi hỏi ta có chuyện gì?”

Ánh Nguyệt Tiên Tử đứng dậy hiện ra dáng người lung linh hoàn mỹ, đường cong mông lung mờ ảo như tiên nữ giáng trần, khiến ai nhìn đều khó mà rời mắt đi được, nàng nhìn trăng trên cao nói : “vậy ngươi biết thế lực Phong Ma Cốc sao? tương truyền sau khi Tứ Thánh phi thăng được một kỷ nguyên, chúng ta lại bị tấn công bởi một thế lực gọi là Bắc Ân là tàn dư của nhóm vũ trụ lúc trước, lần này chúng dẫn theo một đám cường giả khác thực lực mạnh hơn trước rất nhiều, mỗi thế giới văn minh chúng đi qua thì sẽ bị diệt tuyệt, cho đến một ngày kia, một vị thiên tài được xưng Bách Chiến Bách Thắng Vương đánh lui được nhóm người đó, nhưng không thể giết chết bọn người kia mà phong ấn chúng lại ở nhiều nơi giao cho tướng lĩnh mình chông giữ. Còn hắn thì từ đó mất đi tin tức.”

“Ý ngươi nói là gì? nhanh nói vào trọng tâm đi.” Đây đúng là sở thích đọc sách của hắn nên rất tò mò, trước kia đọc hầu hết là về sách võ học, địa lý, còn về lịch sử đúng là chưa có thời gian tham khảo qua.

Nhìn Hạ Phàm một lúc nàng nói : “Ngươi cho ta một cảm giác rất thân thiết, mặc dù mới chỉ lần đầu gặp nhau, nên ta mới có ý định lôi kéo ngươi về phe ta, cũng chính vì lẽ đó nên ta đã suy nghĩ rất nhiều về loại lực lượng, mà ngươi sử dụng để giết hai tên sát thủ kia và cho ra một kết quả.

“Loại lực lượng này khiến ta cảm thấy từ nội tâm chán ghét, từ huyết mạch chỗ sâu đẩy lên. Ngươi cũng biết ta họ Dương đúng không? ta tới từ Phong Ma Cốc, là con cháu của một trong những tướng lĩnh của Bách Chiến Bách Thắng Vương. Loại lực lượng này không thuộc về thế giới này.”

Hạ Phàm cũng không phải ngốc, biết được có thể là Viên Đá Nhỏ đó có vấn đề dù sao lại có cơm miễn phí trên đời dễ như vậy.

“Ý ngươi là loại lực lượng đó chính là của ngoại lai?” Hạ Phàm biết được tính quan trọng vấn đề nên hỏi.

Đúng lúc này một luồng uy áp cửu thiên thập địa, một sức mạnh khinh khủng trấn áp vạn cổ đè ép xuống người của Hạ Phàm khiến hắn khó có thể động đậy.

Hai bóng đen xuất hiện bên cạch hắn, một ông lão khuôn mặt hiền từ, râu trắng tóc trắng khoảng tám mươi tuổi, một là trung niên khoảng bốn mươi tuổi mặc áo bào xanh lục.

“Đừng lo lắng, mọi chuyện ta đã nghe Nguyệt nha đầu nói, ta cũng biết xuất thân của ngươi, yên tâm đi sẽ không có chuyện gì. Ngươi thả lỏng tâm thần, tiếp theo ta sẽ dùng lực lượng kéo khối đá đó ra.” Ông lão tóc trắng khuôn mặt nghiêm túc lên, từ tốn dặn.

Cả cơ thể của Hạ phàm cảm giác như muốn phát nổ, mỗi một kinh mạch đều căng cứng, mà ở trong biển tinh thần Viên Đá nhỏ bị lấy ra.

Sau khi lấy ra uy áp biến mất, mà viên đá kia cũng không có phản ứng gì.

Nhìn thấy viên đá trong tay của ông lão, trung niên mặc áo bào xanh lục lên tiếng nói : “Chuẩn xác không thể nghi ngờ, đi thôi thiếu niên theo chúng ta về Phong Ma Cốc một chuyến.

“Ngươi yên tâm đi, Tam trưởng lão cùng sư bá ta sẽ không làm hại ngươi đâu.” Ánh nguyệt Tiên Tử tiến tới an ủi nói.

"Tốt.” Hạ Phàm đáp.

. . . . . . . . . . . . . . .

Sau đó hắn cảm thấy trời đất quay cuồng bên tai gió thổi rít gào, trong nháy mắt bốn người xuất hiện ở trước một ngọt tháp màu vàng kim, xung quanh cây cối mọc um tùm, tháp này phần đế là một con rùa, phần thân đặt trên lưng rùa có mười tầng. Ngọn tháp này cao cỡ một ngọn núi nhỏ, sườn bên điêu khắc hoa văn rồng phượng bễ nghễ nguy nga, cửa tháp có hai con làm bằng tượng đá thanh long sống động như thật.

Dẫn đầu Tam trưởng lão tay khẽ vuốt râu nói : “Vào thôi, có lẽ mọi người chờ đã lâu rồi.”

Khi Hạ Phàm tiến vào mới biết nơi này có không gian khác, bên trong là một thành trì nhỏ rất đông người phần lớn là thiếu niên thiếu nữ, ai đấy đều lộ ra khí thế hiên ngang.

Nhìn thấy nhóm người của Tam Trưởng lão, những thiếu niên thiếu nữ cúi người hành lễ sau đó ai đấy tiếp tục công việc.

Bốn người đi vào một truyền tống trận cỡ lớn, khi xuất hiện thì ở một ngọt núi rất cao, theo như Ánh Nguyệt Tiên Tử nói nơi này là một trong những địa điểm họp cấp cao của Phong Ma Cốc, trước kia nàng cũng chưa từng tới chỉ ở xa nhìn mà thôi.

Tới trên đỉnh núi, có một ngôi nhà lớn nó chỉ có một cái cột to chống lên, nhưng điểm đặc biệt là ngôi nhà đó tài liệu xây nên rất xa sỉ, vì trước kia Hạ Phàm ở Hoàng Long Thương Hội có đọc qua, nếu như bán căn nhà này đi có thể tạo nên một siêu cấp tông môn như Hồng Thiên Tông, hoặc Tàng Thiên Triều, Vũ Thần Tông như vậy thế lực.

Bước vào trong nhà đã có mười người ngồi chờ sẵn, mỗi người đều khí tức nội diễm mà người ngồi chủ vị kia thì rất trẻ tuổi chỉ tầm ba mươi, khí vũ hiên ngang, mắt sáng như sao mặc bộ đồ rất đơn giản áo thô, làm bằng loại vải bình thường mà thôi.

Tam Trưởng lão đi lên đứng giữa hai hàng ghế đưa ra viên đá đặt trên tay nói : “Gần đây tần xuất nó xuất hiện càng nhiều, riêng khu vực chúng ta đã phát hiện ra năm viên loại như vậy, ở khu khác cũng đã phát hiện ra ba hoặc bốn viên, có thể đại trận ở chỗ đó đã buông lỏng cần thông báo cho mọi nơi tới thảo luận nên chữa trị thế nào.”

Lúc này người ngồi chủ vị lên tiếng : “Theo ý của các đệ, các muội nên sử lý việc này thế nào?”

Hạ Phàm cùng Ánh Nguyệt Tiên Tử kinh ngạc, không ngờ người trẻ như vậy lại là sư huynh của nhóm người râu tóc bạc phơ kia.

Lúc này một bà lão duy nhất lên tiếng nói : “Việc này quan hệ trọng đại cần thông báo Không Thánh để hắn triệu tập chư đế cùng thương nghị, việc chúng ta cần làm đó là thống kê hết tất cả cường giả đạt Âm Dương Cảnh, đưa tới rà soát lại trong biển tinh thần hoặc đan điền một phen.

“Cửu muội nói có lý sức lực chúng ta có hạn, muốn góp sức lớn không được, vậy làm việc nhỏ tùy theo sức của mình, ai dám cản liền giết kẻ đó.” Một ông lão mặt nhọn để lông mày dài tới cằm nói.

“Nhị ca vẫn nóng tính như vậy theo ta, ai trái lệnh diệt luôn cửu tộc như vậy mới có tính răn đe.” Lại một ông lão khác nói.

Hạ Phàm triệt để im lặng, động cái không hợp liền giết người đồ tộc, tác phong đúng là không ai sánh nổi đi.

Bạn đang đọc Trận Luyện Thế Giới sáng tác bởi huan12345
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huan12345
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.