Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đan Vương Các - Ninh Ngọc

Tiểu thuyết gốc · 2034 chữ

" Hóa ra Thiên tiểu hữu chính là người hợp tác với chúng ta làm ra động tĩnh này a."

Lê Phong ở một bên cũng gật gù biểu cảm khó mà tin tưởng được, người tạo lên làn sóng này chính là một thanh niên trẻ tuổi trước mắt. Dù sao hắn cũng đã thấy cùng trải nghiệm qua rồi lên càng cảm thấy bội phục hơn. Chỉ chưa đầy bốn ngày Minh Nguyệt đã lợi cầm tới tay tận gần bốn triệu lợi nhuận còn đang không dừng lại, mọi người càng ngày càng truyền tai nhau thì lợi nhuận càng lớn hơn.

Nhất là như Lê Phong hắn nghĩ thì cứ theo đà này thì Minh Nguyệt Tửu Lầu ở các nơi sẽ kiếm tiền nhiều tới chừng nào. Như ngay một ngày đi phân bộ này hắn trưởng quản trừ các chi phí kiếm được cũng chỉ là mười vạn linh thạch một ngày ! Là một trăm nghìn linh thạch hạ phẩm một ngày. Còn mọi người mới đang thử cái gọi là gia vị tới ngày hôm nay là ngày thứ tư. Thì cũng đã đưa tới cửa một triệu linh thạch hạ phẩm một ngày.

Lên càng tưởng tượng càng thấy người thiếu niên trước mắt này thật là khủng khiếp !

Chỉ là số lượng các nơi chưa kịp thông báo lên hắn mới cố gắng thu xếp năm triệu linh thạch hạ phẩm trước. Nhưng cái này Thanh Trúc cũng không ngờ là cô cũng chỉ nghĩ một hai triệu là quá lắm rồi, cơ mà mọi thứ lại diễn biến quá tốt khiến tiền thu được gấp xa dự đoán.

Còn Lục Bảo lúc này đeo chiếc nhẫn giới chỉ lên tay thì cũng chuyển hết đống linh thạch hạ phẩm lưu vào kho hệ thống, còn chiếc nhẫn cũng tóm luôn =)). Giờ hắn tổng cộng tiền có thể thoải mái mua sắm những quyển bí tịch cần thiết rồi. Còn về phần vũ khí cùng đan dược thì hệ thống không có bán, chỉ kiểu như bán bí tịch cho hắn tự học thôi. Lên là hắn không còn lựa chọn khác là đi kiếm chỗ để mua.

" Lê thúc ! Không biết gần đây có tiệm đan dược nào không ?"

Nghe được hắn hỏi vậy thì Lê Phong cũng cho hắn một chỗ khá gần mà uy tín chính là một phân bộ của Đan Vương Các ! Chính là do Đan Vương Điện trưởng khống, nơi đây bán đủ loại đan dược từ thấp tới cao nhất. Chỉ là ngươi có tiền không thôi.

Hắn lấy xong tiền không còn gì bàn bạc liền cáo lui đi mua đan dược, chỉ thấy Thanh Trúc nhắc hắn về trước trưa để chiều còn đi tới Ngọc Đỉnh Sơn bái sư.

-------------------------

Sau một hồi lượn vòng hắn đã có mặt ở Đan Vương Các phân bộ.

Chưa chờ hắn đi vào thì đã có một cánh tay chặn đường hắn lại. Người này là một người phục vụ tại đây, hắn quăng ánh mắt khó chịu nhìn về phía Lục Bảo rồi nói :

" Nơi đây không phải ai cũng mua được ! Mời ngươi ra ngoài !"

Nghe thấy vậy Lục Bảo hắn cũng biết tên nhãi này lại mắt chó xem thường người khác. Đúng thật là nếu ở ngoài quan sát hắn bộ quần áo chũng chưa tới một viên linh thạch hạ phẩm, còn ở mặt cằm có ba vết sẹo nữa. Nếu không tiếp xúc lâu mà nhìn thấy cũng khó mà tin tưởng được. Nếu không phải là Lan Gia khó khăn không một mống khách, chứ không phải tự nhiên mà Kình lão có thể thân thiện như vậy. Chỉ duy nhất thân thiện là đứa nhỏ Trần Anh mà thôi.

Lục Bảo cũng nghiêm mặt nhìn lại thằng này thấy chỉ thấy mỗi Hồi Đan cảnh giới mà khinh thường người khác như vậy liền nói :

" Cút !"

Rồi dùng nhẹ lực lượng đẩy hắn sang không có chút phản kháng đi thẳng vào trong Đan Vương Các. Chỉ thấy thằng kia bị đẩy hô lớn lên :

" Đứng lại !! Người đâu có người gây sự !!!"

Lúc này mọi người đang mua đan dược bên trong cũng nghe thấy liền chú ý ra phía ngoài cửa. Cái này nhiều ánh mắt khiến hắn cũng nhíu mày nhìn lại kẻ kia với đầy sát ý, gặp ánh mắt của hắn kẻ phục vụ kia cũng lạnh toát sống lưng không dám nói nữa.

Lục Bảo hắn cũng không phải hiền lành gì. Cái hồi ở Linh Thiên Nhai hắn đã cầm đầu một đám tặc không gì không dám làm rồi. Cái việc nhẫn nhịn hắn cũng không làm, nhất là chỉ với một kẻ phục vụ có tâm tính như thế.

Hắn sẽ không đi gây sự, nếu kẻ gây sự lên đầu hắn là người có quyền lực thì không nói làm gì. Nhưng chỉ là một kẻ phục vụ nhỏ bé muốn gây sự với hắn thì hắn còn không có nhịn làm gì.

" Đứng lại ! Ngươi tới gây sự ?" Lúc này có ba người dẫn đầu là một trung niên cùng hai nữ phục vụ đi tới nghiêm sắc mặt nói với hắn.

" Các vị là ?"

" Ta là trưởng quầy ở đây ! Tha cho ngươi lần đầu cút ra ngoài !" Người tới nhíu mày nhìn hắn nói với giọng điệu hách dịch.

Hắn cũng không dễ tính mà đáp : " Không phân biệt trái sai đã đuổi khách hàng ! Đan Vương Các cũng quá là tệ hại đi !!"

Thấy hắn nói vậy người trưởng quầy này cũng nhíu mày khó chịu tỏa ra uy áp, nhưng hắn ta cũng là trưởng quầy nhỏ bé ở đây tu vi cũng chỉ là Phá Đan hậu kỳ. Không thể làm ảnh hưởng một chút tới Lục Bảo. Hắn ra khó chịu nói ra :

" Ta cho ngươi ba nhịp để cút !! một !!"

" Hai !!"

Chưa kịp chờ hắn nói xong thì một thanh âm nữ nhân vang lên : " Chờ đã !! "

Bị cắt đứt như vậy hắn ta càng khó chịu hướng ánh mắt phía trên lầu đi xuống nữ nhân nói :

" Ninh Ngọc ! Ngươi cũng chỉ mới tới đây thôi đừng có can thiệp chuyện của ta !!"

Nàng cũng không ép vế liền nói : " Tâm Minh ngươi cũng chỉ hơn tuổi ta chút thôi ! Đừng có ra vẻ dạy đời ta ! Đây chính là khách hàng ta mời tới, ngươi đuổi khách hàng cũng là làm bẽ mặt Đan Vương Các !!"

" Thằng rách nát này cũng là khách hàng được sao !! Ngươi coi ta là gì mà lời nói dối như thế cũng nói được !!"

" Rách nát ? Ngươi quản cái mồm ngươi cẩn thận ! Dám gọi khách hàng như vậy ta bẩm báo lên trên thì ngươi chuẩn bị là vừa !"

Nói xong khiến người tên Tâm Minh kia không cãi được nữa nhưng nghiến răng lợi tỏ vẻ rất cay cú. Xong cô gái tên Ninh Ngọc đi tới gần hắn mỉm cười nói :

" Ha ha tiểu đệ đến đúng lúc lắm ! Đi theo ta dẫn đệ đi mua đồ !"

Hắn cũng cảm thấy bớt rắt rồi liền theo lưng cô gái này đi theo. Để lại Tâm Minh đang ở cửa chửi bới.

" Hừ ! Ta xem kẻ rách nát đó mua được cái gì ra hồn ! ngươi dám đối đầu với ta không có cửa đâu !!"

Nói xong hắn lấy ra ngọc giản không biết liên hệ với ai ghi vào :

" Các Trưởng ! Ninh Ngọc mang một kẻ rách nát vào Đan Các chúng ta chỉ vì đối đầu với ta ! Cái này có thể là một tiểu thâu vào trộm ! Nhưng Ninh Ngọc ngăn cản ta không dừng được !! Mông Các Trưởng tới giúp !!"

Khắc xong ngọc giản gửi đi ánh mắt hắn sắc lẹm nhìn về phía bóng lưng Ninh Ngọc nói nhỏ : " Nhãi con ! Chờ bổn gia thịt ngươi đi !" vừa nói hắn vừa liếm môi nhẹ một cái tỏ vẻ thèm muốn vóc dáng này của Ninh Ngọc.

Phải nói là Ninh Ngọc cũng không phải dạng vừa phải, thân hình đồng hồ cát hoàn hảo. Với gương mặt sắc cạnh không kém với ai, nếu đặt lên bàn cân với Thanh Trúc thì Lục Bảo có thể chắc chắn Ninh Ngọc sẽ nổi bật hơn rất nhiều. Nhưng là hắn lại thích Thanh Trúc kiểu người đó hơn.

" Không biết tiểu đệ tên gì ?" Ninh Ngọc dẫn hắn lên tầng vào một gian phòng có cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

" Đệ gọi Thiên Linh. Đa tạ tỷ đã giúp đệ vừa nãy ! Thật khiến cho người khác khó chịu !"

" Cũng là bọn hắn không có mắt, lại dám khinh thường Thiên đệ. Nếu ra không nhận ra hai chiếc nhẫn đệ đeo trên tay cũng có khi bỏ qua mối làm ăn lớn rồi !! haha!!"

Ninh Ngọc vừa cười vừa nói với Lục Bảo. Cái này làm hắn càng phục thêm ánh mắt người nữ nhân trước mặt này, dù sao hai chiếc nhẫn đều có ẩn chứa linh lực của hắn ẩn tàng. Trông không lấp lánh mà chỉ như hai chiếc nhẫn cũ trang trí thôi, mà vẫn bị nhìn ra được.

Thấy Lục Bảo hắn vậy đoán được ý nghĩ thì Ninh Ngọc lại nói : " Tại vì chiếc nhẫn trữ vật này chính là do ta bán ra !"

" Hóa ra là vậy ..." nghe được cái này hắn mới tỉnh ngộ, không phải là hắn không ẩn tàng được mà là do ngoại hình chiếc nhẫn này có màu hơi ngả tím cùng một cánh hoa đào nhỏ bé trên đó.

" Chiếc nhẫn này chính là tỷ đây tạo hình ra rồi mang nhờ một cường giả cao cấp của Đan Vương Điện thêm trận pháp thành nhẫn trữ vật ! Do mấy hôm trước ta cần tiền lên đem đi bán !"

Nói tới đây Ninh Ngọc ngừng lại chút rồi mỉm cười nói tiếp : " Không ngờ lại có duyên với tiểu đệ đây ... haha.."

Nghe tới đây hắn cũng thấy tò mò không biết chiếc nhẫn này bán bao nhiêu liền hỏi :

" Không biết chiếc nhẫn này Ninh Ngọc tỷ bán giá bao nhiêu ?"

" Ừm.. ta bán gấp lên được mười vạn linh thạch hạ phẩm ! ..." Nói tới đây thì nàng hớp nhẹ một ngụm trà nói, dù sao nếu để được giá nàng có thể bán tới 140 - 150 nghìn linh thạch hạ phẩm. Nhưng chỉ bán được 100 nghìn làm nàng cũng sót một hồi.

" ..." Nghe được giá cả xong hắn cũng gật đầu tấm tắc, hóa ra nhẫn trữ vật lại đắt như vậy. Thảo nào chỉ Nguyên Anh tu sĩ mới có năng lực tiền tài để mang. Nghĩ đến cái gì hắn liền lóe ánh mắt nhìn về nữ nhân trước mặt này rồi tháo chiếc nhẫn xuống nói :

" Vậy đi ! Mới gặp Ninh Ngọc tỷ giúp ta giải vây cũng gọi là lần đầu quen ! Ta tặng lại tỷ chiếc nhẫn này !"

" ?? Thật ??" Nghe thấy vậy Ninh Ngọc nàng cũng hưng phấn mở to mắt nhìn hắn hỏi.

Cái này hắn xem thông tin thì cũng chỉ mới ba mươi tuổi tới Phá Đan trung kỳ, nhất là đã là Đan Sư Huyền cấp. Đáng giá kết giao lên cũng không ngần ngại đáp lại :

" Đúng vậy !"

Chỉ là Ninh Ngọc nghĩ tới cái gì thất thố nói : " Hừ tiểu đệ lại muốn lừa ta ! Món quà lớn như này ta không thể lấy được !"

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.