Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Tiểu thuyết gốc · 1289 chữ

“Ui da, hôm qua chiến quá, giờ vẫn còn lâng lâng” Long vừa lẩm bẩm vừa vít ga con xe để trở về nhà. Tối qua, lão Cương dẫn nó đi vào cái bar lớn nhất nhì khu du lịch, sau 1 hồi bay nhảy do phải giữ mình trong sạch nên nó về trước rồi ghé qua một cái khách sạn nghỉ tạm lại. Đáng lẽ nó còn định ngủ tới gần trưa rồi lại kiếm lão Cương để tiếp tục xông pha nhưng ngay từ sáng sớm thì bố nó đã gọi điện…

“Mày đi đâu mà biệt tích 2 đêm thế hả?” ông Hùng quát ầm lên qua điện thoại.

“Con đi chơi biển với anh Cương, thằng Quang thôi mà bố!” Long rụt rè nói, mặc dù nếu chỉ nói là đi biển bình thường thì bố nó cũng sẽ đồng ý nhưng do một thói quen hình thành từ bé, mỗi lần bố nó quát lên rồi xưng mày tao là nó lại rén vãi cả lồi. Nó còn cố tình khiêng ông Cương và thằng Quang ra để tăng thêm độ uy tín, ông Hùng cũng biết thằng Quang là thằng chăm chỉ hay chạy việc cho bố nó, không phải loại ham chơi nên cũng rất quý.

“Mày đi đâu với ai tao cũng mặc, nhưng quan trọng là mày bỏ con bé Uyên ở nhà một mình như thế mà được à, tao còn tưởng mày chỉ đi một đêm nên hôm qua mới không gọi cho mày. Về nhà ngay cho tao! Đợi mẹ mày về mẹ mày sẽ xử mày sau!” ông Hùng vẫn chưa hạ giọng.

“Vâng, vâng, con về ngay, bố yên tâm!” Long cuống quít.

“Yên tâm cái con khỉ ấy!” bố nó vẫn quát thêm một câu nữa rồi mới cúp máy làm thằng bé đếch thèm màng tới ông anh quý hóa, cuống cuồng phi về nhà. Thực ra nó cũng thừa đoán được lão Cương đi đâu và làm gì rồi, cũng không phải lần đầu tiên, kiểu gì cũng về được nhà thôi.

Đứng trước cửa căn nhà thân yêu mà Long cảm thấy hơi bối rối, phần vì sợ Uyên sẽ làm ra việc gì đó để báo thù, phần vì việc mình giận dỗi bỏ nhà như thế có hơi trẻ trâu ( trẻ trâu thật (¯(ツ)/¯ ). Hít một hơi thật sâu, nó hiên ngang đi vào nhà.

Im ắng…! Vẻ vắng lặng trong căn nhà làm nó hơi chột dạ: “Chẳng lẽ Uyên tức mình, cũng bỏ nhà đi” nó chạy quanh nhà để kiểm chứng: “Không có ai!” xách đít chạy lên phòng Uyên: “Cũng không có ai nốt!”. Mặt Long chợt hớn hở như địa chủ được mùa, vừa tủm tỉm vừa khệnh khạng đi về phòng nó. “Đã thế phải tìm cách cho cậu ta bỏ đi càng lâu càng tốt, hehe” nó đắc chí cười thầm.

“Hơ!”

“Bộp!” thằng bé vừa mở cửa phòng ra thì bị nguyên một chiếc gối quật thẳng vào mõm, choáng cmn váng. Chưa kịp định thần lại thì: “Hự!” một đá ngay bụng ( đáng lẽ định viết là đá vào chuym nhưng thốn quá nên thôi) làm nó ngã nhoài ra, một loạt công phu quyền cước ập đến làm nó trở tay không kịp.

“Cậu hay lắm, tôi gọi không nghe, nhắn tin cũng không trả lời!” Uyên vừa đấm đá túi bụi vừa nói.

“Tại sao tôi phải trả lời cậu ?” Long ngang bướng.

“Ha, cậu hay lắm, tôi đánh chết cậu” Uyên bắt đầu dồn sức mà hành hạ.

“Yếu xìu như cậu thì đánh làm sao chết được” Long vừa lấy tay che mặt để bảo toàn nhan sắc vừa nói khích.

Chợt, Uyên dừng tay lại. “Ể, không đánh nữa rồi ? Chẳng nhẽ đi kiếm phóng lợn về để xiên ? Thôi chết bà!” Long hoảng hồn vùng dậy. Nhưng trái với hình ảnh thiếu nữ cầm phóng lợn trong tưởng tượng, Uyên đang ngồi thụp xuống trước mặt nó, hai mắt đỏ hoe nhìn nó đầy hờn dỗi làm trong lòng nó gợn lên chút cảm xúc thật kì lạ mà nó cũng không rõ. “Đệt! Tới công chuyện rồi! Còn ghê hơn phóng lợn nữa” nó chửi thầm. Đúng như mọi quy luật tự nhiên và mọi câu chuyện thường thấy, Uyên òa lên khóc nức nở.

“Kìa… kìa, đừng khóc, có thể… đánh lại mà” Long bắt đầu lúng túng, nó sợ nhất là con gái khóc, dù cô gái ấy xấu hay đẹp, làm con gái phải khóc khiến nó cảm thấy tội lỗi ghê gớm.

“Em xin lỗi chị mà, chị bỏ qua cho em đi, chị đừng có khóc!” Long xuống hết cmn nước, nhỏ nhẹ nói.

Bỗng, Uyên quát lên: “Tôi ghét cậu!” rồi nhào vào lòng ôm chặt lấy nó sau đó cắn thật mạnh vào vai Long làm nó đau chảy cả nước mắt. Kịch bản thì giống phim Hàn xẻng rồi, nhưng thằng main đầu đất thì ngu hết chỗ tả, đéo biết chịu đau ôm con nhà người ta vào mà lại …

“Áááááá…!” nó vội đẩy Uyên ra rồi hét lên như heo bị chọc tiết.

“Người ta đã xin lỗi rồi mà, có nhất thiết phải thế không” nó vừa đau đớn ôm vai vừa nhìn về phía Uyên với vẻ khó hiểu.

“Hừ!” Uyên hừ một tiếng, đứng phắt dậy, lấy hai tay quẹt vội những giọt nước mắt trên đôi mắt đỏ hoe rồi đi huỳnh huỵch về phòng đóng cửa cái rầm. Bỏ lại thằng ku đần độn ngồi ngơ ngác dưới sàn.

“Tối hôm qua không chơi đồ, thế tức là không phải đi cảnh rồi” sau một lúc ngồi dưới sàn để làm mát mông cho tỉnh táo, Long lẩm bẩm ôm cái vai lết về phòng bế quan trị thương. Do 2 hôm liền nhậu nhẹt chè chén, ngủ lang ngủ chạ sáng nay còn bị bố gank sớm nên thằng bé mệt phờ, đặt lưng xuống giường ngủ một giấc để lấy lại sức.

“Dậy! Dậy mau!” tiếng gọi làm Long lơ mơ tỉnh giấc.

“Á đù, em xin lỗi chị, em không chơi nữa đâu, chị đừng manh động” thằng bé đang lim dim mắt thì nhận ra người gọi mình là Uyên làm nó quíu hết cả lên, rén vcđ. Hình ảnh người thiếu nữ cầm phóng, xiên nó như xiên que nướng thịt trong mơ hiện về thật chân thật.

“Xuống ăn trưa, còn đợi tôi bê lên cho nữa à?” Uyên nói với giọng đang có nén cười thành tiếng.

“Ờ…ờ, tôi xuống ngay, đợi tôi một chút” Long lúng túng, nó cũng cảm thấy hơi quê. Con gái nhà người ta chưa làm gì mình thì thôi, mình là con trai đã sun cả vòi vào rồi. Quá mất mặt!

“Xuống ngay đấy, không là tôi đổ cho chó ăn thì đừng có trách” Uyên bỏ lại một câu nói rồi quay người đi xuống.

“Không phải dọa!” Long lẩm bẩm nhưng cũng tụt vội xuống giường chui vào nhà vệ sinh để rửa mặt mũi chân tay.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ mặc dù cái vai vẫn còn hình vết răng rớm máu nhưng tinh thần Long cũng sảng khoái hơn nhiều: “Kể ra ở cùng, được nấu cơm cho ăn cũng không quá tệ, đỡ hơn tự mình phải nấu” nó nghĩ thầm trong bụng, tự an ủi để tìm sự vui vẻ cho cuộc sống mới này. Nhưng Uyên không bao giờ để nó phải thất vọng, luôn sẵn sàng kéo nó từ tưởng tượng ngã dập mông về thực tế… 🙄*

Bạn đang đọc Trí Tuệ sáng tác bởi danchoihechien1001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danchoihechien1001
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.