Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chinh Phục Dungeon

Phiên bản Dịch · 4426 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Một kích quét quang khí thế hung tàn, Dương Phong mất cảnh giác liền bị quét bay đi vài mét có hơn, phải lộn mấy vòng trên mặt đất mới ổn định được thân thể.

- 53!

Một con số sát thương thật lớn khiến Hạo Nhân kinh hãi, mắt thấy Xà vương mất đi mục tiêu cừu hận liền đưa ánh mắt tới Lâm Oánh sắc mặt tái nhợt, lập tức dùng Thuận phách trảm chém xuống.

May lần này Thuận phách gây ra đòn Bạo kích, hơn 70 sát thương khiến Xà vương gầm thét, lập tức đem Hạo Nhân làm mục tiêu tấn công thứ nhất.

Dương Phong bị ngã khá nặng, nhưng hắn cố chịu đau nhức khắp người, cắn răng bò dậy, nắm chặt rìu bắt đầu tấn công. Lâm Oánh cũng đè xuống nỗi sợ trong lòng, cố gắng phóng ra từng viên đạn ma pháp màu lam.

HP của Xà vương đã giảm xuống 2/3.

Hạo Nhân không có khiên bảo vệ, mỗi lần đều chịu gần 30 sát thương. Sau ba lượt công kích, Xà vương đột nhiên hú lên quái dị, nhanh chóng xoay thân rắn lại, đuôi rắn nhanh như chớp quét quang tới.

Không có cách nào tránh né đòn tất sát này cả, Hạo Nhân ngã xuống cách đó không xa, trên đỉnh đầu hiện lên giá trị sát thương đáng sợ, -72!

Chỉ trong 10 giây ngắn ngủi, Hạo Nhân với 270 HP chỉ còn lại hơn 100.

“Dương Phong!” Hạo Nhân gào lên.

Dương Phong rất ăn ý nghênh đón, không để Xà vương tiếp tục tấn công Hạo Nhân nữa.

Lúc này HP của Xà vương chỉ còn lại 1/3.

Hạo Nhân nhanh chóng tiếp tục tấn công, hét: “Nghe kỹ này, con này chia đều 3 lượt đánh thường sẽ làm một đòn tất sát quét đuôi. Chiêu này sát thương quá lớn, tôi và Dương Phong đều không thể chịu nổi lần thứ hai, cho nên Lâm Oánh sẽ gánh vác đòn tất sát kế tiếp.

“Cái gì? Không được!” Dương Phong trợn to mắt, theo bản năng phản đối.

“Đừng nói nhảm!” Hạo Nhân quát lại: “Chỉ chịu một đòn tất sát mà thôi. Cô ấy tuyệt đối không chết được!”

“Đừng cãi nhau! Để tôi tới!” Lâm Oánh lớn tiếng đáp ứng. Thiên tính phụ nữ khiến cho cô luôn mang theo chút sợ hãi với loài rắn, nhưng cô càng biết số HP của Hạo Nhân và Dương Phong đã rất nguy cấp rồi.

Xà Vương tấn công thường lần thứ hai bắt đầu.

Còn lại mấy giây, Hạo Nhân nói nhanh: “Lâm Oánh sau khi nhận một cú quét đuôi thì tôi sẽ nhận quái! Trước khi nó quét đuôi lần thứ tư phải mau chóng giải quyết nó, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết!”

Vừa dứt lời, đòn tấn công thường thứ ba của Xà vương đã kết thúc, ngay sau đó cái đuôi rắn lại lần nữa giương cao.

Dương Phong tuy rằng không đành lòng, nhưng hắn hiểu phương pháp xử lý của Hạo Nhân là lựa chọn duy nhất. Hắn đành mang theo khuôn mặt lo lắng lui ra khỏi phạm vi công kích của Xà vương.

Lâm Oanh lập tức thế chỗ Dương Phong, nhắm chặt mắt, cú quét đuôi của Xà vương đã tới.

Một tiếng rên rỉ cao vút, Lâm Oánh ngã mạnh xuống đất, sắc mặt tái nhợt. Cú quất mạnh đó trực tiếp làm HP của Lâm Oánh giảm xuống dưới một nửa.

Hạo Nhân xông lên ngay lập tức, liên tục vung Kiếm của chiến đấu giả trong tay: “Mau đánh chết nó! Không còn thời gian!”

Một khi Xà vương quét đuôi lần nữa, với số HP còn lại của ba người, dù là quét vào ai đều phải chết không thể nghi ngờ.

Dương Phong và Lâm Oánh cũng hiểu điều này, liền tấn công một cách liều lĩnh bất kể thương thế.

Đòn đánh thường đầu tiên đánh lên người Hạo Nhân, Xà Vương chỉ còn chưa đầy 1/4 HP.

“Thuận phách trảm!” Thời khắc mấu chốt, công kích của Hạo Nhân lần nữa gây Bạo kích.

Lần đánh thường thứ hai rất nhanh sẽ tới, mà Xà vương chỉ còn lại một chút HP.

Dương Phong ném chiếc khiên sắt đi, hai tay nắm chặt rìu bổ xuống.

Phanh!

Trước khi đòn thứ ba đến, HP của Xà vương rốt cuộc đã vè 0, nó vặn vẹo cơ thể, cuối cùng không cam lòng ngã xuống.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, phun trào như đài phun nước.

- Chinh phục Dungeon! Mỗi người tham gia tự động nhận 30 điểm danh dự!

Âm thanh thông báo lạnh lùng của hệ thống lại vang lên trong tâm trí mỗi người.

“Cuối cùng đã kết thúc!” Hạo Nhân vết thương chồng chất thở ra một hơi dài, lại xem HP của mình mà không khỏi hãi, HP của hắn chỉ còn có 35.

Nếu những điểm tiến hóa trước đó không cộng hết vào thể lực, chỉ sợ hắn bây giờ đã đến Địa phủ báo cáo rồi.

“Móa mệt vãi l~!”

Dương Phong rên rỉ lẩm bẩm vài câu. Trên người hắn đầy máu, chỉ còn lại có 50HP, so ra thì thương tích của Lâm Oánh là nhẹ nhất.

Hạo Nhân lấy ra ba lọ thuốc cầm máu phát cho hai người. Cảm giác mát lạnh từ thuốc cầm máu xịt lên vết thương khá dễ chịu, cơn đau dữ dội cũng giảm đi rất nhiều.

Vì thuốc cầm máu yếu chỉ có thể khôi phục 100 HP, với cấp bậc của bọn họ bây giờ chỉ có thể khôi phục được một nửa lượng máu.

Hạo Nhân cười khổ: “Đừng nhìn ta, đây là ba lọ cuối cùng rồi, cứ dùng đi.”

Dương Phong khá buồn bực: “Tỉ lệ rớt thuốc cầm máu thấp quá! Rõ ràng là không muốn chúng ta suốt ngày đánh quái đây mà!”

Hạo Nhân lắc đầu: “Cho dù có đầy đủ thuốc cầm máu cũng không được đâu, dù sao đây cũng không phải game online, chỉ cần nhấn phím vài cái là có thể thoải mái giết quái. Không biết các ngươi có để ý không, tuy rằng có thuốc có thể cầm máu hồi phục, nhưng tinh thần mệt nhọc của chúng ta thì không thể tiêu trừ.”

Lâm Oánh day day đầu nói: “Tôi thi triển pháp thuật thời gian dài cũng cảm thấy tinh thần kiệt sức.”

“Tóm lại chúng ta nên xem chiến lợi phẩm trước đã!”

Cạnh thi thể Xà vương lẳng lặng đặt một kiện giáp xích tỏa ra ánh lam nhạt cùng một viên pha lê hình thoi, cả ba người nhìn mà tim đập thình thịch.

- Giáp xích của chiến đấu giả.

Phẩm chất: Thanh đồng.

Phòng ngự: 20.

Yêu cầu: Cấp 1.

Tăng phúc: + Tăng 8 điểm thể lực.

Tăng 8 điểm nhanh nhẹn.

- Đá kỹ năng: Thuẫn kích (Cao nhất lên tới lv5).

Phẩm chất: Hắc thiết.

Hiệu quả: Sử dụng lá chắn va chạm với địch nhân, gây thêm 15 sát thương, có 5% xác suất gây choáng 1 giây. Kỹ năng gây nhiều điểm cừu hận.

Yêu cầu sử dụng: Đỡ đòn cơ bản lv5.

“Một trang bị Thanh đồng, một kỹ năng Hắc thiết!” Hạo Nhân nhìn trang bị và giới thiệu tăng phúc xong, ánh mắt Dương Phong lập tức lóe sáng.

Hạo Nhân có phần sầu: “Chỉ có 2 trang bị, làm sao chia đây?”

Đây quả thực là một vấn đề nan giải, tuy rằng Hạo Nhân tự tin lượng sát thương mình gây ra chiếm tỉ lệ rất lớn, nhưng cũng nhờ có Dương Phong làm Tanker và Lâm Oánh thời khắc mấu chốt gánh sát thương, đều không thể thiếu trong khi qua ải Dungeon.

Dương Phong gãi gãi đầu, cười toe toét: “Đá kỹ năng Thuẫn kích ta muốn rồi, bộ giáp cậu lấy đi, quyết định khoái trá nhé! Khà khà, tuy bộ giáp không tệ, đáng tiếc lực phòng ngự của giáp lưới thấp quá, tôi còn có giáp tấm mà.”

Điều này cũng phù hợp với ý định ban đầu của Hạo Nhân, hơn nữa trên người hắn vốn đã có hai món trong bộ Thanh đồng rồi, đành quay đầu cười khổ với Lâm Oánh: “Đáng tiếc không có thứ gì cậu dùng được rồi.”

Lâm Oánh quơ quơ hai lọ thuốc màu lam nhạt mới nhặt được lên, cười tủm tỉm: “Ai nói không có, hai bình thuốc hồi phục pháp lực yếu này tôi nhận! Lại nói, tỉ lệ rớt lọ thuốc hồi pháp còn thấp hơn cả thuốc hồi máu đó!”

“Cũng tốt, tương lai học thêm nhiều kỹ năng ma pháp hơn thì lượng MP tiêu hao sẽ rất cao đấy.”

Lâm Oánh hiện thời chỉ có mỗi Ma pháp đạn cơ bản thôi, tiêu hao MP thấp không đáng kể.

Trang bị Giáp xích của Chiến đấu giả lên, HP và lực phòng ngự của Hạo Nhân được tăng mạnh. Hắn hiện thời không thiếu năng lực tấn công, duy chỉ thiếu vật phẩm hoặc là kỹ năng phòng thủ thôi.

Set 2 của bộ Chiến đấu giả cần 4 món trang bị mới có thể kích hoạt, điều này làm cho Hạo Nhân cảm thấy hơi tiếc nuối, tự hỏi liệu ngày mai sau khi kỹ năng Ta là người tốt cooldown xong, mình có nên tìm một con quái hiếm nữa không.

Dựa theo tỉ lệ rớt đồ của quái hiếm mà thế giới này đặt ra, xác suất rơi trang bị Hắc thiết cao nhất, xác suất rơi trang bị Thanh đồng trung bình, có xác suất cực thấp sẽ rơi trang bị Bạch ngân.

Cho nên lần Dungeon Xà vương này có thể rớt một món trang bị bộ Thanh đồng đã cho thấy nhân phẩm của họ cũng không quá tệ.

Dương Phong học kỹ năng Thuẫn kích xong mà nụ cười trên mặt vẫn không ngớt, không ngừng la hét: “Không chậm trễ nữa, chúng ta mau đi luyện cấp đê! Luyện kỹ năng đê! Ha ha, chức nghiệp Anh hùng Shield Warrior, ta tới đây!”

Shield Warrior yêu cầu chuyển chức cần Đỡ đòn cơ bản lv10 và kỹ năng lá chắn bất kỳ lv5, lần này Dương Phong xem như gặp may rồi.

Xà Vương cung cấp điểm kinh nghiệm và độ thuần thục tương đối khả quan, không chỉ giúp Hạo Nhân tăng lên cấp 6, mà Kiếm thuật cơ bản cũng lên đến lv8 rồi, Thuận phách trảm cũng đã lv3, khoảng cách tới chuyển chức chỉ còn một bước ngắn nữa.

“Đi về thôi!” Hạo Nhân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu từ chối đề nghị của Dương Phong. Vừa mới đánh Dungeon xong họ đã quá mệt rồi, cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi đã.

Sau khi rời khỏi Dungeon, vầng sáng trắng sau lưng lập tức biến mất, thế giới này sẽ không xuất hiện thêm một Dungeon như vậy nữa.

“Nếu có thể gặp thêm vài cái Dungeon nữa thì ngon! Tỉ lệ rớt đồ của quái hiếm thật khiến cho người ta mong chờ!” Dương Phong nghĩ mà thèm.

Hạo Nhân cười khổ: “Tỉ lệ rớt của quái hiếm quả thật rất sướng, nhưng đáng tiếc, lấy thực lực chúng ta bây giờ đi đánh Dungeon Trắng đã rất miễn cưỡng rồi. Nếu như gặp phải Dungeon thanh hay cao hơn chỉ đành phải đi đường vòng thôi.”

Lâm Oánh nhíu mày: “Ta không hiểu, thực lực hai người các ngươi đã được xem là khá mạnh rồi, mà với đội hình chúng ta cũng chỉ mới miễn cưỡng qua cửa, nếu những người khác mà gặp Dungeon này chẳng phải chỉ còn đường chét sao?”

Nhớ tới nguy hiểm vừa qua, Lâm Oánh không khỏi tái mặt. Bọn họ cơ hồ như suýt chết đến nơi rồi, nếu gây sát thương chậm hơn mấy giây thôi là nhất định sẽ có người chết, thậm chí là đoàn diệt!

Hạo Nhân nghĩ nghĩ: “Cũng không thể nói vậy, nếu như chúng ta chuyển chức thành chức nghiệp phổ thông và học được thêm vài kỹ năng, thì Dungeon Trắng quả thật không quá khó chơi.”

Hạo Nhân đã tính toán đại khái rồi. Con Xà vương này có HP trong khoảng 1000, nếu như bọn họ có thêm hai kỹ năng mạnh mẽ nữa cũng sẽ không phải chật vật như vậy.

Dương Phong đồng tình: “Chức nghiệp Anh hùng yêu cầu khắt khe vãi, con mẹ nó đây không phải là rất khó lựa chọn sao. Nếu trước khi chuyển chức mà chết thì sẽ rất oan ức đó!”

Hạo Nhân thở sâu: “Nguy hiểm tương đương với phần thưởng, tôi tin là vậy.”

“Đúng rồi, điểm danh dự là cái gì thế. Sau khi qua Dungeon mới mở ra cái điểm danh dự này, không biết có tác dụng gì?” Dương Phong hỏi thứ được hệ thống nhắc nhở lúc nãy.

“Ai biết đâu, kiểu gì chả có chỗ dùng."

Hạo Nhân đối với 30 điểm danh dự này cũng rất rối rắm, nhưng đã không biết thì cứ lựa chọn không thấy đi.

Trên đường về, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có mấy con rắn khổng lồ không có mắt đưa điểm kinh nghiệm, nhưng phần lớn thời gian, những con rắn khổng lồ trong rừng tùng đã gần như biến mất.

“Ổ Xà vương đã bị chúng ta phá hủy, những con khác chắc tháo chạy hết rồi.” Dương Phong đắc ý huýt sáo.

Bất kể thế nào, một mảnh rừng ở đây coi như đã an toàn.

Trở lại sân cỏ, Hạo Nhân phát hiện người ở đây đã ít được phân nửa. Sân cỏ đông đúc nhất thời trở nên trống trải đi nhiều, còn lại hơn hai trăm người hình như đang chia làm hai phe, không biết đang tranh cãi gì, thậm chí có vài người cảm xúc có vẻ kích động, đã hằm hè giơ đao kiếm.

Từ xa, Hạo Nhân đã ngửi thấy mùi thuốc súng rồi, chỉ thiếu chút lửa thôi là những người này sẽ đấu đá nhau ngay.

“Lâm Oánh! Dương Phong! Mau qua đây!” Một cô gái tóc dài mặt đầy tàn nhan vẫy vẫy tay hô.

“Đây là Từ San San, bạn học của Lâm Oánh.” Dương Phong vừa đi vừa giới thiệu.

Từ San San nghía nghía Hạo Nhân vài cái, sau đó kéo tay Lâm Oánh, ân cần hỏi: “Vừa rồi cậu đi đâu thế, tôi tìm cậu mãi.”

“Tôi cùng Dương Phong đi luyện cấp. Đúng rồi, vị này là Hạo Nhân, là cao thủ đó.” Lâm Oánh vội vàng trả lời, xem ra cô và Từ San San có quan hệ rất tốt.

“Cao thủ! Cậu cấp bao nhiêu?” Từ San San đặt câu hỏi.

“Cấp 6.”

Từ San San tròn mắt, vỗ tay hoan hô: “Hay quá! Có người cấp cao như thế, chúng ta có thể cùng rời trường rồi.”

“Rời trường, các ngươi tính đi đâu thế?” Hạo Nhân nhíu mày, hắn tạm thời chưa có ý định rời đi, hỏi ngược lại: “Những người khác đâu, sao thiếu nhiều người vậy?”

Từ San San thở dài: “Khi Tế đàn chức nghiệp xuất hiện, mọi người đều nhốn nháo lên, hầu hết cảm thấy điều kiện của chức nghiệp Anh hùng quá khắc nghiệt, không bằng chuyển chức sang chức nghiệp phổ thông rồi cùng nhau rời trường.”

“Đi đâu?”

“Đi nội thành, chủ yếu là có mấy giáo sư dẫn đầu, bọn họ bảo rằng chính phủ sẽ không ngồi yên đâu, nhất định sẽ có lực lượng mạnh hơn. Đi hội hợp với bọn họ thì an toàn của chúng ta sẽ được đảm bảo hơn.”

“Ngu ngốc!”

“Đần độn!”

Hạo Nhân và Dương Phong cơ hồ đồng thời lên tiếng, Từ San San có chút sợ sệt rụt cổ, lại khó chịu phản bác: “Ta không biết mình nói gì sai, nhưng trong Thành phố Kim Lăng có quân khu, những quân nhân đó được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa còn có súng, đối với việc đánh quái thăng cấp của những sinh viên chúng ta sẽ nhanh hơn nhiều.”

Dương Phong rất chi là khinh thường: “Ta không tin những người đó, ta chỉ tin tưởng vũ khí trong tay mình!” Nói xong, hắn còn giơ lên chiếc khiên sắt trong tay.

Lâm Oánh trừng mắt trách móc bạn trai mình, liền lại an ủi Từ San San ủy khuất.

Hạo Nhân thản nhiên gật đầu: “Bất kể mọi người từng có địa vị như thế nào, phú hào, quan viên, minh tinh hay là người thường, từ một khắc tận thế đến thì tất cả mọi người đều đã đứng cùng vạch xuất phát rồi, địa vị mọi người đều bình đẳng. Muốn sống sót, muốn trở thành thượng vị giả của tận thế thì phải chiến đấu, trở thành cường giả!”

Dương Phong khoác vai Hạo Nhân cười vui vẻ: “Nói hay lắm! Chúng ta phải nắm chặt cơ hội này, là đàn ông phải xông xáo chiến trường, bằng không tận thế đến cả đời chỉ là mạng rệp. Ha ha!”

Từ San San có chút tức giân, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Oánh, cầu xin: “Oánh Oánh, chúng ta đến thành phố đi, người nhiều chắc chắn sẽ an toàn hơn.”

Lâm Oánh liếc nhìn hai chàng trai rồi nhẹ nhàng nói: “Cậu cũng biết mình và Dương Phong sẽ không tách nhau mà, cho nên anh ấy ở lại mình cũng sẽ ở lại. Cậu hãy đến nội thành trước đi, nói không chừng chúng mình sẽ qua đó ngay.”

Từ San San bất lực: “Tôi không đuổi kịp đội lớn, hiện tại tôi chỉ có một mình sao dám lên đường. Quên đi, tôi ở lại với các người, tốt xấu gì ở đây cũng tạm thời an toàn.”

Hạo Nhân tò mò hỏi: “Tạm thời an toàn, là có ý gì?”

Từ San San chỉ vào đám người trên sân cỏ: “Có biết làm sao bọn họ ồn ào vậy không?”

Ba người lắc đầu.

Từ San San trong giọng nói tràn ngập sự chua xót: “Hơn hai trăm người này có một nửa là ở lại vì chức nghiệp Anh hùng, nửa còn lại là vì cứu người.”

“Cứu người! Cứu ai?”

“Nữ sinh trong Ký túc xá.”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, khu ký túc xá Đại học Lâm Xuyên ở gần sân cỏ, của nữ sinh được bố trí ở trong cùng, còn nam sinh thì cạnh cổng.

Hạo Nhân có thể tưởng tượng, lúc tận thế hàng lâm, các nam sinh vì điểm tiện lợi này đã vội vã rời khỏi ký túc xá, mà những cô gái thì bởi quá sợ hãi nên không kịp chạy trốn.

“Bọn họ sao có thể xác định những nữ sinh đó còn sống.”

“Bởi vì có người vào ký túc xá thăm dò đã nghe được tiếng cầu cứu, các nàng hình như bị nhốt.”

“Cái gì nhốt?” Hạo Nhân hỏi điểm mấu chốt.

Sắc mặt Từ San San có hơi trắng bệch, tựa hồ đang rất sợ hãi: “Nhện! Rất nhiều nhện lớn! Khắp ký túc xá đều có, đặc biệt trong ký túc xá còn lớn hơn nữa, cấp độ rất cao! Mọi người đã tổ chức nhiều đội mạo hiểm xông vào cứu người nhưng đều không trở ra.”

Hạo Nhân thở dài, suy đoán: “Cho nên những người ở lại vì chức nghiệp Anh Hùng sẽ không chịu chết chay, còn những người khác thì vẫn quyết đi cứu người, đúng không?”

Từ San San gật đầu, rất bất bình mắng: “Thực ra chỉ có 20 đến 30 người muốn trở thành Anh hùng thôi. Trang bị và kỹ năng của họ đều khá tốt, nếu muốn cứu người nhất định phải dựa vào sức mạnh của họ, mà bọn họ lại chỉ quan tâm đến bản thân!”

Hạo Nhân bất đắc dĩ, chuyện này không nên trách ai, dù sao trong tận thế này cứu mình chẳng việc gì phải mất mặt cả, làm người tốt chỉ tổ chết sớm chết thảm thôi.

Tránh ánh mắt mong đợi của Từ San San, Hạo Nhân đến thẳng tế đàn chức nghiệp, cẩn thận quan sát, trước đó ở đây đông quá nên hắn vẫn chưa nhìn kỹ.

Khoảng khắc cánh tay chạm vào tế đàn, trong đầu hắn hiện lên một loạt thông tin.

- Lựa chọn chức nghiệp phổ thông: Chiến sĩ, Pháp sư, Cung thủ, Đạo tặc, Mục sư.

- Lựa chọn chức nghiệp Anh hùng: Saint Sword, Healer, Shield Warrior.

Giới thiệu: Chức nghiệp phổ thông không thể tiến giai như các chức nghiệp Anh hùng cùng cấp. Mỗi tế đàn sẽ có ngẫu nhiên bốn vị Anh hùng!

Yêu cầu chuyển chức của chức nghiệp phổ thông rất thấp, chỉ cần kỹ năng cơ bản lv1, chỉ là không biết sau khi chuyển chức sẽ nhận được kỹ năng gì.

Cuộc tranh cãi trên sân cỏ đã dần lắng xuống, đôi bên dường như đã đạt được sự ăn ý nào đó, đều tự giải tán.

“Hạo Nhân!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến, một chàng trai cao lớn chạy nhanh tới, ôm cổ Hạo Nhân cười to: “Ha ha! Cậu vẫn còn sống này!”

“Chà, muốn tôi chết vậy à?” Hạo Nhân bất đắc dĩ, nhưng vẻ kích động trên mặt không chút nào che giấu.

Cậu trai to con này là Tần Dương, bạn cùng phòng kiêm bạn thân nhất của Hạo Nhân.

“Còn những người khác ở ký túc xá đâu?”

Tần Dương đang cười nhất thời xuống sắc: “Chết thì đã chết, mất tích thì đã mất tích, tôi còn tưởng mình là người duy nhất.”

Hạo Nhân cũng có chút rầu rĩ cúi đầu.

Sau một lúc im lặng, Tần Dương cố nặn một nụ cười: “Sao cậu không rời đi cùng phó hiệu trưởng Trương thế?”

Phó hiệu trưởng Trương đã dẫn theo đại đa số người đến chỗ quân đội trong thành phố. Nghe nói gia cảnh hắn rất hiển hách, anh chị em đều là người phụ trách quan trọng trong quân đội Thành phố Kim Lăng.

“Hạo Nhân lắc đầu, hỏi lại: “Sao cậu cũng không đi, vì chức nghiệp Anh hùng à?”

Tần Dương giỡ trên vai một bộ đoản cung, cười khổ: “Tôi cũng muốn vậy lắm, đáng tiếc kỹ năng của tôi là Bắn cung cơ bản, không có bất kỳ chức nghiệp Anh hùng nào ở tế đàn này liên quan cả.”

“Cậu chuyển chức thành Cung thủ rồi à?”

“Đương nhiên, tôi cũng không định kiên trì tìm tế đàn chức nghiệp khác đâu.”

Hạo Nhân nổi lòng hiếu kỳ, hỏi có gì khác của chức nghiệp phổ thông không.

Tần Dương gãi gãi đầu, giải thích: “Sau khi chuyển chức thành Cung thủ, hệ thống báo mỗi lần thăng cấp ngoại trừ được 5 điểm tiến hóa tự do ra, còn được cộng 3 điểm nhanh nhẹn, 3 điểm sức mạnh, 2 điểm thể chất và 2 điểm trí lực.”

“Tốt như vậy sao!” Hạo Nhân có hơi ngạc nhiên. Không chuyển chức mỗi lần thăng cấp hắn chỉ nhận được 3 điểm tiến hóa thôi. Nếu tính ra, sau khi chuyển chức chẳng phải mỗi lần thăng cấp đều nhận được 15 điểm tiến hóa à.

So với điều kiện chuyển chức hà khắc của chức nghiệp Anh hùng kia, đối với hầu hết mọi người, 15 điểm tiến hóa này đã giúp cho họ trong thời gian ngắn đủ sức mạnh để bảo mệnh rồi.

“Thật đúng là có phần không cam lòng thật, chắc hẳn lượng điểm tiến hóa từ chức nghiệp Anh hùng phải nhiều hơn tôi nhận được ấy.”

Hạo Nhân nói: “Đây cũng là một sự cân bằng, chức nghiệp Anh hùng khó lấy được hơn, thậm chí có thể sẽ chết trên đường luyện cấp vì thiếu các thủ đoạn bảo mệnh.”

“Cậu còn chưa nói vì sao còn ở lại đó. Chẳng lẽ trong ký túc xá có nữ sinh phải lòng à?” Hạo Nhân nói đùa.

“Ách, bởi vì đi chậm.”

“Hả?”

Tần Dương oán than: “Trước đó tôi cùng mọi người trong phòng thí nghiệm đánh quái, đến khi phát hiện thì con chó phó hiệu trưởng Trương kia đã chim cút từ lúc đéo nào rồi. Một mình một người tôi không có cách nào đối phó nhiều quái biến dị trên đường như vậy nên đành ở lại.”

“Đều là quỷ xui xẻo như Từ San San à?” Hạo Nhân có chút đau đầu.

“Từ San San là ai?”

Hạo Nhân dẫn đến giới thiệu với ba người Dương Phong, dù sao mọi người đều là sinh viên Đại học Lâm Xuyên cả, rất nhanh đã nói chuyện với nhau.

“Ở đó thế nào rồi?” Hạo Nhân chẹp miệng, thấy những người khác đang tập kết thành đội.

Tần Dương liếc mắt, khịt mũi: “Là Âu Dương chủ tịch của chúng ta muốn làm đội trưởng tạm thời dẫn dắt mọi người sống sót đó.”

“Chủ tịch hội học sinh Âu Dương Xuyên?” Lâm Oánh nhíu mi, giữa đôi lông mày có chút chán ghẻt.

“Ừ, là cái tên đạo đức giả đấy.”

Âu Dương Xuyên không chỉ là Chủ tịch hội học sinh Đại học Lâm Xuyên, đồng thời cũng là con một của đại gia thành phố Kim Lăng, là một phú nhị đại tiêu chuẩn. Người này mặt ngoài không thể giả tạo hơn, gặp ai cũng đều tươi cười hiền hòa như một, như Tần Dương đánh giá, cái tên Âu Dương Xuyên kia chỉ có hai chữ thôi – dối trá!

Từ San San ngập ngừng nói: “Tôi có nghe nói, Âu Dương Xuyên thích chơi phụ nữ, hơn nữa phụ nữ nào bị hắn nắm tới tay đều bị vứt bỏ không tới 2 tháng.”

Lâm Oánh gật đầu đồng ý.

“Tóm lại là không phải thứ tốt gì! Mỗi lần nhìn thấy cái khuôn mặt tươi cười đầy dối trá đó, tôi đều không khỏi muốn đấm cho một phát!” Tần Dương rất có ý kiến với Âu Dương Xuyên.

Bạn đang đọc Trò Chơi Khải Huyền của Ba Ký Gạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.