Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhộng

Phiên bản Dịch · 1983 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Hạo Nhân không có tiếp xúc qua với Âu Dương Xuyên, xoa xoa đầu nói: “Ý kiến cá nhân cứ gác qua một bên, Tần Dương, cậu có thể tiếp tục.”

“Tên kia vận khí tốt vãi, mở Lễ bao tận thế thế mà ra được kỹ năng Hắc thiết trị liệu thuật sơ cấp. Các ngươi cũng biết đó, cái chức nghiệp trị liệu này hiện tại quý giá đến cỡ nào. Vì có nhiều cơ hội để sống sót hơn, mọi người đương nhiên sẽ cam chịu cho hắn làm người đứng đầu cái đoàn đội lâm thời này.”

Dương Phong than thở: “Ta thấy hắn chơi game quá 180 phút rồi! Thế mà còn tự xưng là đội trưởng, có khác gì lập tổ đội đánh Dungeon đâu!”

Tần Dương ho khù khụ: “Ặc, ngươi nói đúng đấy, hắn quả thật dự định lập tổ đội đánh Dungeon.”

“À?”

Hạo Nhân trợn mắt: “Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng, sao lại thế này?”

Tần Dương dần nghiêm túc lại: “Trước đó có một nhóm trang bị tốt đến dò đường trong ký túc xá nữ sinh, cuối cùng còn vài người sống sót trở về. Theo họ kể, ở trước cửa ký túc xá nữ sinh xuất hiện một vầng sáng màu thanh.

“Dungeon cấp thanh!”

Ba người Hạo Nhân trăm miệng một lời nói, tuy nhiên trong giọng nói có chút ngạc nhiên, cũng có chút lo lắng.

“Ừ, các người biết rồi đó.” Tần Dương nhún nhún vai: “Đúng vậy, vầng sáng đó đại biểu cho Dungeon cấp thanh, hơn nữa số lượng tối đa Dungeon giới hạn là 15 người.”

“Dungeon cấp thanh độ khó 15 người à?” Hạo Nhân có điều suy nghĩ, trước đó Dungeon Xà vương của họ chỉ là phổ thông, cũng không có giới hạn số người.

“Số người càng nhiều, có phải là độ khó càng lớn không?” Từ San San sợ hãi hỏi.

Dương Phong làm ngơ, thậm chí có mang theo chút hưng phấn liếm môi: “Kệ nó đi! Dù sao cũng là Dungeon mà, chỉ cần có cửa là ngon rồi! Chà chà, Dungeon cấp thanh đó, trang bị rớt xuống nhất định phải tốt hơn Dungeon Trắng lúc nãy rồi!”

Tần Dương sửng sốt: “Vãi lều! Các ngươi qua được Dungeon Trắng à? Không phải chứ, các người đã chuyển chức đâu!”

Hạo Nhân như không có việc gì: “Có gì mà kỳ lạ, thực lực của ngươi bây giờ đại khái cũng đã qua được Dungeon Trắng rồi.”

Tần Dương hồ nghi: “Dungeon Trắng thật sự đơn giản vậy à? Vừa rồi tôi có nhìn thấy một quầng sáng màu trắng ở cầu thang lối lên tầng 3 tòa nhà thí nghiệm đấy. Tôi lo lắng thực lực bản thân không đủ nên vẫn chưa dám vào.”

“Dungeon nhiều phết đấy.” Hạo Nhân cũng nghĩ lại, Dungeon là sinh ra ngẫu nhiên thì địa điểm nào cũng có thể xuất hiện cửa vào Dungeon chứ.

“Đi thôi, chúng ta đi giải quyết Dungeon ở tòa nhà thí nghiệm đi.” Dương Phong đã sốt ruột lắm.

Hạo Nhân lắc đầu từ chối: “Tôi phải mau chóng luyện cấp đã! Dương Phong, cậu cũng nên luyện kỹ năng Thuẫn kích lên nhanh đi, đừng có để người khác đoạt được chức nghiệp Anh hùng Shield Warrior đấy. Từ San San, Lâm Oánh với Tần Dương, mọi người hợp tác với nhau đi.”

“Ngươi thì sao?” Dương Phong hỏi lại.

“Tự tôi sẽ đi giết một vài con quái lẻ tẻ!”

“Một mình ngươi?” Tần Dương và Từ San San đều nghi ngờ thực lực của Hạo Nhân.

Dương Phong thì không sao cả: “Vậy cũng tốt, chúng ta sẽ tập hợp trước sân cỏ nhé, nếu còn chưa về coi như đã chết đấy.”

Lâm Oánh trợn mắt: “Toàn nói lời không hay!”

“Đã định vậy nhé, nhớ quay lại sân cỏ trước khi mặt trời lặn đó!”

Hạo Nhân nói rồi cầm kiếm đi sâu vào trong trường. Trên đường đi, hắn nhìn thấy lục tục từng tốp đội ngũ mười mấy người đang tiến vào ký túc xá nữ, mục tiêu chắc là Dungeon cấp thanh 15 người kia rồi. Hắn nhíu mày, muốn nói gì lại thôi.

Dù thế nào mục tiêu hàng đầu của Hạo Nhân vẫn là giành lấy được cơ hội chuyển chức thành Grom the Saint Sword.

Trước mắt kiếm thuật cơ bản của hắn đã là lv8 và Thuận phách trảm lv3 rồi, độ thành thạo của kỹ năng là tăng lên theo số lần sử dụng, cho nên đối với Hạo Nhân, những con quái biến dị này là lựa chọn tốt nhất.

Đại học Lâm Xuyên rất lớn, mặc dù hầu hết quái vật trong khu vục đều đã được dọn sạch, nhưng vẫn còn nhiều quái biến dị cấp thấp còn lởn vởn xung quanh.

Chạy nước rút, rút kiếm, chém xuống!

Máu nóng bắn ra cùng chất dịch văng tứ tóe, theo số sát thương khổng lồ bay lên, các nhóm quái biến dị đều hóa thành từng khối kinh nghiệm nhập vào trong cơ thể.

Miểu sát! Miểu sát!

Mục tiêu của Hạo Nhân đều là quái biến dị cấp 1 hoặc cấp 2. Lấy sức tấn công hiện giờ, hắn có thể dễ dàng giết chết quái biến dị trong nháy mắt, ngẫu nhiên có gây ra Bạo kích, thậm chí có thể giết quái cấp 3 trong vài giây!

Vì tiết kiệm thời gian, Hạo Nhân thậm chí còn không thèm nhặt mấy đồng xu hay trang bị phổ thông rơi trên đất. Một đường chạy, thấy quái cấp 3 trở xuống là một kiếm hết, sau khi không thấy gì cả thì tạm dừng chạy.

Đã lên cấp 6 rồi, số kinh nghiệm Hạo Nhân nhận được từ đám quái cấp thấp chẳng được bao nhiêu, nhưng với việc tập luyện kỹ năng thì hiệu suất đơn giản là rất kinh người.

Nhìn độ thuần thục trong thanh kỹ năng đang dần dần nhích lên, khát vọng của Hạo Nhân với chức nghiệp Anh hùng càng lúc càng lớn: “Thật sự rất đáng mong chờ mà, Grom the Saint Sword sẽ mang đến những thay đổi gì đây!”

Hạo Nhân ban đầu có 9 điểm nhanh nhẹn, hai bộ trang bị Thanh đồng mang lại 16 điểm nhanh nhẹn, tổng cộng là 25 điểm nhanh nhẹn, đồng nghĩa với tốc độ và tốc đánh đều được tăng lên 25%, lại cộng thêm 10% tốc độ từ Giày của Chiến đấu giả nữa.

Tốc độ chạy bây giờ của Hạo Nhân đã nhanh hơn thường ba thành rồi, hơn nữa nhanh nhẹn còn mang đến độ linh hoạt khiến người hắn nhẹ như yến vậy, hắn phi nước đại khắp trường học.

Từ căng tin đến tòa nhà thí nghiệm, rồi đến giảng đường, từ Sâu lông biến dị đến Chuột biến dị, hầu như tất cả những con quái vật cấp thấp đơn lẻ đều trở thành vong hồn dưới kiếm của Hạo Nhân.

Đã chém giết hơn 1 giờ rồi, âm thanh thông báo của hệ thống nhắc nhở, Kiếm thuật cơ bản tăng lên lv9, Thuận phách trảm tăng lên lv4.

Hạo Nhân thở dốc từng hơi, đặt mông ngồi lên bãi cỏ, bên cạnh chân hắn là xác của một con chuột còn to hơn cả con chó.

Tuy rằng mây mù đã che kién trời xanh, nhưng hơi nóng bức bối của mùa hè vẫn không hề giảm bớt. Sau khi liên tục chiến đấu cả một buổi chiều, thể lực của Hạo Nhân đã gần đến cực hạn rồi, lúc này cảm thấy vừa đói vừa khát.

Hạo Nhân liếc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ngừng lại trước một siêu thị tiện lợi cách đó mấy trăm thước. Hắn liếm liếm môi khô, nắm chặt Kiếm của chiến đấu giả, đi nhanh đến siêu thị.

Bên cạnh siêu thị là một thảm cỏ xanh mướt, một con đường lát đá cuội uốn lượn dẫn đến cửa vào siêu thị, ở đó có hơn chục con Sâu lông xanh đang chậm rãi ngọ nguậy.

Giữa hai hàng lông mày của Hạo Nhân lộ ra nét kinh sợ.

Không giống với những con quái cấp 1 một kiếm là chết ngay, những con Sâu lông xanh này đều đã cấp 3 cấp 4 cả rồi, cơ thể chúng càng mập mạp hơn.

Quan sát một lúc, ánh mắt Hạo Nhân liền chuyển hướng tới bên cạnh siêu thị, vẻ mặt hắn càng thêm kinh ngạc.

Phía sau Sâu lông xanh đang có bốn năm con nhộng dựng đứng cao cỡ một người! Nhộng có màu xanh thanh nhạt, mặt ngoài lóe lên ánh sáng lấp lánh như kim loại, từ bên ngoài, Hạo Nhân thậm chí nhìn thấy được một sinh vật vô danh đang chậm rãi vặn vẹo bên trong.

Quan trọng hơn, những con nhộng này thế mà đều đã cấp 5 rồi! Cho đến nay, quái cấp 5 duy nhất là Hạo Nhân từng thấy chỉ là con quái hiếm Xà vương thôi!

“Con mẹ nó, chẳng lẽ là dạng tiến hóa của Sâu lông xanh!” Hạo Nhân nhìn đống xương trắng còn để lại trên cỏ kia, cũng hiểu ra phần nào. Đám Sâu lông xanh này có lẽ đã lấy đủ thức ăn để tiến hóa thành nhộng đây.

Nhộng không thể di chuyển cũng không thể công kích, không có chút uy hiếp nào, nhưng những con Sâu lông cấp 4 bên cạnh làm vệ sĩ khiến Hạo Nhân chùn chân, không dám xông qua dễ dàng.

“Cũng không biết những con nhộng này sẽ nở ra con quái vật gì đây?” Hạo Nhân nhức đầu lắm, hắn vốn tưởng rằng đã quét sạch phần lớn quái vật rồi thì trường học sẽ an toàn hơn, bây giờ nghĩ lại thật có chút ngây thơ.

Hạo Nhân chần chờ nhìn siêu thị gần trong gang tấc, lại sờ sờ cái bụng đói đang kêu gào, mới nhớ bữa tối nay không biết phải làm sao. Cắn cắn môi, hắn cẩn thận bước vào trong cỏ.

Những con Sâu lông xanh bên ngoài nhanh chóng cảm nhận có kẻ địch xâm nhập, nhưng không ngờ là chúng không có xông qua mà chỉ cảnh giác tại chỗ.

Hạo Nhân không muốn chủ động khiêu khích đám Sâu lông cấp 4 này, vừa cầm kiếm đề phòng, vừa nhanh chóng xuyên qua bụi cỏ. Sau khi an toàn tiến vào siêu thị, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bóng đèn trong siêu thị đã vỡ tan tành, trong không gian tối đen chỉ còn lại một mớ hỗn độn, những kệ hàng nằm chồng chất lên nhau, trên gạch lát, trên vách tường đều có những vết máu khô, thi thể không phát hiện ra, nói vậy đã bị Sâu lông xanh kéo ra ngoài hết rồi.

Cái mùi tanh hôi hòa cùng mùi máu tương khiến dạ dày Hạo Nhân sôi trào một hồi, hắn rất muốn tông cửa xông ra.

Bóp mũi, vượt qua vết máu, Hạo Nhân bắt đầu lục lọi dưới đất. Khoai tây chiên, bánh, mì ăn liên, nước khoáng, cứ thứ có thể làm no bụng đều được hắn ném hết vào trong Túi đồ.

Túi đồ chỉ có 20 ô, mà mỗi một túi bánh hay mỗi một bình nước khoáng đều chiếm 1 ô trong đó, điều này khiến Hạo Nhân phải rủa thầm, đành tìm kiếm lương khô khó ăn nhưng giàu năng lượng.

Sau khi lấp đầy, Hạo Nhân vẫn không bỏ cuộc, hắn nhét tạm mấy miếng xúc xích, lại tu một bình nước khoáng lớn, lúc này mới hài lòng đứng dậy rời đi.

Bạn đang đọc Trò Chơi Khải Huyền của Ba Ký Gạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.