Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh Chấp

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Hạo Nhân rất nhanh đã phát hiện vấn đề. Cho dù hắn có di chuyển nhanh hơn, nhưng phải kéo theo một gánh nặng thì tốc độ trở nên chậm đi rất nhiều.

“Tiếp tục thế này không ổn. Hạ Phỉ lão sư, ta cõng ngươi!”

Hạ Phỉ cũng biết bản thân đang liên lụy tới Hạo Nhân, liền không chút do dự nhảy lên bờ lưng rộng của cậu sinh viên này.

Hạo Nhân hít một hơi, sau lưng đang có thứ rất tròn trịa cao ngất đang ép rất ghê kìa, chỉ cách nhau có một lớp quần áo mỏng thôi. Cố đè cảm giác khác thường trong lòng, Hạo Nhân tăng tốc chạy.

Hiệu quả giảm tốc của sợi tơ vào thời khắc này cũng dần biến mất, Hạo Nhân càng chạy càng nhanh. Từ sau khi Sâu lông tiến hóa thành Ngũ thải điệp, hình như không có tiến bộ nhiều về tốc độ di chuyển, trong chớp mắt đã bị bỏ xa lắc xa lơ.

Mấy phút sau, hai người đã chạy tới sân cỏ, Ngũ thải điệp không có đuổi theo.

Hạ Phỉ hơi đỏ mặt, nhỏ giọng: “Cảm ơn ngươi.”

Hạo Nhân xua tay, hỏi: “Sau này ngươi định làm thế nào?”

Hạ Phỉ có chút sững sờ, dọc dường đi chứng kiến thảm cảnh khiến cô khiếp sợ. Sau khi vuốt mái tóc đen, đành lắc đầu cười khổ: “Còn có thể làm sao, cố gắng sống sót thôi.”

Trong tay nàng cầm một cây pháp trượng tỏa ánh sáng màu lam nhạt, có thể thấy nó ít nhất cũng phải cấp Thanh đồng. Hạo Nhân thấy mà giật mình, đồng thời không khỏi oán thầm, có lẽ nào ngoại hình với nhân phẩm tỉ lệ thuận với nhau à?

Thừa dịp sắc trời vẫn còn sớm, hai người liền hàn huyên một chút.

Cả buổi chiều Hạ Phỉ đều trốn trong siêu thị không dám ra, cho nên cấp bậc và kỹ năng vẫn chỉ là lv1.

Nhưng chuyển chức chức nghiệp phổ thông không cần yêu cầu gì, hơn nữa có pháp trượng cấp Thanh đồng trong tay, Hạo Nhân tin chắc sức chiến đấu của cô sẽ nhanh chóng tăng lên thôi.

“Hạ Phỉ? Là Hạ Phỉ lão sư!”

Bên kia sân cỏ, Âu Dương Xuyên trong bộ giáp vải màu tím ưu nhã đi tới, nhìn chòng chọc vào nữ thần đại học Lâm Xuyên, vui vẻ nói: “Tận thế hàng lâm làm ta lo lắng cho sự an toàn của ngươi mãi, nên đã ở lại tìm ngươi khắp nơi. Em không bị thương chứ?”

Hạo Nhân trông mà xem thường. Âu Dương Xuyên nói dối nghe thật xuôi tai đó, rõ ràng ngươi ở lại vì chức nghiệp Anh hùng Healer cơ mà!

Hà Phỉ liếc xéo hắn ta, thản nhiên nói: “Không cần ngươi phí tâm tư, là Hạo Nhân cứu ta đó.”

Vẻ ghen ghét chợt loé qua khóe mắt Âu Dương Xuyên rồi biến mất, cười cười nắm tay Hạo Nhân, rất nhiệt tình: “Tôi thay mặt gia đình Hạ Phỉ cảm ơn ngươi, nếu có gì cứ liên hệ với tôi.”

Hạo Nhân có chút chán ghét rụt tay về. Rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Tần Dương lại chán ghét tên này vậy, Âu Dương Xuyên trông thì rất lịch sự, nhưng nụ cười của hắn ngoài cười mà trong không cười, khiến người ta cảm giác rất dối trá.

Hơn nữa lời nói của Âu Dương Xuyên khiến Hạo Nhân cực kỳ phản cảm!

“Âu Dương Xuyên! Chú ý lời nói của ngươi, từ khi nào ta là người nhà của ngươi rồi!” Hạ Phị nhịn không được xoay người, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy tức giận.

Nụ cười của Âu Dương Xuyên không đổi: “Chẳng lẽ ngươi đã quên hôn ước mà bá phụ đã đáp ứng sao?”

Hạ Phỉ khẽ nhếch mép: “Đúng vậy, năm ngoái Âu Dương gia ngươi không từ thủ đoạn bức bách cha ta, nên ta chỉ đành đáp ứng. Đừng quên, bây giờ là tận thế, không phải Âu Dương gia ngươi muốn làm gì thì làm!”

Âu Dương Xuyên xua tay, cười lạnh nói: “Không thể nói vậy được, dù thế nào đều đã có cấp trên. Chỉ khác là, thế giới trước dựa vào tiền tài và quyền lực, còn trong thời tận thế này, là bằng vào lực lượng!”

Hạ Phỉ khinh bỉ: “Chỉ bằng ngươi?”

Âu Dương Xuyên giật giật khóe miệng, chỉ vào tế đàn bằng kim loại sáng trắng giữa trung tâm sân cỏ, cười cao ngạo: “Có vẻ như ngươi vẫn không hiểu biết nhiều về thế giới mới này. Trong tế đàn kia có hai loại chức nghiệp có thể chuyển chức là phổ thông và Anh hùng. Không có gì phải nghi ngờ, chức nghiệp Anh hùng kia sẽ càng lợi hại hơn. Có được lực lượng mạnh hơn, sẽ là thượng vị giả của thế giới mới này!”

Âu Dương Xuyên càng nói càng kích động. Biết mình có hơi thất thố, vội sửa lại góc áo, trên mặt vẫn đang kích động đến đỏ bừng, ra vẻ ôn hòa nói: “Ta chỉ còn một bước ngắn nữa tới chức nghiệp Anh hùng rồi. Một khi chuyển chức ta sẽ dẫn mọi người tiến vào nội thành. Sau khi lập lại trật tự mới, ta sẽ thống trị thế giới! Làm hôn thê của ta, cho dù là trong tận thế, ngươi cũng sẽ có thể tận hưởng cuộc sống mà không phải lo lắng!”

“Ngươi!” Nhìn khuôn mặt đắc ý kia, Hạ Phỉ tức giận run người, nắm chặt tay, rất muốn xông lên tát hắn.

Đây là tận thế, đây là thế giới mà kẻ mạnh là vua, không có thực lực và lực lượng, cũng chỉ có thể phụ thuộc vào người khác.

Hạ Phỉ là một nữ nhân thông minh, nàng hiểu sắc đẹp của mình có sức sát thương ra sao với nam nhân. Trong thế giới nơi lực lượng làm chủ này, sẽ có bao nhiêu người thèm muốn sắc đẹp này, và có bao nhiêu người tâm hoài bất chính nữa.

Hôm nay là Âu Dương Xuyên, ngày mai có thể là một người cường đại khác. Nghĩ đến đây, Hạ Phỉ không khỏi toát ra nét bi ai, bàn tay đang nắm chặt cũng dần buông lỏng.

Nàng không muốn khuất phục, nhưng thật sự nàng không thể nghĩ ra cách tốt hơn.

Bụp!

Trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Phỉ, nắm đấm của Hạo Nhân đã rơi thẳng vào khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy dối trá của Âu Dương Xuyên.

Âu Dương Xuyên không kịp đề phòng lùi về sau vài bước rồi ngã nhào xuống đất. Hạo Nhân vẫn chưa hết giận, đá mạnh vào hạ thể hắn, tiếng ré thảm thiết nhất thời vang khắp sân cỏ, vọng tới trời cao.

Âu Dương Xuyên co quắp thống khổ trên mặt cỏ, thật vất cả dùng hai tay run rẩy lấy pháp trượng bên eo, thi triểun cho mình một chiệu Trị liệu thật sơ cấp. Ánh sáng trắng hiện lên, cơn đau cũng dịu đi chút.

“Ngươi, ngươi dám đánh ta! Thật to gan!” Âu Dương Xuyên khuôn mặt vặn vẹo đầy tức giận.

Hạo Nhân cười khẩy: “Ta đánh người hả? Đâu có, vừa rồi ta chỉ đá một con chó thôi, ngươi có phải chó đâu.”

Nói xong hắn lại còn nháy mắt như thể vô tội với Hạ Phỉ: “Ngươi có nhìn thấy ta đánh người không?”

Hạ Phỉ che miệng cười ra tiếng, nghiêm trang nói: “Đúng vậy, rõ ràng chỉ là một con chó mà thôi, nào có đánh người đâu.”

“Tốt! Tốt! Tốt!” Âu Dương Xuyên giận quá hóa cười, lung la lung lay đứng dậy, chỉ vào Hạo Nhân và Hạ Phỉ, quát: “Trói hai đứa tiện nhân này lại cho ta!”

Sau lưng hắn, mấy chục người nghe thấy tiếng hét thảm thiết đều lục tục xông đến, nhưng mọi người chỉ đứng đó nhìn nhau, không ai vâng lệnh Âu Dương Xuyên cả.

Hạo Nhân ngăn Hạ Phỉ phía sau, rút Kiếm của chiến đấu giả ra, lạnh lùng nhìn mọi người. Nhưng chờ cả nửa ngày cũng không một ai đi lên.

Âu Dương Xuyên xấu hổ, tức giận quay đầu lại chất vấn: “Các ngươi còn chờ cái gì nữa!”

Có người ngáp một cái, lười biếng đáp: “Âu Dương Xuyên, hiện thời chúng ta để ngươi làm thủ lĩnh là vì ngươi là người duy nhất có thể chuyển chức chức nghiệp Anh hùng Healer. Trước khi chuyển chức thành công, không cần lãng phí thời giân và tinh lực.”

Một số người nhìn tới Hạ Phỉ với ánh mắt thèm muốn, không phải không ai không động lòng, nhưng Kiếm của chiến đấu giả của Hạo Nhân khiến họ sợ hãi không dám tiến lên.

Rất nhiều người đã thấy Hạo Nhân nhát mắt đã giết quái biến dị đấy, lực công kích bực này tuyệt đối không phải họ có thể so sánh. Có người tiến lên nói thầm về tình hình này cho Âu Dương Xuyên.

Bạn đang đọc Trò Chơi Khải Huyền của Ba Ký Gạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.