Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào huyện thành

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

Đối với biểu hiện thay đổi chóng mặt của người nhà họ Tô, mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại ,thì thấy cũng phải thôi.

Tô cán sự đúng là không hổ danh một người làm cán bộ tri thức,giáo dục gia đình cực kì tốt.

Trong lúc cả nhà họ Tô liều mạng làm việc, tranh dành cái chức chiến sĩ thi đua, Tô Mạn cũng phải lên huyện để tham dự buổi tập huấn.

Cô vẫn luôn muốn lên huyện thành đi dạo cho biết, nhưng thời gian nghỉ ngơi ở công xã quá ít, trước giờ công tác cũng bận rộn không ngừng nghỉ, ý định bèn phải gác qua một bên.

Lần này có cơ hội để lên huyện, nhân tiện đi dạo vài vòng luôn. Hơn nữa còn được công xã chi trả tiền trợ cấp, được ở lại nhà nghỉ miễn phí một đêm.

Người nhà họ Tô biết Tô Mạn sắp phải lên huyện dự tập huấn, vẻ mặt ai nấy đều kiêu ngạo.

Lý Xuân Hoa ân cần hỏi thăm con gái cưng, luôn miệng hỏi tiền có đủ xài hay không, bảo trong nhà vẫn còn chút tiền tiết kiệm.

Vừa nghe mấy lời này, ba đứa con trai và hai cô con dâu ngẩng đầu nhìn theo. Ánh mắt nóng bỏng như lửa đốt.

Mẹ ơi! Đồng chí Lý Xuân Hoa cứ dăm ba bữa kêu gào không có tiền. Ngay cả lúc Tô Tam Trụ đòi cưới vợ, bà ấy cũng kêu không có xu nào. Kết quả bây giờ Nhị Nha phải lên huyện công tác, thế nhưng lại chịu ói tiền ra. Đây đúng là một đạo sấm sét giữa trời quang mây tạnh mà.

Lý Xuân Hoa thấy ánh mắt của bọn họ chứa hoài nghi cùng chất vấn, lập tức ghét bỏ nói:”Sao, ý kiến ý cò gì,đây đều là tiền lúc còn trẻ cha các anh chị kiếm được, tôi muốn cho ai thì cho, xài sao thì xài ,tóm lại không có nửa điểm quan hệ với mấy người.”

Những người còn lại:“...”

Mẹ, người nói mấy lời này mà không thấy đuối lý sao?

Tô Mạn đương nhiên không lấy tiền của Lý Xuân Hoa, dù sao tiền lương trước đó của cô vẫn còn nguyên, không cần phải chiếm chút tiện nghi này.

Hơn nữa ban nãy cô đã kiểm tra, bên trong hệ thống còn khoảng hơn một ngàn năm trăm điểm khen thưởng. Vừa lúc lần này đi huyện thành, có thể mua một đống đồ tốt từ trong hệ thống cầm ra xài.

Sáng sớm hôm sau,Tô Mạn liền mặc quần áo mới mà Tống Ngọc Hoa may cho, khí thế bừng bừng bước ra khỏi cửa.

...............

Mỗi ngày trong huyện đều có chuyến xe đi từ công xã lên huyện thành. Tô Mạn vừa leo lên xe ngồi, thấy bên trong còn trống một băng ghế. Lúc người bán vé lại gần để thu tiền, lập tức nhận ra cô.

“ Ôi, đây không phải là Tô cán sự hay sao? Hôm nay cô cũng lên huyện thành hả?”

Người bán vé là một nữ đồng chí trẻ tuổi, vẻ ngoài cũng khá ưa nhìn, lúc này cô ấy đang thắt hai cái bím tóc nên nhìn càng hoạt bát. Nhân viên thu phí của nhà xe cũng không phải dễ xin vào làm, ngày thường ai nấy đều lỗ mũi hướng lên tận trời.

Nhưng lúc này nói chuyện với Tô Mạn lại nhiệt tình mười phần. Trước đó hội phụ nữ ra tay rầm rộ, vị Tô cán sự này chính là người đề xuất kế hoạch. Dù Chu Hồng không phải người bị ngược đãi, nhưng cũng rất cảm kích hội phụ nữ, đặc biệt còn rất nể phục Tô Mạn.

Tô Mạn cười nói:” Hôm nay tôi phải lên huyện tham dự tập huấn.”

Mấy người còn lại trên xe nghe đoạn đối thoại của hai người Tô Mạn, lập tức chú ý lại đây.

Chu Hồng lấy ra một nắm hạt dưa, chia cho Tô Mạn một nửa, hiếu kì hỏi:” Trước kia đều là đồng chí Vương Phương đi, bây giờ đổi thành cô rồi hả?”

Tô Mạn nói:” À, đồng chí Vương Phương còn đang bận nhiều công việc khác.”

“ Cũng đúng, báo chí tỉnh thành còn đưa tin về hội phụ nữ của bọn cô, chắc chắn bây giờ công việc rất bận nhỉ.? À đúng rồi,Tô cán sự, sau này hội phụ nữ mà có hoạt động gì mới, nhớ đừng quên tôi nhé, tôi cũng muốn thử sức làm diễn viên một lần cho biết.”

Tô Mạn gật gật đầu:” Được, nếu có cơ hội tôi sẽ nhớ tới cô. Vừa lúc sau khi vụ thu kết thúc, công xã mở cuộc tuyển chọn diễn viên cho đoàn biểu diễn lâm thời, đến lúc đó cô cũng có thể đăng kí để thử sức.”

Chu Hồng vừa nghe vậy thì cười đỏ mặt.

Cả quãng đường sau đó,Chu Hồng liền lôi kéo Tô Mạn trò chuyện. Biết được đây là lần đầu tiên Tô Mạn lên huyện thành, còn định đi dạo phố,lại nói cho cô biết một ít tình huống ở trong thành. Lát sau lại chỉ cho Tô Mạn biết chỗ nào bán đồ vừa rẻ vừa chất lượng.

“ Nếu cô vội,không có thời gian đi huyện thành mua đồ , để tôi mua dùm cô cũng được ,dù sao ngày nào tôi cũng đi đi về về trong huyện, rất tiện.” Chu Hồng nhiệt tình cười, trong giọng nói không có nửa điểm kiêu ngạo.

Tuy Tô Mạn không cần,nhưng đương nhiên cũng sẽ không từ chối ý tốt của người khác, vì vậy liền cười nói:” Được,đồng chí Chu Hồng, về sau có khi tôi còn phải nhờ cô giúp đấy.”

Lúc sau, vừa tới cổng huyện, Chu Hồng lại chạy lên nói với tài xế: “Bác Cao à,đây là lần đầu Tô cán sự lên huyện tham dự tập huấn, còn chưa quen đường xá đâu, bác chở cô ấy đến tận nơi nhé, coi như là hỗ trợ công tác cho cán bộ xã mình đi.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.