Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mải mê xem diễn

Phiên bản Dịch · 1097 chữ

Tiết chủ nhiệm xụ mặt không cho là đúng, chỉ là tiết mục nhảm nhí cho mấy người nhà quê coi, bà mới không thèm xem. Công nhân trong huyện cũng không ngốc đến nỗi bỏ thời gian để đi xem mấy thứ này, cuối tuần đến rạp xem phim điện ảnh còn sướng hơn.

Tiểu phẩm đi đến hồi kết, cuối cùng nhóm quân địch cũng bị tiêu diệt. Bà Hoa và các chị em cũng thành công yểm hộ cho người trong thôn chạy trốn.

Chuyện xưa kết thúc, bà Hoa cùng nhóm chị em của mình thành lập nên đội kháng chiến chống Nhật, Lý Xuân Hoa hào hùng hô lớn:”Các đồng chí, một ngày nào đó chúng ta sẽ thắng lợi!”

Mãi cho đến khi vở kịch kết thúc, mọi người cứ có cảm giác coi chưa đã thèm.

Lúc này Tô Mạn ra hiệu cho nhóm vũ công lên múa để làm phấn chấn không khí.

Sau đó mới bắt đầu tiếp tục vở diễn thứ hai là cô ngốc đi lấy chồng.

Nhóm xã viên dưới đài vừa xem vừa trầm trồ, không ngờ vở kịch ngắn như vậy cũng mang rất nhiều hàm ý. Thậm chí bọn họ còn bắt gặp được hình ảnh của mình ở bên trong vở kịch.

Ví dụ như đoạn chị dâu của cô ngốc ăn vụng đồ ăn, bị cô ngốc phát hiện, ai ngờ chị dâu lại vu khống ngược lại cô ngốc. Còn có đoạn em chồng nói xấu cô ngốc trước mặt mẹ chồng, làm cho vài người làm em chồng cảm thấy rất giống mình.

Bọn họ bỗng phát hiện, thì ra mấy hành vi ngày thường mình vẫn hay làm lại buồn cười như vậy.

Lâm Tuyết Cúc nhìn nhìn khán đài, lại quay sang nhìn Tống Ngọc Hoa đang ôm con gái. Thầm nghĩ mình cũng không có nhiều thù hận với Tống Ngọc Hoa, sao cứ cảm thấy em ấy gai mắt làm gì?

Ngày thường Lâm Tuyết Cúc cũng không ít lần chèn ép Tống Ngọc Hoa, còn ý đồ xúi dục em dâu ly hôn để bá chiếm căn phòng. Nếu như chuyện của mình mà bị đem ra diễn cho mọi người coi, vậy chắc cô xấu hổ muốn chui xuống đất luôn quá!

Chờ sau khi vở kịch kết thúc đã sắp giữa trưa.

Đáng lẽ chủ tịch Nhậm cũng nên trở về, nhưng nghe được còn một tiết mục nữa, bà lại thay đổi ý định tiếp tục ở lại xem.

Một nửa vừa tò mò không biết vở kịch thứ ba nói về cái gì, nửa còn lại muốn xem rồi học hỏi kinh nghiệm một chút.

Bà quay sang dặn dò những người đi theo mình:”Hội phụ nữ của công xã Bắc Hà làm việc không tồi, mọi người đều phải nhân cơ hội này để học tập cho tốt đấy.”

Chủ tịch Nhậm vừa nói xong, Tiết chủ nhiệm lại trộm bĩu môi, cảm thấy thật buồn cười. Trong huyện mắc gì phải học tập đám người của công xã, nếu để mọi người biết được, uy tín của bọn họ chắc đều mất sạch rồi.

Thấy chủ tịch Nhậm đang chăm chú xem diễn, bà liền lén chuồn đi chỗ khác, ý định muốn kiếm Vương Phương cháu gái mình. Hách chủ nhiệm cũng không phân công công việc cụ thể gì cho Vương Phương. Cô ta lại thấy lãnh đạo không mở miệng đả động gì đến mình, thầm nghĩ chắc đám người Hách chủ nhiệm và Tô Mạn không muốn cô ta nhúng tay vào. Cho nên Vương Phương cũng không tự giác đi kiếm việc làm, liền dứt khoát ngồi dưới đài xem diễn như nhóm khách mời.

Tiết chủ nhiệm thấy cháu mình còn đang mải mê ngồi xem diễn, bà nhíu mày không vui nói:”Người ta ai cũng bận rộn, cháu không có việc gì làm à? Sao giờ này còn ngồi thừ người ra đấy?”

Nãy giờ Tiết chủ nhiệm quan sát một vòng, thấy cán sự ở trong hội phụ nữ đều bận rộn chạy qua chạy lại. Có mỗi cháu mình là nhàn hạ nhất, lại còn bắc ghế ngồi xem kịch.

Vương Phương hừ lạnh một tiếng rồi nói:”Cháu cũng muốn bận, nhưng mà bọn họ không sắp xếp công việc gì cho cháu hết.”

Vương Phương tự động xem nhẹ những hành vi viện cớ trốn việc trước đó của mình, hoàn toàn chăm chăm đổ lỗi cho người khác.

Nghe được mấy lời này của Vương Phương, trong lòng Tiết chủ nhiệm càng thêm bất mãn với Hách chủ nhiệm. Cảm thấy Hách chủ nhiệm đúng là khinh người quá đáng, còn không thèm nể mặt bà nên mới đối xử tệ với cháu mình.

Tiết chủ nhiệm thầm tính toán, lát nữa phải tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Hách chủ nhiệm mới được. Ai ngờ bà vừa quay qua lại thấy cháu mình đứng lên vỗ tay khen diễn hay. Chắc chắn là đồ đầu đất này mê xem diễn đến nỗi lú lẫn luôn rồi.

“...Này, xem cái gì mà xem, cháu còn có tâm trạng để đứng đây coi hả?”

Vương Phương ngượng ngùng đáp:”Dì à, thật ra...đã lâu rồi cháu chưa được xem phim điện ảnh cho nên mới...”

“Lâu rồi chưa xem thì sao, cháu không thể bị bọn họ mê hoặc bằng ba cái trò vô bổ rẻ tiền này được. Không có một chút ánh mắt nào, cháu xem vui vẻ như vậy, không phải càng khiến bọn họ đắc ý à?”

Vương Phương:”...” Dì của mình tự nhiên bị gì vậy, cô chỉ xem diễn thôi mà, không xem thì cũng có việc gì để làm đâu? Cho nên bây giờ cô phải lén lút xem để bọn họ không đắc ý hả?

Buổi diễn xuất chuẩn bị cho ngày lễ quốc khánh cuối cùng cũng kết thúc. Lúc này mặt trời đã lên cao, nắng nóng chói chang. Tuy rằng bụng kêu vang vì đói, nhưng nhóm xã viên vẫn nấn ná lại chưa chịu đi về. Bọn họ còn muốn xem thêm nhiều tiết mục nữa.

Sau cùng nhóm cán bộ của đội diễn xuất phải ra khuyên, bảo sau này sẽ có nhiều tiết mục diễn cho bọn họ xem, cả đám mới lưu luyến đứng lên đi về ăn cơm. Nếu không có ai ra khuyên chắc bọn họ còn ngồi lì ở đây đến sáng mai cũng chưa chịu nhúc nhích.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.