Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá đám

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

Lâm Tuyết Cúc ngơ ngác hỏi lại: “Mẹ, tố cáo gì chứ, con có làm sao đâu, vẫn đang tốt mà?” Cô em chồng chính là cán sự trong hội phụ nữ của công xã, còn kiện cáo được gì nữa?

“Tốt chỗ nào, con bị bọn họ bắt đi theo đội xây dựng khai hoang đồng ruộng, mẹ đều nghe nói hết rồi, cả nhà họ Tô cùng với con và Đại Trụ đều đi hết. Nhà bọn họ có đến ba người đàn ông, sao lại đến lượt một đứa con gái phải đi. Tại sao Lý Xuân Hoa không tự mình đi đi?”

Lý Xuân Hoa lập tức nói: “Nếu tôi còn là thanh niên hai mươi tuổi như chúng nó thì tôi cũng phải đi rồi. Tôi là một phần tử tích cực đấy nhé! Đừng có mà xem thường.”

Bà Lâm bị sự vô lại của Lý Xuân Hoa làm cho ghê tởm, cảm thấy mình không thể hiểu được lý lẽ của người này.

Vừa nghe nguyên nhân là vì chuyện này, Lâm Tuyết Cúc lập tức đau cả đầu, mẹ ơi là mẹ, sao lúc này mẹ lại tới phá đám vậy chứ?

“Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy, là con chủ động đi mà. Con muốn trở nên tiến bộ, tích cực hướng tới một tương lai tươi sáng hơn.”

Vẻ mặt của Bà Lâm có chút không tin: “Con gái, có phải nhà họ Tô ép con phải nói như vậy không. Con yên tâm, cha và anh trai con đang tới, chúng ta không cần phải sợ bọn họ.”

Ông Lâm dẫn theo ba người con trai đi đến. “Con gái, có ủy khuất gì thì con cứ nói ra.”

“Trời ơi, có phải con không nói rõ với mọi người đâu, là do con tự nguyện mà. Con muốn tích cực lao động mẹ ạ. Sau này con muốn trở nên tiến bộ, theo đuổi mục tiêu và lí tưởng của mình. Con chính là một chiến sĩ thi đua của đội sản xuất thu hoạch vụ thu năm nay, con phải làm tấm gương sáng cho mọi người!”

Khỏi phải nói, những lời này Lâm Tuyết Cúc thường xuyên nhắc đi nhắc lại, vốn dĩ là dùng để gạt người, nên bây giờ nói ra cũng thật lưu loát.

“Con gái, sao con lại trở thành như vậy?”

Bà Lâm như chịu phải đả kích rất lớn, con gái nhà mình trước kia chỉ biết lười biếng rồi chiếm tiện nghi. Thế mà bây giờ lại thoáng cái liền biến thành đứa ngốc.

Lâm Tuyết Cúc đưa tay đỡ trán: “Con vẫn luôn như vậy mà mẹ, làm người là phải luôn sống tích cực và nỗ lực.”

“Nhưng trước kia con không phải thế này.” Bà Lâm rối rắm nói.

“Không phải gì chứ? Con vẫn luôn như vậy mà! Mẹ, thật sự là con không có việc gì, mọi người mau trở về đi. Đừng náo loạn nữa.”

Lý Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nghe thấy không, chính con gái các người tự mình nói như vậy, không thể hắt bát nước bẩn này lên nhà tôi được.”

Tâm tình của bà Lâm lần này lại chịu chút đả kích. Con gái nhà bà thông minh như vậy, làm sao mà lại biến thành thế này.

“Các người, nhà họ Tô các người đã cho con gái tôi uống bùa mê thuốc lú gì rồi?”

Tô Mạn đứng lên, lời lẽ chính đáng nói, “Đây không phải hạ độc, đây là tư tưởng tiến bộ, là tinh thần thăng hoa, là phụ nữ kiên cường không chịu thua đàn ông, đây là kiểu phụ nữ thời đại mới trong xã hội chủ nghĩa. Chị dâu, mau giải thích cho bác thông gia hiểu rõ một chút, rồi tranh thủ để bác gái học tập tinh thần của chị, luôn tích cực hướng về phía trước.”

Lâm Tuyết Cúc: “……”

Cái gì mà luôn tích cực hướng về phía trước, cô chỉ không muốn trở thành người kém cỏi nhất trong nhà họ Tô thôi có được không!

Không cần biết chuyện là như thế nào, Lâm Tuyết Cúc đương nhiên không thể để mẹ mình ở lại náo loạn nữa, chạy nhanh đi tìm chồng mình để cõng mẹ đưa họ về nhà.

Trên đường bà Lâm lại đấm cho Tô Đại Trụ mấy cái: “Đồ không biết bảo vệ vợ.”

Tô Đại Trụ ủy khuất mếu máo. Hắn mới là người luôn bị vợ bắt nạt, đúng là oan hơn Đậu Nga mà.

Lâm Tuyết Cúc nói: “Mẹ, người thử suy nghĩ một chút xem. Nhà họ Tô bây giờ đã không còn giống với trước kia. Mẹ cũng thấy mẹ chồng con, hai cô em chồng nữa, anh em nhà đó đều rất có tương lai. Con còn có thể không cạnh tranh sao? Nếu con không cạnh tranh, về sau làm sao có thể ngẩng đầu lên được? Con không muốn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.”

Ai bảo là sinh con trai thì có thể ngẩng cao đầu ở nhà chồng, ở nhà họ Tô bọn họ hoàn toàn ngược lại. Những điều ngày xưa mẹ chỉ bảo đều không thể thực hiện được.

Bà Lâm không còn lời gì để nói. Cuối cùng thì đây là cái tư tưởng gì thế, phụ nữ còn phải phấn đấu lo cho tương lai sự nghiệp ư?

Dưới yêu cầu của Tô Mạn, Lý Xuân Hoa cũng không lấy chuyện lần này để viện cớ mà làm nháo lên.

Bởi vì dựa theo yêu cầu của cô, gia hòa vạn sự hưng, không được gây chuyện náo loạn. Trong nhà cũng không được cãi nhau.

Đều là người có danh dự uy tín, có chuyện gì thì phải phân rõ đúng sai, không thể mở miệng mắng lời thô tục. Chuyện phân biệt phải trái không thể tách rời với tư tưởng tiến bộ, nếu muốn cãi nhau trước hết phải học được tư tưởng tiến bộ. Tô Mạn nghĩ thầm, xem ra rảnh rỗi lại phải trở về lấy tài liệu sách vở ra cho bọn họ học tập thì mới được.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.