Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học hỏi

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Dọc đường đi, thư ký Trình hỏi qua tình hình sơ lược để nắm được trọng điểm. Ngày đó khi Tô Mạn tới đây đã cẩn thận khảo sát thực tế, lúc này thư ký Trình hỏi tới, cô cũng thuận miệng trả lời. Làm thư ký Trình càng thêm vừa lòng: “Tiểu Tô à, cô còn chưa có kết nạp đảng đâu, như này không thể được, cán sự tiến bộ là phải nỗ lực cống hiến cho tổ chức đảng.”

Tô Mạn vừa nghe biết ông ấy có ý tốt, muốn cất nhắc cho cô, nên liền nghiêm túc nói: “Thư ký Trình, tôi vẫn luôn khát vọng được cống hiến. Tôi đã chuẩn bị viết đơn xin gia nhập đảng rồi.”

Thư ký Trình lại vui tươi hớn hở cười lớn: “Tốt lắm, đây mới đúng là cán sự tiến bộ.”

Trợ lí Tiểu Vương ngồi bên cạnh nhìn thư ký Trình dọc đường tâm trạng đều tốt như vậy, lại luôn miệng khích lệ Tô Mạn, trong lòng hâm mộ không thôi, còn đối với Tô Mạn thì vô cùng bội phục. Tính toán chờ đợi cơ hội để tìm Tô Mạn học hỏi một chút.

Xe xóc nảy một lúc rồi cũng tới huyện, thư ký Trình trước tiên vẫn phải vào huyện uỷ để báo cáo công tác một chút.

Tô Mạn liền cùng Tiểu Vương chờ ở bên ngoài.

Tiểu Vương vẫn luôn muốn kết giao quan hệ với Tô Mạn, thừa dịp đang rảnh rỗi, cậu liền cầm cái cốc nước đi vào trong huyện uỷ lấy cho Tô Mạn ly nước ấm.

“Đồng chí Tiểu Tô, uống chút nước ấm đi.”

Tô Mạn cảm thấy trợ lí Tiểu Vương này rất biết làm việc, liền từ trong túi móc ra hạt dưa, đưa cho Tiểu Vương và phó tài xế cùng ăn.

Tiểu Vương thế nhưng lại ngượng ngùng khi thấy đồ ăn vặt của cô: “Sao có thể không biết ngại mà ăn đồ ăn của nữ cán sự chứ.”

“Đừng khách khí, bình thường tôi cũng không ăn. Tôi chỉ tiện tay bỏ vào trong túi thôi. Cán sự của hội phụ nữ chúng tôi khá đông. Khi gặp mặt muốn tán gẫu, cắn chút hạt dưa là thích hợp nhất. Cậu cũng chuẩn bị mấy thứ mà đám thanh niên thích ăn đi. Có đồ ăn vặt là cách dễ dàng nhất để xúc tiến giao lưu.”

Nghe được lời này của Tô Mạn, trợ lí Tiểu Vương liền lập tức ghi nhớ trong đầu.

Trong lòng thầm nghĩ, khó trách người này lại được lãnh đạo thích như vậy. Những chi tiết nhỏ này mà cũng thật chu đáo.

Ba người đang cắn hạt dưa, bỗng nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ dừng lại trước cửa huyện uỷ.

Sau đó từng người thay nhau bước xuống. Nhìn qua đều là học sinh, tuổi còn rất trẻ. Trên mặt cả đám đều hiện lên nét thanh xuân phơi phới.

Tô Mạn đang nhìn bọn họ, chợt thấy thư ký Trình từ trong huyện uỷ đi ra. Tô Mạn hiếu kỳ nói: “Thư ký Trình, báo cáo công tác xong rồi sao?”

“Cấp trên cử một đoàn thanh niên xuống chi viện cho vùng nông thôn, thư ký Lâm đang vội, tôi liền đi ra trước. Vừa lúc đi đến phân xưởng sớm hơn một chút.”

Ba người lại ngồi trên xe kéo lộc cộc lên đường đi tới nhà xưởng.

Mấy thanh niên đó nhìn thấy đám người Tô Mạn ngồi trên xe kéo, còn chỉ chỉ trỏ trỏ cười cười rồi bình luận: “Đó chính là xe kéo ở nông thôn. Nghe nói cái này ở đây rất hiếm lạ.”

“Nhìn mặt ông kia ngồi trên xe còn rất phấn khởi. Cán bộ nông thôn thật là thuần phác.”

“Nông thôn đúng là một mảnh trời đất rộng lớn, tương lai chắc hẳn rất cần chúng ta tới xây dựng để phát triển.”

Trong xe có cậu thanh niên cuối cùng nhảy xuống, so với kiểu đầu đinh thì tóc cậu ta còn ngắn hơn, gần như là trọc lốc. Trên mặt cậu ta sưng lên một cục, người tinh mắt vừa nhìn liền cảm thấy cậu ta không phải người đứng đắn.

Cậu ta vừa mới nhảy xuống xe, nhìn mấy người vây lại một chỗ thảo luận về xe kéo, cà lơ phất phơ ồ lên một tiếng, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Một đám ngốc không có tương lai.”

“Thằng kia, mày chửi ai đấy?” Một thanh niên trong đám người đang bàn luận liền mất hứng, quay đầu lại trừng mắt hỏi cậu ta.

Từ lúc lên xe ở trên tỉnh, lần đầu nhìn thấy thanh niên này, bọn họ đã không thích cậu ta. Cảm thấy đây không phải là người tốt.

Hơn nữa bọn họ thật không hiểu, loại người như này tại sao lại đi hưởng ứng kêu gọi, chủ động xuống miền quê xây dựng nông thôn giàu đẹp. Dọc đường đi bọn họ đều không để ý tới người này, nhưng không nghĩ tới cậu ta lại chủ động khiêu khích. Mọi người đều là thanh niên nông nổi, nói mấy câu không hợp liền không thể nhẫn nhịn.

Nhìn thấy bộ dáng tức giận của đám người này, cậu thanh niên nhìn không phải người tốt liền a một tiếng: “Ai lên tiếng đáp lại, chính là chửi người đó.”

Mẹ nó, quả thực không thể nhịn được: “Đánh nó!” Mấy thanh niên vọt tới, trực tiếp giương nắm đấm lên.

Hiện trường lập tức là một mảnh hỗn loạn.

Đám người Tô Mạn không thấy rõ được quá trình, nhưng bọn họ ngồi trên xe kéo, tốc độ khá chậm, đi cũng chưa xa. Cho nên khi bên đó nháo nhào lên, bọn họ còn nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

“Đám thanh niên này sao lại đánh nhau?” Vẻ mặt của Tiểu Vương sợ hãi hô lên một câu. Con trai trên tỉnh mà cũng đánh nhau sao?

Tô Mạn nói: “Thanh niên nông nổi, chuyện này là bình thường.”

Thư ký Trình vẻ mặt đau đầu: “Ngàn vạn lần đừng cử mấy người này xuống chỗ chúng ta.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.