Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh nhau

Phiên bản Dịch · 1047 chữ

Bây giờ Hách chủ nhiệm trực tiếp nói muốn tuyển người, không nghĩ đến những cấp dưới của mình lại tích cực như vậy.

Lúc này Hách chủ nhiệm thậm chí còn vì những việc mình làm trước đây mà cảm thấy áy náy trong lòng.

Có lẽ không phải có nhiều người không làm mà đòi có ăn, là do cô chưa dụng tâm để tuyển người thôi.

Sau khi nghe xong báo cáo công tác, cô bảo mấy người này đi tìm Tô Mạn để tìm hiểu xem việc triển khai huấn luyện công tác như thế nào, các cô nhất định phải làm tốt được mấy việc này.

Vì thế những người này như ra chiến trường chiến đấu mà tới tìm Tô Mạn.

Nếu nói cùng nhiều người như này, Tô Mạn cảm thấy quá tốn thời gian và công sức, cho nên cô đề nghị với Hách chủ nhiệm, xin phép dùng phòng họp để tiến hành một cuộc hội nghị tập thể.

Trong hội nghị, Tô Mạn giảng giải cho các cô về hình thức huấn luyện công xã qua một lần.

Đám người ngày xưa chỉ biết ngẩn người ngồi dưới nghe lãnh đạo nói nay lại cầm bút mà ghi chép loạt xoạt, chỉ sợ ghi thiếu rồi làm không tốt thì sẽ bị thụt lại đằng sau.

Hách chủ nhiệm ở bên ngoài nhìn cấp dưới của mình nhiệt tình như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ. Chờ Tô Mạn đi ra, cô cười nói: “Tiểu Tô, nhìn các cô ấy bây giờ tôi lại nhớ đến lời cô từng nói, công tác của hội phụ nữ chúng ta nhất định sẽ phát triển.”

Tô Mạn cười đáp: “Lần này chỉ cần các đồng chí trong hội phụ nữ cố gắng một chút, đến lúc đại đội huấn luyện diễn ra cũng không thể thiếu hội phụ nữ chúng ta.”

Hách chủ nhiệm mặt đầy ý cười gật đầu với cô.

Đây cũng là cơ hội mà cô cho hội phụ nữ. Việc công xã bất hòa tranh đoạt quyền lợi với nhau không phải lúc nào cũng sẽ bỏ qua cho hội phụ nữ.

Công tác của hội phụ nữ tiến triển rất thuận lợi, Tô Mạn cũng không lo lắng quá nhiều.

Trong lòng lại bắt đầy suy nghĩ những biện pháp có thể mang đến nhiều phúc lợi hơn cho nhóm xã viên của công xã.

Những việc mà cô làm bây giờ không phải phạm vi chức trách của hội phụ nữ, cho nên nói là vì điểm thánh mẫu cũng được. Huấn luyện một người thì không được tính điểm thánh mẫu, nhưng sắp xếp tham gia huấn luyện thì nhân số cũng phải vượt quá mười người, như vậy thì lại khác rồi.

Chờ đại đội phía bên kia bắt đầu sắp xếp lịch huấn luyện, cô sẽ lại có một đợt thu hoạch nữa.

Để sự nghiệp tích cóp điểm thánh mẫu có tương lai, cô nhất định phải làm thật tốt những việc này.

Đến giờ tan tầm buổi chiều, Tô Mạn lại nghĩ đến chuyện anh nhà mình có mâu thuẫn với Thôi Hướng Bắc.

Cho nên cô chuẩn vị về rồi tìm bọn họ tâm sự xem sao.

Lúc này đại đội Đại Kiều Loan cũng đã tan tầm.

Cả ngày Tô Nhị Trụ đều nghẹn tới phát hoảng, buổi sáng anh đã đi tìm tên nhóc Thôi Hướng Bắc kia hỏi rõ ràng. Kết quả tên này mang bộ dạng cà lơ phất phơ, không nói lời nào làm anh thiếu chút nữa đã đánh nhau rồi. Nếu không phải đúng lúc trông thấy em gái, chắc chắn anh đã đánh tên kia bầm dập.

Giờ vừa mới tan tầm, Tô Nhị Trụ lại đến tìm tên kia. Thằng nhóc này vậy mà đang cưỡi trên lưng trâu, dáng vẻ nhìn rất an nhàn và thảnh thơi!

Bởi vì Thôi Hướng Bắc vừa tới đại đội, Quách đại đội trưởng cảm thấy để cậu làm việc nhiều thì không tốt lắm, vả lại bây giờ việc nông đang nhàn, nên ông dứt khoát để cho cậu ta đi chăn trâu.

Không nghĩ đến tên nhóc này cũng rất chăm chỉ, mỗi ngày đều dắt trâu lên núi ăn no một bụng cỏ.

Vì vậy đối với hành động cưỡi trâu mỗi ngày của Thôi Hướng Bắc, ông cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Nhưng đối với Tô Nhị Trụ thì điều này đúng là khiêu khích trắng trợn.

Tối qua thì chơi ông đây một vố, bây giờ lại ngồi cưỡi trâu nghênh ngang trước mặt ông, đúng là không thể nhịn nổi mà.

Vậy nên Tô Nhị Trụ tức giận vội vàng chạy qua: “Tên nhóc kia, mày mau xuống đây cho ông, ông có chuyện muốn nói với mày.”

Tô Tam Trụ thấy thế chạy nhanh tới kéo người lại: “Anh hai, đừng xúc động. Lúc nào chúng ta tìm thời điểm tốt rồi nói sau. Em gái sắp về rồi, đừng nên gây chuyện.”

“Ông đây cóc sợ!” Tô Nhị Trụ tức giận nói.

Thôi Hướng Bắc ngồi dậy, trong miệng còn ngậm cọng cỏ khô: “Anh xưng ông với ai đấy?”

Tô Nhị Trụ không chút sợ hãi nói: Xưng ông với mày đấy!”

Thôi Hướng Bắc cười khoái chí: “Còn biết gọi tôi là ông cơ đấy, giỏi!”

Tô Nhị Trụ: “…” Mẹ nó, lại bị chơi!

Sắc mặt anh ta đỏ bừng, tiến lên muốn bắt lấy Thôi Hướng Bắc.

Không nhờ Thôi Hướng Bắc trượt từ trên lưng trâu nhảy xuống, thuận thế đá vào người đang chạy tới.

Tô Nhị Trụ tức khắc bị đánh gục nằm trên đất.

Tô Tam Trụ nhìn thấy anh nhà mình bị đánh, cũng không nghĩ được nhiều nữa mà nhanh chóng chạy lên hỗ trợ: “Nhóc con, dám bắt nạt người nhà họ Tô bọn tao, hôm nay phải dạy dỗ mày một trận mới được!”

Rất nhanh, nhóm xã viên của đại đội Đại Kiều Loan phát hiện liền lao đến, chỉ thấy anh em nhà họ Tô bị đồng chí thanh niên tri thức kia xông vô đánh, tình cảnh loạn đến mức gà bay chó sủa.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.