Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay tàn nhẫn

Phiên bản Dịch · 1055 chữ

Tô Nhị Trụ tính tình nóng nảy, trước nay chưa từng bị ai chơi như vậy. Bây giờ người ta lại coi anh thành tên ngốc mà trên đùa, làm anh ta cảm thấy không thể nhịn nổi. Hôm nay lại nhìn thấy gương mặt chán ghét của thanh niên trí thức họ Thôi kia, cho nên không nhịn được mới lao vào.

Tô Nhị Trụ không phục mà nói: “Nếu không phải do anh không ăn đủ no, thì đã đánh cho nó tơi bời rồi.”

Tô Tam Trụ nói: “Anh, anh đừng cậy mạnh nữa, người ta vừa nhìn là biết đã từng luyện võ, chúng ta đến cơ hội đánh trả còn chả có ý.”

Tô Nhị Trụ vẻ mặt phẫn nộ đập một cái lên bàn. Bàn trong nhà bị anh đập nứt ra hẳn một đường.

“……”

Hai anh em cũng không dám hé răng nữa, ngồi chờ Tô Mạn tuyên án cho bọn họ.

Tất nhiên Tô Mạn sẽ không gọi người tới bắt bọn họ. Cô thấy loại chuyện như này đúng là không đến nỗi phạm pháp.

Nhưng cái chuyện nhỏ như vậy xuất hiện ở thời đại này cũng không tốt đẹp gì. Giống như bị người ta nắm trong tay nhược điểm của mình.

Chuyện này thật sự không làm Tô Mạn vui vẻ cho nổi.

Cô không nói tiếng nào đi ra ngoài: “Mẹ, con đi ra ngoài một lát. À đúng rồi, anh hai con đập nứt cái bàn trong nhà rồi.”

Đến khi Tô Mạn ra đến sân đã nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng thét chói tai của Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ.

Tô Mạn đi ra ngoài chuyến này vì muốn đến tìm Thôi Hướng Bắc.

Trước đây cô không quan tâm việc của mấy người thanh niên tri thức, vả lại tên này cũng chả phải người tốt lành gì, cho nên cô càng không muốn dính líu.

Nhưng bây giờ cô thấy cần phải nói cho cậu thanh niên tri thức này biết, ở bên trong đội sản xuất không phải muốn gây chuyện là gây chuyện được.

————-

“Đồng chí Thôi Hướng Bắc, sự việc đánh người này của cậu rất nghiêm trọng. Trong đội buộc phải đưa ra biện pháp xử phạt cậu.” Quách đại đội trưởng đang ngồi trong nhà thím Ngưu, nghiêm khắc phê bình Thôi Hướng Bắc.

Tuy rằng bên phía nhà họ Tô là hai đánh một, nhưng cuối cùng kết quả là Tô Nhị Trụ với Tô Tam Trụ đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, còn Thôi Hướng Bắc chẳng bị gì cả.

Quách đại đội trưởng biết được lực sát thương mà Thôi Hướng Bắc gây ra, để sau này không cho hắn đánh nhau cùng người trong đội, ông quyết định đến phê bình tên nhóc này một cách nghiêm khắc.

Thôi Hướng Bắc ngồi vắt vẻo hai chân lên ghế, thỉnh thoảng còn rung chân, trông có vẻ nhàn nhã lắm.

Nhìn thấy thái độ của cậu ta như này, Quách đại đội trưởng cảm thấy sắp tức chết rồi. Trong lòng oán giận không biết công xã đã tìm về cho ông cái thứ gì đây. Bây giờ đã không chịu nghe quản lý, thời gian dài về sau khéo càng ngày càng vô phép tắc.

“Thôi Hướng Bắc, rốt cuộc cậu có nghe lời tôi vừa nói không vậy?!”

“Đang nghe.” Thôi Hướng Bắc gật gật đầu. “Ông tiếp tục đi, tôi nghe mà.”

Quách đại đội trưởng cởi giày theo bản năng, cầm lấy giày mà đánh người.

Thím Ngưu ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đại đội trưởng. Tiểu Thôi thật sự là người rất hiểu chuyện, việc trong nhà tôi nó làm rất tốt. Nó còn giúp tôi sửa nóc nhà, là một đứa trẻ ngoan.”

Quách đại đội trưởng nói: “Trước nay Tô Mạn đã đối xử với dì không tốt bao giờ đâu? Tô Nhị Trụ với Tô Tam Trụ cũng đã từng sửa nóc nhà cho dì đấy!”

Thím Ngưu suy nghĩ một chút, thấy anh em nhà họ Tô cũng không tệ.

Cho nên chuyện này bà chẳng thể giúp ai được.

Thật chẳng hiểu nổi, toàn là mấy đứa trẻ ngoan không biết tại sao lại đi đánh nhau chứ.

Bà xấu hổ chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy Tô Mạn bước vào cổng nhà mình.

Thím Ngưu lập tức đứng dậy: “Tô Mạn tới rồi.”

Quách đại đội trưởng cũng nhìn qua phía Tô Mạn, cho rằng cô đến tìm Thôi Hướng Bắc để gây phiền toái, liền nói: “Tô Mạn, cô yên tâm, chuyện nhỏ này cứ để tôi xử lý. Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, xử lý nghiêm khắc.”

Thôi Hướng Bắc nói: “Muốn xử lý nghiêm khắc cũng phải điều tra ra nguyên nhân ẩu đả đã chứ, ở đây mấy người cứ xử án như vậy à?” Cậu ta nhìn về phía Tô Mạn: “Vị cán bộ công xã này cũng nghĩ xử lý như vậy là đúng đắn à?”

Bộ dáng này của cậu, rõ ràng là nghĩ bây giờ Tô Mạn chắc hẳn đang chột dạ về việc hai anh em Tô Nhị Trụ đi ăn trộm gà. Vết thương trên mặt cậu ta đã đỡ hơn, ngũ quan cũng lộ ra rõ ràng, mày rậm mắt to, lúc nói chuyện lông mày Thôi Hướng Bắc còn nhướn lên, trông có vẻ vô cùng tự tin.

Tô Mạn cũng chả để ý đến cậu ta, quay sang nói với Quách đội trưởng: “Mặc kệ là nguyên nhân gì thì chuyện đánh nhau ẩu đả này xác thật là không đúng, tôi đề nghị phạt cả cậu ấy với Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ.”

Hình như Thôi Hướng Bắc có chút ngạc nhiên, khiêu khích cười nói: “Anh ruột mà cũng ra tay tàn nhẫn được như vậy, quả nhiên cán bộ công xã không giống người bình thường nhỉ.”

Tô Mạn nói: “Ở trước mặt pháp luật, mỗi người đều bình đẳng, đồng chí Thôi Hướng Bắc, đừng quên cậu cũng là phần tử trí thức. Lại còn là thanh niên trí thức tích cực đến từ thủ đô, tôi nghĩ cậu phải có tinh thần giác ngộ cao hơn mới đúng.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.