Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không cam lòng

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Thôi Hướng Bắc suy nghĩ cả nửa ngày, cũng chả nghĩ ra biện pháp nào để khống chế Tô Mạn, chỉ đành mang theo đống cảm xúc không cam lòng mà nói: “Gì mà gây chuyện? Tôi không có làm mấy chuyện không thể làm, cũng chẳng phải ngồi tù. Người khác muốn đánh tôi mà tôi không thể đánh lại chắc? Tôi chỉ sợ không được ăn thịt chứ không phải loại người tùy hứng gây chuyện đâu!”

Tô Mạn nói: “Người trong đội chúng tôi sẽ không bắt nạt người khác. Tôi tin chỉ cần cậu không khiêu khích người ta, thì người ta cũng chả hơi đâu mà tới kiếm chuyện với cậu. Mấy việc này chắc cậu cũng tự hiểu được. Dù sao có thể tiếp tục ăn thịt hay không, đều dựa vào quyết định của cậu thôi đấy.”

Thôi Hướng Bắc ngơ ngác nhìn về phía Tô Mạn.

Tô Mạn chẳng có tí biểu hiện muốn nhún nhường nào, ngược lại vô cùng bình tĩnh nhìn cậu. Sự bình tĩnh này dựa vào việc cô tin rằng Thôi Hướng Bắc sẽ không ra tay với con gái. Điều này không hẳn nói cậu là một người chính trực, mà bởi vì cậu ta nhìn qua là loại người vô cùng sĩ diện, cao ngạo khó dạy bảo. Giống với rất nhiều người cô đã gặp qua ở đời trước, họ cảm thấy đánh phụ nữ rất mất mặt, dù vô cùng giận dữ cũng sẽ không ra tay với phụ nữ.

Loại người này đúng là khác hoàn toàn với Tô Nhị Trụ. Tô Nhị Trụ là tên khốn nạn thật sự, đến cả vợ mình cũng dám đánh.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, nhưng thực ra Thôi Hướng Bắc tức sắp điên rồi. Cậu ta xách theo ghế ngồi vào trong nhà. Để bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, Thôi Hướng Bắc còn nói lời đe dọa với cô: “Bảo anh của cô đừng có động đến tôi, bằng không tôi sẽ đánh bọn họ tiếp đấy! Lần này tôi sẽ không nương tay nữa đâu!”

Tô Mạn bình tĩnh đáp: “Không sao cả, cùng lắm thì dọn phân thêm mấy ngày thôi mà.”

Trong phòng không phát ra âm thanh nào nữa.

Bấy giờ Tô Mạn mới đi ra khỏi nhà thím Ngưu.

Lúc cô trở lại nhà họ Tô, mọi người trong nhà cũng đã bình tĩnh lại.

Trong nhà, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ ngồi dựa lưng vào nhau, có cảm giác như đang liếm miệng vết thương cho nhau.

Nhìn thấy Tô Mạn đã trở lại, hai người lập tức nhìn về phía cô, Tô Tam Trụ hỏi: “Em gái, thế nào rồi? Em đã dạy dỗ cái thằng nhãi kia chưa?”

Tô Nhị Trụ nói: “Thằng nhãi đấy có bắt nạt em không, hay là để anh đi đánh nó cho?”

“Mấy đứa chúng mày tử tế chút xem nào!” Lý Xuân Hoa thở phì phò mà chỉ vào bọn họ.

Tô Mạn chắp tay sau lưng nghiêm túc nhìn hai anh em: “Đồng chí Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ, tôi đại diện đại đội Đại Kiều Loan chính thức thông báo cho hai người. Ngày mai hai người phụ trách đi dọn phân người, rửa sạch toàn bộ WC của đại đội Đại Kiều Loan đến khi nào xong mới thôi.”

Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ: “…” ???

Tô Nhị Trụ không phục, lập tức đứng lên nói: “Nhị Nha, không phải em đi ra ngoài tìm tên nhãi Thôi Hướng Bắc để tính sổ ư, sao còn về xử phạt bọn anh?”

Tô Mạn bình tĩnh đáp: “Không sai, em đi tìm Thôi Hướng Bắc, Quách đại đội trưởng cũng ở đó luôn. Ông ấy muốn điều tra nguyên nhân đánh nhau nên em đã nói không cần điều tra, cứ cho đi dọn phân người hết là được. Hay là mấy anh muốn điều tra rõ ràng trước rồi mới đi dọn phân?”

Hai anh em nhanh chóng lắc đầu, trên mặt đều là vẻ có khổ mà không nói được. Bọn họ không muốn làm việc này, mấy việc này đều là do mấy thành phần không tốt của công xã làm. Mười tám năm nay bọn họ chỉ có làm nông thôi. Vô cùng trong sạch!

Tuy rằng Lý Xuân Hoa xem thường mấy thằng con nhà mình, nhưng cũng cảm thấy cái việc đi dọn phân người này không tốt chút nào, nghĩ nghĩ bà lại nói: “Con gái à, thật sự phải đi dọn phân người sao?”

“Phải làm. Cũng coi như là một lần dạy dỗ cho mấy anh con đi, tình huống nhà ta bây giờ như thế nào bọn họ cũng chả quan tâm. Lại còn đi gây chuyện thị phi ở bên ngoài. Phụ nữ trong nhà đều tiến bộ tích cực, bọn họ là đàn ông không biết cố gắng thì thôi, còn đi kéo chân sau phụ nữ chúng ta. Bây giờ chỉ là đánh sau, nhỡ sau này còn đi học người ta làm ra việc trộm cắp thì sao?!”

Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ trong lòng đều có chút chột dạ.

Lý Xuân Hoa cảm thấy con gái nói rất có đạo lý. Phụ nữ nhà họ Tô đúng là không dễ dàng chút nào. Đúng là nên dạy dỗ: “Hai đứa mày cứ đi dọn phân đi, về sau nhớ đừng gây chuyện nữa. Có sức lực như thế thì đi làm việc mà tự kiếm sống. À đúng rồi, giờ ăn cơm trưa mai chúng mày đừng có về, tự mang cơm đi mà ăn. Về lại làm tao ăn cơm cũng không thấy ngon.”

“……”

Dù hai người có đồng ý hay không, thì sáng sớm mai cũng phải đến kho hàng của đội cầm thùng mà đi dọn phân. Lúc đến kho hàng còn trùng hợp gặp phải Thôi Hướng Bắc.

Không giống bọn họ, Thôi Hướng Bắc trang bị từ trên xuống dưới, đeo bao tay, mặt mũi cũng buộc bằng cái khăn quàng cổ. Từ trên xuống dưới chỉ lộ ra có mỗi đôi mắt.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.