Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bận rộn

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Trước kia thư ký Trình còn muốn chiếu cố người nhà một chút, nhưng mà đến giờ Tiểu Tô đã phải bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy, còn mang về rất nhiều thành tích, ngay cả khi có bị hồ đồ, ông cũng sẽ không làm chuyện trái với lương tâm.

Sau một chuyến đi lên huyện của Tô Mạn, công xã Bắc Hà lại càng thêm bận rộn.

Nhưng không khí bận rộn này lại khiến những người khác cảm thấy vui sướng không thôi. Bởi vì bận rộn thì mới có nhiều tiền.

Buổi chiều đến giờ tan tầm, xã viên ban truyền thông chia nhau đi tới các đại đội để thông báo cho mọi người trong đội diễn xuất, bảo họ bắt đầu tập luyện các tiết mục.

Tô Mạn cũng mang theo vài phần mệt mỏi trở về đại đội Đại Kiều Loan.

Bây giờ là thời điểm nông nhàn, mọi người đều tan tầm sớm, khi về đến nhà, ngoại trừ hai vợ chồng Tô Đại Trụ đang phải đi theo đội xây dựng khai hoang đồng ruộng, thì những người khác đều ở nhà.

Tô Mạn lấy hộp cơm bằng nhôm ra, đưa cho Lý Xuân Hoa, thức ăn lấy từ nhà ăn của đại đội vẫn còn chút hơi nóng, buổi tối mọi người trong nhà sẽ ăn thịt.

Lý Xuân Hoa mở hộp cơm ra nhìn thoáng qua, cả nhà cũng ghé mắt lại xem.

“Con gái à, con thấy tiếc nên không ăn sao, còn lấy về cho mọi người trong nhà cùng ăn?” Nhìn thế này cũng phải tương đương một chén thịt đầy.

Tô Mạn vâng một tiếng: “Mẹ, mẹ mang hâm nóng lại một chút đi.”

Lý Xuân Hoa nhanh chóng cầm tới nhà ăn đại đội. Thời buổi này mọi nhà đều ăn chung, nên ở nhà không có xoong nồi, trong nhà không được có khói, ăn gì cũng đều phải đi tới nhà ăn của đại đội để nấu. Còn phải đi nói tốt với người ta mới được dùng nhà bếp. Cũng may con gái nhà mình là cán sự, nên không cần phải chịu nhiều tức giận.

Bởi vì có chén thịt này, nên buổi tối tâm trạng của mọi người trong đều không tồi.

Tô Mạn cũng ăn không quá hai miếng, còn lại đều để cho những người khác ăn. Bởi vì hai vợ chồng Tô Đại Trụ không về, nên Lý Xuân Hoa đưa cho hai đứa con của bọn họ ăn nhiều một chút, ăn thêm phần của cha mẹ.

Hòn Đá Nhỏ ngẩng đầu hỏi Lý Xuân Hoa: “Bà ơi, không để phần lại cho ba mẹ sao? Bọn họ phải làm việc rất vất vả.”

Một đứa bé năm tuổi mỗi ngày đều ở bên ngoài chơi đùa cùng đám bạn bè, cũng biết rằng đội xây dựng khai hoang đồng ruộng rất vất vả.

Tô Mạn nói: “Không cần, sau này ba mẹ đã về, nhà chúng ta còn ăn thịt nữa mà. Bây giờ con giữ lại thì bọn họ cũng không ăn được.”

Hòn Đá Nhỏ lúc này mới chia thịt cho em gái cùng ăn.

Lý Xuân Hoa hừ một tiếng: “Trẻ con nhưng lại rất hiếu thuận.”

Tô Tam Trụ trong miệng ăn thịt, trên môi còn dính chút dầu mỡ: “Mẹ, không phải chúng con cũng hiếu thuận với mẹ sao?”

Lý Xuân Hoa nhìn bộ dáng mải mê ăn thịt của cậu, một chút cũng không đáng tin.

Chờ cả nhà cơm nước xong xuôi, Tô Mạn mới nói với Tống Ngọc Hoa và Lý Xuân Hoa về kế hoạch các công việc sắp tới.

Bởi vì các công xã kết hợp tổ chức diễn xuất, nên công việc của Lý Xuân Hoa sẽ lu bù lên, thậm chí toàn bộ khoảng thời gian cuối năm sẽ không được nghỉ ngơi, không tính những lúc phải biểu diễn, thì cũng thường xuyên phải luyện tập. Cho nên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Lý Xuân Hoa vô cùng cao hứng: “Vất vả có tính là gì, chỉ cần có thể cống hiến cho công xã, mẹ liền không thấy vất vả.” Bà vừa nói xong, lại lập tức hỏi Tô Mạn: “Có trợ cấp không?”

“Có chứ.”

Lý Xuân Hoa càng cao hứng. Ước gì càng bận càng tốt. Bản thân đã ở tuổi này, còn có thể kiếm được nhiều việc làm như vậy. Cuối năm đến lúc chia tiền còn có thể được chia nhiều. Cả đời dựa vào chồng mình, sắp già rồi, đến bây giờ bà mới tìm được vài phần tự tin.

Ngay cả công việc của Tống Ngọc Hoa, so với lúc trước cũng bận rộn hơn rất nhiều. Bởi vì Tống Ngọc Hoa vẫn luôn muốn được nhận vào làm trong nhà máy quần áo, còn muốn được đảm nhiệm một vị trí trong đội huấn luyện.

Tống Ngọc Hoa cười nói: “Không sợ bận rộn, trước kia mỗi cuối năm đều luôn nhàn rỗi, trong lòng cũng có chút lo lắng. Bây giờ có thể bận rộn thật là tốt. Nhưng mà trẻ con cần có người trông nom.”

Lý Xuân Hoa lập tức nói: “Để Nhị Trụ trông, nó ở nhà nhàn rỗi.”

Tô Nhị Trụ: “Tại sao lại là con?”

“Vợ của anh còn bận mải làm việc kiếm tiền, anh không trông thì để cho ai? Không lẽ còn để ba anh phải trông, ông ấy đã phải nuôi nấng các anh cũng không dễ dàng gì, chẳng lẽ bây giờ còn phải trông con cho anh? Anh không biết đau lòng cho ba anh sao?”

Tô Thiết Sơn im lặng, không nói một tiếng nào, nhưng tâm tình lại rất vui sướng.

Tô Nhị Trụ hoàn toàn không nghĩ ra chuyện mình không muốn trông con và chuyện không đau lòng cho ba có liên quan gì với nhau. Cậu ta có nói là bắt ba phải trông sao? Nhưng nếu cậu tự mình trông con…… Một người đàn ông mà lại phải trông con thì còn ra bộ dáng gì!? 囧

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.