Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị bắt đi học nghề

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

“Không trông cũng phải trông.” Lý Xuân Hoa trực tiếp ngắt lời.

Ai cũng không thể làm chậm trễ chuyện làm việc kiếm tiền của các thành viên trong nhà.

Tô Tam Trụ nhìn dáng vẻ này của anh trai, trong lòng lập tức thấy vui vẻ. May là mình còn chưa kết hôn, cho nên không cần phải trông con.

Tô Mạn quay sang nói tiếp: “Anh ba này, cuối năm cũng đừng nhàn rỗi, trong đội đang muốn huấn luyện thợ mộc, đến lúc đó anh cũng tham gia huấn luyện đi.”

Tô Tam Trụ: “Anh không thể để bản thân mình phải đi chặt gỗ về làm đồ dùng, làm thợ mộc thì có gì tốt chứ, công việc gì mà chán phèo lại còn cực nữa?”

Thời buổi này, mỗi thân cây mỗi ngọn cỏ đều là của nhà nước, ai cũng không thể tự ý mang về nhà.

Tô Mạn nghiêm túc nói: “Ai nói là vô dụng, công xã hiện tại đã thành lập nhà máy tổng hợp, sau này không chừng sẽ mở thêm xưởng làm đồ dùng gia đình, nếu tay nghề giỏi, đến lúc đó có thể đi xin việc làm rất thuận tiện.”

“Đúng vậy, đây là cơ hội tốt, Tam Trụ nên đi đi.” Tô Thiết Sơn gõ bàn nói: “Cha cũng đi, cha cũng muốn học tay nghề, không cần nói nhiều, cứ quyết định như vậy đi, thanh niên trai tráng thì phải năng động lên chứ, sau này có rảnh thì đem mấy tấm gỗ cũ trong nhà sửa sang lại, làm cho vợ anh một cái hộp trang điểm.”

Tô Tam Trụ: “……”

Sắp xếp xong một lượt, công việc của tất cả mọi người trong nhà đều bận rộn.

Tô Mạn vừa định về phòng nghỉ ngơi, đã bị hai anh em Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ ngăn lại.

Tô Mạn nói: “Mọi việc đều quyết định rồi, không thể từ chối, em sẽ không thay đổi chủ ý.”

Hai anh em nghe được lời này của em gái, lập tức liền nghẹn họng. Bây giờ hai anh trai đều phải nghe theo sự quản giáo của em gái. Đây là đạo lý gì thế.

Tô Tam Trụ nói: “Không phải chuyện công tác, mà là chuyện về thằng nhóc thanh niên trí thức họ Thôi kia.”

Tô Mạn nói: “Cậu ta lại gây chuyện sao?”

“Cũng không phải, không thấy nó làm loạn, nhưng chuyện cũng có chút liên quan tới nó. Anh và anh hai đã tuần tra mấy ngày nay, phát hiện trong đại đội có người ăn trộm động vật hoang dã. Cũng không phải là một hay hai người, mà là rất nhiều người. Bọn họ dường như đã phân công kỹ càng, thay phiên nhau ăn trộm.”

Tô Mạn: “Thật chứ?”

Tô Nhị Trụ gật đầu nói: “Thật một trăm phần trăm, ngày hôm qua bọn anh còn tận mắt nhìn thấy. Đều là đám thanh niên trong đội.”

Nếu không phải bọn họ biết hôm nay có thịt ăn, thì ngày hôm qua cũng muốn tham dự cùng. Cũng may cuối cùng không đi quậy phá cùng bọn họ, nếu không hôm nay cũng không dám nói chuyện này với em gái.

Tô Mạn nghe được chuyện này, trong lòng liền suy xét.

Đây không phải là một chuyện tốt.

Tuy rằng cô cũng không cảm thấy ăn vụng món ăn hoang dã là hành vi phạm pháp, nhưng ở thời đại này, quả thật đây không phải chuyện hay ho gì.

Nhưng nếu để cô đi ngăn cản chuyện này, cũng không thể được.

Bây giờ thức ăn ở nhà ăn không đủ để no bụng, càng đừng nói có gì ngon lành. Nếu không lần trước một cân thịt đó cũng không khiến cả đại đội phải cảm kích cô như vậy.

Mọi người nhịn không được, mới đi chuẩn bị món ăn hoang dã để cải thiện sinh hoạt. Nếu cô đi ngăn cản, thì cũng thật có lỗi với mọi người trong làng. Mấu chốt là đắc tội với người khác, lại còn tốn công vô ích.

Tô Mạn suy đi nghĩ lại, liền dứt khoát mặc kệ, dù sao cô cũng không phải cán sự của đội sản xuất, không thể quản lý nhiều chuyện như vậy được.

Tô Tam Trụ thật cẩn thận nhìn em gái mình: “Nhị Nha, em nói xem, nếu mọi người đều đi bắt động vật hoang dã về ăn, thì nhà mình có thể đi không? Nếu không thì cũng quá thiệt thòi rồi.”

Tô Nhị Trụ gật đầu: “Đúng thế, nếu là như vậy, nhà mình nhất định sẽ được ăn nhiều nhất.”

Tô Mạn mặt vô cảm nói: “Không tính mấy kẻ ăn trộm gà kia, chẳng lẽ các anh không phải những người ăn nhiều nhất đội sao?”

Hai anh em: “……”

“Việc này các anh cứ coi như không biết, em sẽ xử lý sau.”

Tô Mạn cảm thấy chuyện này chưa cần quản vội, nhưng cuối cùng cô vẫn muốn giải quyết. Nếu càng để lan rộng ra thì ảnh hưởng càng không tốt.

Hơn nữa, chuyện này còn giúp cô nghĩ ra một ý tưởng, thật ra công xã mình còn có thêm một biện pháp để gia tăng thu nhập. Hoàn toàn có thể sử dụng được.

Trong lòng Tô Mạn cân nhắc xem nếu làm tốt việc này, thì sẽ giúp đỡ nhiều thế nào cho công xã, sẽ có bao nhiêu lợi ích đối với nhóm xã viên.

Sau đó lại hỏi 789, nếu cô giải quyết chuyện này, thì có bao nhiêu điểm thánh mẫu.

Mà bên trong hệ thống lại có quy định, chỉ cần dẫn dắt người khác đi vào con đường chính đáng, thì đều được khen thưởng.

Lần này cô dẫn dắt nhiều người như vậy, điểm thánh mẫu chắc hẳn sẽ không ít.

Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, Tô Mạn phát hiện chuyện này nếu hoàn thành thì chính là ném một hòn đá trúng mấy con chim. Xem ra việc này cần thiết phải làm, không những vậy còn phải làm thật cẩn thận.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.