Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt heo rừng

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Tô Nhị Trụ phẫn nộ nói: “Bọn tôi không muốn hợp tác cùng cậu!”

Quách đại đội trưởng: “…… Không phải mới bữa trước còn đánh nhau sao, tự nhiên quan hệ của mấy người tốt lên hồi nào mấy?”

Thôi Hướng Bắc nói: “À, đúng là mới đầu có chút hiểu lầm thật, nhưng sau mấy ngày cùng nhau dọn phân, tôi cảm giác bọn tôi rất ăn ý, càng thuận tiện để hợp tác.”

Đúng là thiếu niên trẻ tuổi thường hiếu thắng, Quách đại đội trưởng đối với tên Thôi Hướng Bắc ương bướng cứng đầu này cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng cậu ta có thể ngoan ngoãn phối hợp theo sự phân công. Bây giờ thấy cậu ta chấp nhận thành lập tổ đội, tất nhiên liền đồng ý.

“Vậy được, các người lập thành một đội đi.” Quách đại đội trưởng nói xong liền nhìn về phía hai anh em Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ: “Các cậu cũng đồng ý hợp tác với đồng chí Thôi đi, có gì còn hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng tôi nói trước nói nhé, không được đánh nhau, nếu lại đánh nhau thì tôi sẽ cho mấy người đi dọn phân người một tháng!”

Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ: “……”

Sau khi phân công đội ngũ, mọi người vô cùng phấn khích, cả đám chạy vội vào trong núi.

Vì mục đích an toàn, nên những người trong đội ngũ đều là thanh niên trên mười sáu tuổi và dưới bốn mươi tuổi. Những người khác đứng nhìn bọn họ lên núi, vừa lo lắng lại vừa chờ mong.

Đi vào trong núi, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ liền phòng bị nhìn Thôi Hướng Bắc.

Thôi Hướng Bắc vừa đi vừa ngậm một cây cỏ khô, sau đó nhìn hai anh em nhà này cười: “Này, chuyện mấy người trong đội ăn thịt, có phải hai người đã nói với em gái mình không?”

“Đương nhiên là phải nói cho em tôi biết rồi, Nhị Nha nhà chúng tôi chính là cán sự công xã!” Tô Nhị Trụ đắc ý nói.

Thôi Hướng Bắc gật đầu ra vẻ bừng tỉnh: “Quả nhiên là như thế.”

Cậu ta cũng không biết rõ tâm tình của mình là gì, chỉ cảm thấy có chút phấn khởi vì về sau có thể ăn thịt, nhưng một mặt khác lại cảm thấy bản thân như vừa đánh một quyền lên tấm nệm bông vậy.

Vốn dĩ Thôi Hướng Bắc cho rằng, cô cán sự trẻ kia mà thấy mấy người trong xóm vụng trộm ăn thịt sẽ rất tức giận, có khả năng còn tìm cậu gây khó dễ. Kết quả là người ta không thèm tức giận, mà lại đem chuyện này giải quyết êm xuôi.

Còn cậu ta thì ngược lại, cảm thấy cách làm của mình giống như một tên nhóc, chỉ biết hành động theo cảm tính.

Thôi Hướng Bắc gãi gãi mấy cọng tóc ngắn mới mọc ra trên đầu mình.

Tô Nhị Trụ nói: “Này, rốt cuộc là cậu muốn làm gì, tôi nói cho mà biết, chúng tôi rất bất mãn với cậu.”

Nhìn thấy là muốn đánh cho một trận!

Thôi Hướng Bắc gật đầu: “Được, vậy cứ tách ra đi. Tôi chuẩn bị đi bắt heo rừng một mình.”

Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đang chuẩn bị đi sang chỗ khác, nghe được lời này liền lập tức ngây ngẩn cả người.

“Heo rừng? Cậu biết nơi này có heo rừng?”

Thôi Hướng Bắc vừa đi vừa nói: “Đương nhiên là biết, trong núi này không có gì tôi không biết. Tôi còn biết, ở đây có mấy con trăn lớn.” Cậu ta không hề khoác lác, mọi ngóc ngách trong núi cậu đều đã đi qua, mỗi ngày đều chạy khắp nơi coi như tập luyện.

Nghe thấy có trăn lớn, hai anh em thật cẩn thận quan sát xung quanh.

Nhưng bọn họ lại không muốn rời đi.

Tuy rằng thịt của heo rừng không được ngon, nếu mang đổi thịt heo cũng không thể đổi được, nhưng nếu đổi lương thực thì sẽ đổi được không ít. Cũng có thể quy ra được cả đống công điểm.

Hai người liếc nhau, liền đuổi theo sát Thôi Hướng Bắc.

Trong núi, mọi người đều cẩn thận tìm kiếm con vật có thể ăn. Nhưng ngay cả trứng chim cũng chả thấy đâu.

Đột nhiên, một âm thanh rung trời vang lên.

Chỉ thấy toàn bộ núi rừng đều bị âm thanh này làm cho chấn động.

Các đội viên trong đội săn thú của Đại Kiều Loan đều sửng sốt vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, hình như đây là tiếng của một con mồi lớn, nghe giống như tiếng heo rừng.

Nghĩ đến răng nanh của heo rừng, những đội viên không có kinh nghiệm lập tức cảm thấy luống cuống. Hơn nữa âm thanh kia còn càng ngày càng tới gần.

Một đám người chạy thật nhanh tìm thân cây để leo lên. Mấy người có lá gan lớn hơn thì cầm chắc dụng cụ, muốn tìm cơ hội để bắt con heo rừng này.

Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ và cả Thôi Hướng Bắc đều đang chạy như điên.

Trong lòng hai anh em bọn họ hận Thôi Hướng Bắc muốn chết.

Ban đầu hai người họ đi theo sau Thôi Hướng Bắc, ý định chuẩn bị nhặt của hời, Thôi Hướng Bắc đã cung cấp manh mối, cùng với bãi phân và dấu chân mà heo rừng để lại, quả thật là tìm được con heo đó, nhưng mà con heo này cũng lớn quá đi, mẹ ơi, cũng không biết nó lớn lên bằng cách nào, không khác gì một con trâu nhỏ.

Con heo lớn như vậy, đâm một cái thôi không phải cũng chết người sao?

Lá gan của thằng nhóc Thôi Hướng Bắc này cũng lớn lắm chứ chả vừa, dám tiến tới làm sập cái bẫy, sau đó còn thật sự chạy tới khiêu khích con heo kia.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.