Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đao to búa lớn

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

Hiệu suất làm việc của thư ký Lâm rất nhanh gọn. Ngay cả việc kiếm người có tay nghề cũng đã tìm xong.

Thông báo vừa được phát ra, đã có rất nhiều người tới phỏng vấn. Còn có thể lựa chọn được vài người thích hợp trong đám người ấy. Sau mấy vòng sơ khảo, cuối cùng cấp trên cũng chính thức chọn ra người có tay nghề tốt nhất, phong làm chủ nhiệm của xưởng sản xuất, phụ trách chuyên môn và theo dõi quá trình chế biến.

Mọi chuyện từ trên xuống dưới đều có người tới đảm nhiệm.

Tác phong của thư ký Lâm mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn, vì thế mà cấp dưới cũng phải làm việc theo tiến độ của ông, lúc nào cũng phải luôn chú ý đến hiệu suất.

Mới qua hai ngày mà những việc này đã được xử lý xong xuôi. Ngay từ đầu bọn họ cũng không khai triển theo quy mô lớn, bởi vì chỉ mở một xưởng nhỏ nên yêu cầu cũng không quá phức tạp. Thông báo tuyển dụng hai mươi công nhân thời vụ tới làm việc nhanh chóng được phát ra. Lấy tên là xưởng chế biến thực phẩm huyện Nam Bình.

Sau đó để công xã Bắc Hà đưa động vật hoang dã tới huyện. Trước tiên cứ coi như lấy công xã Bắc Hà làm thí điểm, chờ sau khi làm ra một được một loạt sản phẩm, mới chính thức thông báo tới các công xã khác, mở rộng quy mô công việc này.

Chuyện này làm thư ký Trình vui sướng như điên, thực ra thì tiêu thụ của phân xưởng trong huyện cũng không đáng là bao. Lúc ăn thử thì thấy mới mẻ, sau đó lại không cần nữa. Nhưng bây giờ trên huyện đã có xưởng chế biến thực phẩm, thật là tốt quá.

Vậy là sau này mỗi khi tan tầm, còn có thể cử người đi lên núi hái nấm rừng, không phải như thế cũng kiếm thêm nguồn thu nhập sao?

Ông cười hì hì, xoay người liền nhấc điện thoại gọi tới xưởng quần áo, thở ngắn than dài nói là do huyện giao phó, công xã bọn họ là cấp dưới, cũng không có cách nào khác.

Xưởng quần áo Nam Bình nhận được thông báo của thư ký Trình, liền không vui.

Như vậy là về sau sẽ không cung cấp món ăn hoang dã nữa sao?

Tuy rằng hiện tại bọn họ cũng khá đầy đủ, không cần số lượng nhiều. Nhưng lỡ đâu một ngày nào đó muốn ăn thì phải làm sao?

Thư ký Trình trấn an nói: “Ôi dào, việc này có to tát gì đâu, đến lúc vật phẩm được chuyển tới xưởng thực phẩm trong huyện, không phải các người muốn bao nhiêu thì có thể đi tìm bọn họ đặt hàng bấy nhiêu sao? So với chúng tôi còn thuận tiện hơn nhiều. Các người đều là công nhân trong huyện, cũng dễ dàng nói chuyện hơn.”

Trong xưởng nghe vậy thì cảm thấy cũng đúng. Dù sao thì khoảng cách cũng gần, sau này bọn họ sẽ thiết lập mối quan hệ tốt với xưởng chế biến thực phẩm, tất cả cũng dễ dàng và thuận tiện hơn.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, thư ký Trình liền chuẩn bị đao to búa lớn, làm cho công xã Bắc Hà chuyến này phải thật hoành tráng. Ông còn muốn thừa dịp trên huyện còn chưa đem chuyện tốt phân cho các công xã khác, tận lực chiếm ưu thế, để nhóm xã viên của mình được nhận càng nhiều lợi ích.

Đương nhiên, trước khi phát ra thông báo, ông ta còn cố ý đem tin tốt này nói cho nhóm cán bộ công xã biết.

Nhóm cán bộ công xã nghe xong cũng cực kì vui sướng.

Trước kia, công xã ngoại trừ trồng trọt thì vẫn là trồng trọt, nhưng mấy năm nay lương thực thất thu, đã thế lại còn phải quyên góp gạo cho những địa phương khó khăn hơn. Dù có trồng trọt như thế nào, nông dân cũng ăn không đủ no. Hiện tại thì tốt rồi, đầu tiên là làm quần áo, giờ lại thêm việc cung cấp món ăn hoang dã, tuy là vật phẩm không nhiều lắm, nhưng cũng là một khoản tiền. Sau này dù có khó khăn, thì đó cũng là nguồn thu rất lớn.

Thư ký Trình còn cố ý khen ngợi Hách chủ nhiệm một phen, ông khích lệ hội phụ nữ của công xã vì đã phát hiện ra nhân tài rồi bồi dưỡng, thế mới có thể tạo ra một cán sự xuất sắc như Tô Mạn của ngày hôm nay.

Hách chủ nhiệm cười híp mắt: “Khi nhìn thấy Tiểu Tô, tôi liền cảm thấy cô ấy rất có bản lĩnh. Lúc đó Đại Kiều Loan còn luyến tiếc không muốn thả người đâu.”

Thư ký Trình nói: “Đại Kiều Loan làm sao có thể giữ được chân của Tiểu Tô, nơi đó quá nhỏ. Tiểu Tô, sau này tiền đồ của cô sẽ rộng mở, cố gắng làm thật tốt, cấp trên sẽ không bạc đãi cô.”

Tô Mạn khiêm tốn khẽ cười cười: “Nói đến Đại Kiều Loan, tôi lại nhớ tới những chiếc sọt đan bằng trúc mà các ông bà trong đội hay dùng. Thư ký Trình, ngài nói thử xem, khi nhà máy trong huyện khai trương, không phải những thực phẩm đó đều cần phải đóng gói hay sao? Dùng thùng giấy công nghiệp và rương sắt thì quá tốn nguyên liệu. Nếu có thể hãy dùng hộp trúc để đóng gói, vừa thoáng khí lại vừa tiết kiệm chi phí, có phải rất thích hợp không?”

Thư ký Trình nghe cô nói vậy, như là được mở đường, vui tươi hớn hở dùng ngón tay chỉ vào cô: “Đồng chí này, đúng là nghĩ cái gì thì cần cái đó. Xem ra nhà máy sản xuất tổng hợp lại phải nhận thêm người rồi.”

Từng chuyện tốt liên tiếp kéo tới, khiến tâm trạng của thư ký Trình cũng tốt đến nỗi không từ ngữ nào có thể miêu tả.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.