Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ yếu thế

Phiên bản Dịch · 1089 chữ

Từ lúc Thôi Hướng Bắc ở ngay trước mặt anh ta rồi dùng một gậy đánh chết heo rừng, thái độ của Tô Nhị Trụ đối với Thôi Hướng Bắc cũng hoàn toàn thay đổi. Ở trước mặt người có sức mạnh, tất nhiên kẻ yếu thế sẽ thấy nể phục. Một chút tâm tư muốn đối nghịch cũng chưa có. Nhỡ một ngày nào đó bị đối phương một gậy gõ xuống, không chết thì cũng bị thương nặng.

Thôi Hướng Bắc ho khụ khụ: “Cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chẳng qua là lúc trước tôi đã học được từ một ông chú làm thợ săn. Hơn nữa từ nhỏ tôi đã thích làm những chuyện như này.”

Tô Mạn cười nói: “Đồng chí Thôi đúng là rất am hiểu đạo lí học đi đôi với hành nhỉ?Nhanh như vậy đã có thể giúp đỡ các đồng chí nông dân của chúng ta rất nhiều việc.”

Tô Tam Trụ nhanh nhảu nói: “Không những thế, bây giờ thanh niên trí thức Thôi còn là đại ca trong đại đội Đại Kiều Loan của chúng ta đấy!”

Đám thanh niên phía sau kêu gào hai tiếng, dáng vẻ nịnh nọt hệt như mấy tên đàn em: “Đồng chí Thôi Hướng Bắc quá đỉnh, tốt quá trời luôn!”

Đương nhiên là tốt rồi, cậu ta dẫn theo mọi người đi săn nhiều con thú, để cho cả đám được ăn thật nhiều cơm, không tốt mới là lạ!

Tô Mạn nhìn cảnh tượng này, cứ thấy sai sai ở đâu. Chả hiểu sao cô cứ có cảm giác nhìn bọn họ giống mafia thế không biết?

Sáng sớm Tô Mạn vừa tới công xã thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Hách chủ nhiệm. Có chút tha thiết, lại xen lẫn vui sướng, còn có chút cảm khái.

Không ngờ chỉ bằng một đôi mắt mà cô ấy có thể biểu hiện nhiều cảm xúc phong phú đến như vậy.

“Tiểu Tô, tôi có chút chuyện cần nói với cô, cô nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Tô Mạn gật đầu: “Chị cứ nói đi, tôi đang rất bình tĩnh.”

Hách chủ nhiệm liền đem chuyện ngày hôm qua đã thương lượng cùng Thư ký Trình kể lại. Sau đó còn tiếc nuối mà nói: “Tôi còn chuẩn bị để cô tiếp quản vị trí của tôi nữa cơ, ai ngờ...”

“…” Sau khi Tô Mạn nghe được tin tức này thì tâm tình hết sức phức tạp.

Cô thầm tính toán một chút, nếu được chuyển đến văn phòng tổng hợp, lại còn đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm trong xưởng. Như vậy về sau những chuyện cô làm đều không dính dáng gì đến điểm thánh mẫu rồi.

Nhưng hiện tại đối với cô, việc quan trọng nhất chính là thăng chức tăng lương.

Tuy rằng trong tay có hệ thống, nhưng Tô Mạn lại không muốn bản thân quá mức phụ thuộc vào nó. Niên đại này cũng không thể khiến cô quá mức ỷ lại. Chỉ có thể mua đủ một ít đồ linh tinh rồi lén lút ăn. Mua càng nhiều đồ vật, càng dễ có chuyện không hay. Nhỡ đâu bị ai đó phát hiện thì coi như công sức của cô từ đó tới giờ đều hỏng bét rồi.

Cân nhắc trên dưới, Tô Mạn liền vui vẻ tiếp nhận chuyện thăng chức tăng lương này, dù sao đây cũng là tin tốt: “Hách chủ nhiệm, việc này quá bất ngờ. Tôi hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ được công xã thăng chức nhanh như vậy. Dù sao tư lịch của tôi cũng không cao.”

Nói đi cũng phải nói lại, cô đầu nhập công xã còn chưa đến nửa năm, tư lịch vẫn còn thua khối người.

Hách chủ nhiệm nghe mấy lời này liền cảm khái nói: “Biểu hiện của cô tôi đã xem hết tường tận, đây là chuyện sớm muộn cũng đến. Công xã cũng không ai dám dị nghị. Thực lòng tôi còn rất luyến tiếc, nhưng sau một đêm suy nghĩ, cô còn trẻ như vậy, cũng là người có năng lực, cứ để cô mai một ở đây thì thật đáng tiếc. Chỉ là tôi nghĩ công tác của chúng ta ở hội phụ nữ về sau cũng không còn được thanh thế như hiện tại, haizzz...”

Tô Mạn cười nói: “Chẳng phải tôi vẫn ở công xã sao, chỉ cần chị không chê tôi lắm chuyện, đến lúc đó tôi nhất định sẽ góp sức.”

Nghe được lời này từ Tô Mạn, Hách chủ nhiệm vui vẻ cực kỳ: “Cầu mà không được, tôi mới không có chê đâu.”

Động tác của thư ký Trình rất nhanh, vừa đến công xã thì việc đầu tiên là tìm hiểu tình huống bên phía Tô Mạn. Biết được Hách chủ nhiệm đã đánh tiếng từ trước, ông liền có ý dò hỏi phản ứng của Tô Mạn.

Tô Mạn gật đầu đáp: “Tôi nghe theo an bài của tổ chức. Mặc kệ là ở nơi đâu đều phải nỗ lực phấn đấu vì hào quang sáng rọi của tổ chức.”

Thư ký Trình nghe vậy thì cười tủm tỉm nói: “Tiểu Tô à, làm cho tốt, tôi tin tưởng ở cô.”

Giữa trưa ngày hôm đó, thư ký Trình đã phát một thông báo xuống bên dưới.

Điều động Tô Mạn đến làm cán bộ ở văn phòng tổng hợp, kiêm thêm chức vụ chủ nhiệm phục vụ tổng hợp của công xã Bắc Hà.

Chức vị phía trước là để cho Tô Mạn ở Bắc Hà công xã có cái danh cán bộ, công tác chính của Tô Mạn chủ yếu là ở phần sau, chủ nhiệm phục vụ tổng hợp.

Cũng bởi vì được phân hai chức vị, nên tiền lương của Tô Mạn tăng lên rất nhiều.

Trước kia một tháng được nhận mười tám đồng tiền, hiện tại lên đến ba mươi tám đồng.

Nếu so với công nhân thành phố thì không bằng, nhưng nếu so với công xã bên này, thì cô cũng thuộc thành phần viên chức có lương cao rồi.

Với số tiền lương này, nếu cô có gia đình nhỏ cũng có thể nuôi sống cả một nhà.

Hơn nữa đến tháng 12 này cô mới tròn 17 tuổi, hiện tại cô vẫn còn nhỏ nha, tương lai rực rỡ vẫn còn đang chờ ở phía trước, vừa nghĩ tới đã thấy phấn khích!

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.