Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhẫn tâm

Phiên bản Dịch · 1068 chữ

Bạn cùng phòng nói bâng quơ một câu, trùng hợp lại đánh trúng tim đen của cô. Nội tâm của Tô Thu Nguyệt gào thét không ngừng, Nhị Nha thực sự không quan tâm cô! Em ấy chính là người nhẫn tâm như thế đấy! Nhưng đương nhiên Tô Thu Nguyệt chỉ nghĩ chứ không dám nói ra, vì như vậy cũng quá mất mặt.

Bản thân ngày trước còn bị em gái nắm tóc dạy dỗ, cô còn lâu mới quên được!

Tô Thu Nguyệt liếm đôi môi khô nứt, thều thào nói: “Tôi không cần, tôi muốn dựa vào năng lực của chính mình mà sống. Tốt xấu gì tôi cũng là chị gái, làm gì có chuyện chị gái sống dựa dẫm vào em gái chứ, chuyện đó không phải rất mất mặt sao?”

“Sao bây giờ cậu lại trở nên hiếu thắng như thế chứ.” Bạn cùng phòng cảm khái một câu, cũng không tiếp tục cuộc nói chuyện.

Đối với vấn đề này, Tô Thu Nguyệt không biết phải trả lời như thế nào.

Cô căn bản chưa từng thay đổi, hết thảy mọi chuyện đều là bất đắc dĩ.

……………..

Lúc này vở kịch đã đi tới phân đoạn cao trào, xung quanh không vì thế mà giảm đi chút náo nhiệt, thanh âm huyên náo truyền đến trường học bên này thu hút mọi người, trên cơ bản chỉ cần có thể đi ra ngoài, toàn bộ đều chạy đến để xem náo nhiệt.

Tô Thu Nguyệt cầm bông gòn nhét vào lỗ tai. Không muốn nghe đến chút thanh âm nào ở bên ngoài. Với lại cô cảm thấy tiếng ồn này làm ảnh hưởng đến hiệu suất học tập của mình.

Công tác diễn kịch qua mỗi công xã được tiến hành vô cùng thuận lợi, đợt sau lại càng thành công hơn đợt trước. Thư ký Trình mấy ngày này vui sướng đến phát điên. “Quá tốt, cứ như vậy mà làm, năm sau cũng phải duy trì chất lượng này.”

Đồng chí phụ trách dẫn đội diễn kịch đến cũng muốn chen một chân, còn hỏi với vẻ ngây thơ: “Lần sau ... có thể vẫn để đồng chí Tô Mạn đến công xã bên chúng tôi làm người chủ trì hay không?”

Thư kỳ Trình: “Việc này không thể được, chung quy vẫn phải cho người khác cơ hội nữa chứ.”

“.....”

Địa điểm biểu diễn của buổi thứ hai vẫn là ở đại đội Đại Kiều Loan.

Vị trí biểu diễn nằm tại trung tâm của thôn, mấy đại đội từ các công xưởng gần đó cũng chạy qua đây. Phạm vi bao quát tương đối rộng.

Đội Đại Kiều Loan đã lâu không được trải qua không khí rộn ràng náo nhiệt như vậy. Buổi sáng ra là khắp nơi đều ồn ào, Tô Mạn và Lý Xuân Hoa là người trong ban tổ chức, vì vậy cả hai trực tiếp đi đến đại đội bộ bên kia mà không cần phải xếp hàng chen lấn.

Từ sáng sớm, chiêng trống đã vang khắp con đường của ngõ nhỏ trong thôn, không khí y hệt như Tết, đều rất náo nhiệt.

Vở kịch vẫn dựa theo kịch bản ngày trước, cũng không còn cách nào khác, chuyện xưa trên cơ bản đều giống nhau. Đại Kiều Loan trước đã từng xem qua, bất quá loại hình giải trí thú vị này, dù xem bao nhiêu vẫn cảm thấy không đủ.

Nhìn Lý Xuân Hoa trên sân khấu diễn Hoa đại nương, ai nấy đều trầm trồ khen không dứt miệng, chỉ thấy bà dẫn dắt một đoàn nữ đồng chí quậy phá quân địch đến xoay vòng vòng, mọi người cười đến không ngậm được mồm.

Tô Nhị Trụ lẫn trong đám người vẫn không quên tự hào vỗ ngực khoe khoang: “Là người nhà tôi đó, mẹ tôi diễn tốt quá phải không. Còn nữa, chuyện xưa này là do em gái tôi viết. Màn biểu diễn hôm nay thành công, công sức của em ấy là lớn nhất. Mọi người đều nói em gái tôi chính là một cán bộ toàn diện.”

Thôi Hướng Bắc gật đầu tán thành, không thể không khen ngợi, màn biểu diễn này thực sự xuất sắc. Tuy rằng đạo cụ sân khấu rất thô sơ, đơn giản, cách biệt lớn so với đại đội văn nghệ chuyên nghiệp. Kỹ thuật của diễn viên cũng không quá tốt. Nhưng từ kịch bản đến cách thức kể chuyện đều rất thú vị.

“Cô ấy thực sự rất thông minh.”

“Đúng vậy. Còn phải nói sao, mấu chốt là em ấy làm việc rất tích cực, mỗi lần đều dốc hết toàn bộ trí lực mà làm. Mẹ tôi nói, em gái tôi chính là một cán bộ tốt, toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ. Cậu không biết đâu, em ấy làm việc vất vả như thế, tiền lương tháng đầu còn mua thịt về đãi toàn đội một bữa đấy, cán bộ tốt bụng như thế, kiếm ở đâu ra người thứ hai đây.”

Thôi Hướng Bắc bất giác nhìn về phía Tô Mạn bên kia. Cô đang đọc lời tự thuật, cũng không lên đài, chỉ đứng ở một góc khuất dưới đài. Chỉ cần không dụng tâm tìm kiếm, chắc chắn không thể nhìn tới cô.

Tô Tam Trụ ở bên cạnh thấy Thôi Hướng Bắc vẫn luôn nhìn chằm chằm em gái mình, anh ta có chút không vui. Nghĩ nghĩ liền kéo Tô Nhị Trụ bên cạnh lại gần, nhỏ giọng nói: “Đừng để tên đó biết được em gái nhà chúng ta tốt thế nào.”

Tô Nhị Trụ không tim không phổi nói: “Em gái nhà chúng ta vốn dĩ rất có năng lực, còn cần anh phải nói sao.”

Nhìn anh trai mình một bộ dạng ngốc nghếch như thế, Tô Tam Trụ cũng lười cùng Tô Nhị Trụ nói chuyện.

Cậu ta thật sự cảm thấy, chỉ số thông minh của con trai nhà họ Tô chắc chắn là bị hai anh trai kéo xuống thấp. Anh cả hiện tại còn bị chị dâu quản nghiêm, ép buộc đi xây dựng đồng ruộng cơ bản, anh hai thì dạo gần đây lại bắt đầu giở chứng.Tóm lại là chả có người nào ra hồn, đương nhiên là trừ cậu ta!

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.