Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ bị cách chức

Phiên bản Dịch · 1071 chữ

Tô Mạn nói: “Đều là người một nhà, con nghĩ không nhất thiết phải so đo ai cống hiến nhiều hơn, dù sao không phải mọi người mỗi ngày nỗ lực làm việc đều vì lo nghĩ cho nhau sao. Hiện tại, chị dâu cả cũng công tác trong đội cán bộ, về sau nhất định phải chú ý lời nói việc làm của bản thân, tích cực phấn đấu trở thành một tấm gương tốt. Cũng không thể khiến người khác cảm thấy vị cán bộ này trước một kiểu, sau một kiểu, trong ngoài bất nhất. Như vậy là không có sự kiên định. Lúc sau bị người khiếu nại, vị trí này nếu may mắn giữ lại được, ngồi cũng ngồi không yên ổn.”

Nghe được lời Tô Mạn nói, Lâm Tuyết Cúc tức khắc khẩn trương.

“Làm cán bộ rồi còn có thể bị cách chức sao?”

“Đương nhiên có thể, ngày trước văn phòng hội phụ nữ tại công xã có một vị cán sự, họ hàng thân thích của cô ấy chính là lãnh đạo hội phụ nữ trên huyện, kết quả Hách chủ nhiệm quyết định cách chức, cô ấy liền bị sa thải. Bởi vì bà cảm thấy cô ấy chưa hoàn thành tốt công tác. Thông báo sau đó được phát ra, những người họ hàng kia muốn giúp đều giúp không được. Chính vì thế, chị dâu, chị cần phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân. Từ nay về sau, chỉ có thể dùng lý lẽ quy phục lòng người, dùng hành động thực tế chứng minh bản thân có thể đảm nhiệm tốt công tác này.”

Biết được cán bộ đều có thể bị cách chức, Lâm Tuyết Cúc sững sờ, hiện tại hoàn toàn không nhìn ra được bộ dạng kiêu ngạo lúc trước, cô lúc này xem lời nói của Tô Mạn chính là chân lý, từng lời đều được cô ghi tạc vào lòng, nhớ mãi không quên.

“Chị nhất định sẽ nghiêm túc làm việc. Quyết tâm giữ vững quyền lợi của đồng chí nữ chúng ta.”

“Còn phải tích cực xóa nạn mù chữ, chị dâu, em nhớ chị cũng không đọc sách nhiều lắm phải không?”

Lâm Tuyết Cúc ngượng ngùng gật đầu. Cô so với Tô Đại Trụ thì tốt hơn một chút, bởi vì nhà mẹ cô ở huyện Nam Bình, trong đội còn lên kế hoạch xây dựng trường học, đúng là có đi học mấy năm, nhưng kì thật không biết được bao nhiêu chữ. Ngày đó cô vốn không nghĩ tới đi học sẽ có ích cho công tác hiện tại.

“Như thế không ổn, cán bộ mỗi ngày đều phải viết báo cáo, phê duyệt công tác. Chị như thế thật không được, cần phải học tập thêm bổ sung thêm kiến thức.”

Tô Mạn nói xong quay sang nhìn Tống Ngọc Hoa bên cạnh: “Chị dâu nhỏ, hiện tại kế hoạch xóa nạn mù chữ giao cho chị được không.”

Tống Ngọc Hoa gật đầu đồng ý.

“Về sau chị dâu cả đi theo chị dâu nhỏ cùng nhau học tập. Sắp tới là thời gian nghỉ đông, vừa lúc chị của em về nhà. Nếu chị ấy có thời gian sẽ nhờ chị ấy phụ đạo cho mọi người.”

Lâm Tuyết Cúc nghĩ tới Tô Thu Nguyệt, lập tức liền đau đầu. Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể hạ mình nhờ cậy người ta. Trong nhà trừ bỏ Nhị Nha, chỉ có Tô Thu Nguyệt là được ăn học tới nơi tới chốn. Em chồng mỗi ngày bận rộn như thế, lấy đâu ra thời gian rảnh để phụ đạo cho các cô.

Tô Mạn vừa quay về phòng, liền nghe hệ thống 789 vui sướng thông báo: “Ký chủ, thật tốt quá. Tiến độ nhiệm vụ của cô đã tăng thêm 10%. Hiện tại là 30%.”

Tô Mạn thật ra cũng không quá bất ngờ. Hiện tại địa vị bọn họ đã khác trước, lúc sau lại có thêm kiến thức, rất nhiều tật xấu cũng dễ dàng thay đổi. Nếu vẫn không thể thay đổi, hoàn cảnh cũng sẽ buộc họ phải làm vậy thôi.

.....

Thoáng chốc đã đến Nguyên Đán, hôm nay vốn là một ngày vô cùng đặc biệt, vì vậy, tiểu phẩm kịch trên huyện được an bài vào buổi sáng. Công xã Bắc Hà cũng không còn cách nào khác, đành dời lễ mừng công xã xuống buổi chiều cùng ngày.

Sáng sớm, sau khi huyện Nam Bình tụ tập đầy đủ các đội diễn viên từ công xã, liền xuất phát hướng huyện thành mà đi. Lần này tham gia hội kịch nghệ của huyện, chính là cơ hội hiếm có để họ phô bày tài nghệ diễn xuất của công xã mình trước mặt các công nhân trên huyện thành, vì vậy mỗi công xã đều rất hào phóng tài trợ một chiếc xe tải cho huyện.

Mười mấy băng rôn bay phần phật trong gió từ mọi hướng, theo xe tải mà di chuyển khắp huyện.

Lúc sau tới nơi, thời điểm các đội tụ tập trên huyện hình thành một phong cảnh náo nhiệt hiếm thấy.

Người dân trong huyện đã sớm từ đội tuyên truyền phụ liên biết được tin tức. Chính là năm tay Tết Nguyên Đán, không chỉ có các tiết mục văn nghệ trên huyện, toàn thể đồng chí từ các công xã phía dưới cũng đặc biệt chuẩn bị các tiểu phẩm đặc sắc.

Huyện thành nơi này nói lớn cũng không phải đặc biệt lớn.

Bọn họ quyết định dừng chân tại quảng trường lớn nhất, lúc sau người dân đi lại trên đường liếc nhìn một chút liền có thể thấy được. Những nơi cách xa một chút, đạp xe một đoạn ngắn cũng có thể tới đây.

Người dân từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, vô cùng hào hứng hướng quảng trường trung tâm huyện thành mà đi. Trên đường bắt gặp rất nhiều đồng hương từ công xã tới đây, còn có hàng dài xe tải đang diễu hành bên kia.

Bọn họ từ trước tới nay không được trải nghiệm khung cảnh náo nhiệt như hiện tại, lúc này mặt đầy ngơ ngác nhìn chằm chằm đội diễn xuất trên khán đài, không chút che giấu nét tươi cười rạng rỡ nở trên môi.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.