Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh thần mạnh mẽ

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

Tô Mạn phát hiện, hình như phụ nữ nhà họ Tô đều có một tinh thần mạnh mẽ hiếm thấy.

Buổi tối hôm trước, sau khi đồng chí Tô Thu Nguyệt bảo đảm với cô, ngày hôm sau trời chưa sáng đã rời giường. Chỉ thấy Tô Thu Nguyệt đang ngồi ngoài cửa đọc sách dưới trời tuyết, chờ khi Tô Mạn ra cửa, cô ấy co lại thành một đoàn ngồi xổm trong góc tường, nhìn vô cùng đáng thương.

Lý Xuân Hoa muốn kêu con gái đi vào nhà, nhưng Tô Nguyệt Thu một hai không chịu, còn nói bên ngoài rất sáng sủa.

Bà đau lòng nói: “ Đúng là người hiếu học có khác, sau này có khi con đậu được đại học thật đấy! Cố lên!!".

Tô Thu Nguyệt: “……”

Loại tinh thần gian khổ đọc sách này vẫn luôn tiếp tục đến Tết Âm Lịch.

Lúc này Tết Âm Lịch không tính là náo nhiệt. Pháo cũng không có, còn về phần ăn sủi cảo và bánh trôi…… Vậy càng đừng nghĩ đến.

Nhưng thật ra Quách đại đội trưởng đã để mọi người ăn hai bữa trong ngày này, hy vọng năm sau có một năm đủ đầy, trong nhà đều có thể ăn no bụng hơn so với năm nay.

Nhà họ Tô kỳ thực vẫn khá hơn những nhà bình thường. Trước tết Âm Lịch một ngày, Tô Mạn ngồi xe khách đi một chuyến lên thị trấn. Lúc về còn mang theo một chén thịt kho tàu, năm cân bánh bắp. Còn mua cả thực phẩm khô như đậu phộng hạt dưa linh tinh và một ít đường đỏ.

Tất cả được chất đầy trong một cái bao lớn, làm Lý Xuân Hoa cực kỳ cảm động: “Nhà ta trải qua nhiều năm như vậy, năm nay là rực rỡ nhất. Vẫn may mà có em gái út của các người.”

Trong một năm nay, nhà họ Tô thật sự có thay đổi rất lớn. Lý Xuân Hoa cùng Tô Thiết Sơn đều phấn khích, cảm thấy cực kì hạnh phúc. Sau khi ăn thịt kho tàu, mỗi người trong nhà đều uống chén nước đường đỏ cho ấm bụng.

Sau đó cả nhà vây quanh chậu than vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm.

Tô Đại Trụ cảm thán nói: “Cuộc sống này thật quá tốt.”

Lý Xuân Hoa đáp: “Hứ, cuộc sống như bây giờ cũng chả có miếng liên quan nào đến anh đâu, đều nhờ Nhị Nha cả đấy.”

“……”

Tô Nhị Trụ cũng không dám nhắc tới cái khác, dứt khoát tán gẫu: “Nhắc đến cuộc sống tốt, vẫn là người thành phố là sướng nhất, nghe nói bọn họ ăn tết đều phải có sủi cảo thịt heo. Thanh niên trí thức Thôi kia sớm đã xin nghỉ đi tới chỗ họ hàng trong thành để hưởng phúc, ngày mùa đông này ăn ăn uống uống, thật quá tốt.”

Đương nhiên, anh ta nói lời này là bởi vì cũng không biết Thôi Hướng Bắc có cuộc sống sung sướng lúc này đang ở trong trại nuôi heo. Vì để mình có chỗ ở cùng thức ăn, còn phải đi theo công nhân khác cùng nhau làm việc.

Lúc ấy Lý Xuân Hoa lập tức gõ đầu Tô Nhị Trụ một cái: “Anh đây là ghét bỏ hai chúng tôi không có hộ khẩu trong thành phố đấy phỏng?”

Tô Nhị Trụ bị đánh cũng không dám hé răng nói nửa lời.

Tô Mạn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới ngày đó tên kia đi tới nội thành thế nhưng không trở về.

Cô cảm thấy chắc hẳn phải là họ hàng thân thiết lắm, bằng không lấy cái tính tình chết vì sĩ diện kia của Thôi Hướng Bắc, cũng sẽ không đi rồi ở lại lâu như vậy.

Tháng giêng, công xã nhân dịp ngày lễ vẫn còn chưa kết thúc nên tổ chức thêm một buổi biểu diễn, làm cho mọi người ai nấy đều cảm thấy vô cùng háo hức và vui mừng.

Sau khi lễ hội kết thúc, công việc gieo trồng vào mùa xuân liền bắt đầu.

Nhóm xã viên trong đại đội đều cầm nông cụ đi xới đất, lấy nước, đào mương . Chuẩn bị cho một năm với nhiều biến động và khó khăn, chỉ hi vọng năm nay có thể có được một mùa màng bội thu.

Tô Mạn nhìn lịch của năm 61, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng phần nào.

Năm nay bọn họ còn phải chịu thêm một năm vất vả, nhưng nếu chịu đựng được nửa năm thì cũng đã tốt rồi. Bởi vì sáu tháng cuối năm sẽ bắt đầu có thu hoạch, năm sau nữa nhất định sẽ tốt lên mà thôi.

Mặc dù Tô Mạn cảm thấy chính bản thân mình không phải là một người lương thiện, nhưng vì cái hoàn cảnh này quá khốn khổ, nên cô cũng có chút động lòng.

Bởi vì muốn trồng trọt vào mùa xuân, cho nên rất nhiều việc trong xưởng bị tồn lại.

Mùa đông không sử dụng nhân công lao động, cho nên vào ban ngày các đồng chí nữ cũng có thể làm việc, hiện tại sau khi tan ca, nhân lúc trời chưa tối làm thêm việc nữa để kiếm sống.

Tuy nhiên thật ra làm hàng tre trúc sẽ không chịu ảnh hưởng gì nhiều, suy cho cùng loại này không cần may vá tinh tế nên làm việc buổi tối cũng không có gì đáng ngại cả.

Trong lúc bận rộn có vài người còn mang đến một số thành phẩm loại hai, Tô Mạn không vừa lòng liền nói thẳng, từ đó bọn họ cũng không dám làm qua loa cho xong nữa.

Trong lòng cô liền cân nhắc đem kế hoạch làm gạch ngói triển khai. Mặt khác công việc của những người thợ mộc cũng đang được phát triển theo hướng tích cực. Đây đều là những kế hoạch tốt mà cô đã dự tính từ trước, chẳng qua phía trước là mùa đông, không tiện để mọi người đi đào xới đất, không có phương tiện đốn củi nên cô không thông báo kế hoạch này. Bây giờ là đầu xuân vừa lúc thích hợp để khởi công.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.