Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Say mê công tác

Phiên bản Dịch · 1081 chữ

Không cần biết là xây kiểu nhà như thế nào, cứ đến thời điểm mùa xuân lúc gieo trồng nông sản là không được phép nghỉ xây nhà. Đây chính là quy định bên trên đề ra. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không thể làm chậm trễ công tác nông nghiệp.

Tuy rằng trong đội đã có quy định rõ ràng như thế, nhưng tự mỗi nông dân đều lên kế hoạch riêng cho mình. Thời gian tan tầm là lúc họ thực hiện những việc riêng tư đó.

Say mê với công tác kiến thiết, các xã viên quên đi vất vả cùng đói khát. Mỗi ngày vội vội vàng vàng làm nông nghiệp, vừa hoàn tất xong, có được chút thời gian rảnh họ liền xây nhà. Chọn gạch xong lại đi đào đất, rồi lặp đi lặp lại như vậy. Cho dù nhà mình còn chưa có một viên gạch nào, thì cũng cứ đem nền móng đào gọn gàng đâu vào đấy đã, sau đó theo đội vào núi tìm gỗ.

Thời điểm này ở công xã Bắc Hà, người người nhà nhà đều hừng hực khí thế, thông tin đó cũng được lan truyền đến các công xã xung quanh theo cách mà không ai ngờ đến.

Chuyện là có xã viên công xã khác khi đi qua nơi đây, chợt thấy dòng người ào ào đổ xô tới đội sản xuất để chọn gạch. Hắn không nhịn được liền tới hỏi một câu: “ Đội các ngươi muốn xây dựng cái gì vậy? Sao có nhiều gạch thế? “

Người được hỏi đang mải miết lựa gạch, một bên lấy tay lau mồ hôi, một bên thuận miệng trả lời: “ Dĩ nhiên là để xây nhà.”

Nghe được là muốn xây nhà, xã viên nơi khác lại hỏi: “ Ai xây nhà cơ? Các ngươi từ đâu mà có nhiều gạch thế?”

Nói đến đây, trên mặt xã viên đang chọn gạch hiện lên vẻ tự hào không hề che giấu, hắn nói: “ Nhà của ai cũng xây hết. Công xã chúng ta tự có lò nung gạch của riêng mình.”

Xã viên công xã bên cạnh nghe vậy, lập tức chạy về đội của mình, gặp ai cũng thông báo công xã Bắc Hà bên kia người ta đang xây nhà, không phải một hộ mà là tất cả đều đang xây nhà. Thậm chí bọn họ tự có lò nung gạch của riêng mình.

Tin tức này như viên đá ném xuống mặt hồ yên ả, gợi lên từng tầng sóng.

Từ năm ngoái đến nay, các công xã bên cạnh đều thấy rõ sự biến hoá kinh người của công xã Bắc Hà. Thời điểm đầu xuân, công xã Bắc Hà lại cho đi vào hoạt động một lò nung gạch, tự mình chế tạo ra nguyên liệu cho xã viên xây nhà.

Người của công xã Bắc Hà giỏi giang như vậy, tại sao công xã chính mình chưa đến học tập người ta cơ chứ? Cách có mỗi một bờ ruộng, tại sao người với người lại khác nhau đến thế?

Một ít xã viên không nhìn được liền đi nêu ý kiến. Hành động này khiến cho lãnh đạo công xã xung quanh gia tăng không ít áp lực. Bọn họ đều sôi sùng sục gọi điện tới cho thư ký Trình, hỏi thăm có phải công xã Bắc Hà lại làm ra chuyện động trời gì hay không, mà xã viên của họ đang kêu gọi nhau cùng làm loạn.

Thư ký Trình nói: “ Chúng tôi cũng chẳng làm gì cả, chỉ khánh thành một cái lò nung gạch mà thôi, Công xã các người cũng có thể làm như vậy xem sao. ”

“ Ngài nói đơn giản vậy? Nếu nung ra gạch kém chất lượng, chẳng ma nào mua rồi lấy đâu ra lãi trả lương cho xã viên? Sao chúng tôi mở lò nung được?”

Thư ký Trình cố nén đắc ý nói: “ Kỹ thuật không tốt thì cải tiến nó, người còn đang sống chẳng lẽ lại cứ dậm chân tại chỗ thôi sao? Trong đội của chúng tôi còn phải phái người đi học kĩ thuật về. Công xã của anh cũng làm như vậy không phải đã giải quyết xong nan đề rồi sao? Đừng có đặt nặng vấn đề lời lãi, hãy đặt xã viên lên trước. Xã viên sống tốt nghĩa là anh đã thành công.”

Đầu dây bên kia chưa hài lòng liền nói: “Lão Trình ạ, chúng ta cử người đi học không phải là chậm trễ thời cơ hay sao, chi bằng ngài hỏi kỹ thuật viên bên lò nung gạch kia giùm tôi, xem cậu ta có thời gian hay không, nếu có thì phiền cậu ta sang chỗ tôi chỉ điểm công tác, thuận tiện cho tôi gửi vài người theo cậu ta học tập. Ngài cảm thấy thế nào? “

Thư Ký Trình cười cười: “Ái chà, chúng tôi còn đang muốn phái người đi học tập thêm đây. Chuyện này là chuyện lớn, tôi không quyết định ngay được. Chờ bàn bạc xong rồi tôi liên hệ lại với anh sau.”

Nói xong thư ký Trình liền gác điện thoại, sau đó đắc ý cười một mình.

Muốn tôi cử kỹ thuật viên bên mình sang chỉ điểm công tác cho anh sao? Làm gì có chuyện tốt như thế, lò nung gạch bên tôi còn thiếu người đây này. Tiểu Tô nói rồi, muốn vào huyện tìm nhà xưởng kia bàn công chuyện, nếu mọi việc thuận lợi, về sau đã có thể bán gạch kiếm tiền rồi. Công xã bên này mà có thêm một khoản lợi nhuận là chuyện tốt cỡ nào. Đến đó bọn họ cũng sẽ không phải xem sắc mặt của người trong huyện nữa.

Nghĩ xong, ông liền gọi Tô Mạn vào văn phòng nói chuyện về lò nung gạch.

Hiện tại, trong tất cả các xưởng công tác, lò nung gạch đang là xưởng có hy vọng kiếm ra lợi nhuận lớn nhất. Mấy loại như đan tre trúc hay may quần áo, công xã nào cũng đặt lên hàng đầu, cho nên bán loại hàng này lợi nhuận không cao.

Đặc biệt thời điểm hiện tại đang là đầu xuân, nông vụ vào kỳ, sản lượng hàng ra đặc biệt thấp, không thể sánh bằng mùa đông.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.