Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu kinh nghiệm

Phiên bản Dịch · 1074 chữ

Tô Mạn đem tài liệu mở ra, bên trong ghi chép về kết quả công việc mấy ngày hôm nay, sau khi bàn phương hướng nhiệm vụ công tác, lại nói chuyện về vấn đề phát triển thị trường trong tương lai.

Cô cười nói: “Trải qua mấy ngày vận hành, lò nung gạch đã đi vào quỹ đạo, tôi đang chuẩn bị lên huyện một chuyến, tìm xưởng sản xuất trên đó bàn việc. Lúc trước đã cùng họ hợp tác, lần này chắc sẽ dễ dàng bàn bạc hơn. Đúng rồi thư ký Trình, tôi còn chuẩn bị gọi hai thanh niên bên mình cử đi đào tạo đợt trước, về đây đi theo học tập chỉ đạo viên Thôi. Sau này sớm muộn gì lò nung gạch cũng cần phải mở rộng, sau khi hai người đó học xong, liền cho đi công xã bên này làm quản lý công tác.”

Thư ký Trình không phản đối kiến nghị này của cô. Hai đồng chí thanh niên kia không thể nói là học không giỏi, chỉ thiếu chút kinh nghiệm thực tế mà thôi. Cho họ đi theo Thôi Hướng Bắc bồi dưỡng thực tiễn là lựa chọn đúng đắn.

Sau khi nói chuyện cùng thư ký Trình, Tô Mạn đi lò nung gạch tìm Thôi Hướng Bắc.

Thôi Hướng Bắc gần đây rất bận rộn. Là một kỹ thuật viên, dẫn theo một đội công nhân nung gạch chưa đủ thuần thục, khối lượng công việc cần cậu giải quyết thật sự rất lớn. Có khi bận rộn tới cả nửa đêm mới trở về nhà.

Trở về lại muốn qua trại nuôi heo quan sát tình hình heo con, xem chúng có xảy ra vấn đề gì hay không? Mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi thực sự rất ngắn. Cứ như vậy, cậu ta trực tiếp gầy đi một vòng.

Tô Mạn đem việc chuẩn bị gọi hai thanh niên lúc trước về đây nói cho Thôi Hương Bắc nghe. Hai người kia từ nay sẽ vừa là học trò vừa là cấp dưới của cậu. Thôi Hướng Bắc tuy chưa quen thuộc với bọn họ lắm, nhưng nhìn vào tình huống của lò nung gạch, cậu lập tức gật đầu: “Được. Tôi sẽ cố hết sức chỉ bảo khiến bọn họ nhanh chóng nâng cao tay nghề.”

Tô Mạn quan sát thái độ Thôi Hướng Bắc, cô tỏ ra vô cùng hài lòng với sự thay đổi hiện nay của cậu, liền nói: “Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ lên huyện, chỉ đạo viên Thôi có muốn ăn thịt không, nếu cần tôi mang về cho cậu một ít. Tiền sẽ khấu trừ vào lương tháng này của cậu. “

Nghe Tô Mạn nói vậy, Thôi Hướng Bắc cảm thấy trên mặt nóng lên, cậu ta đưa tay xoa mặt, may mắn không bị Tô Mạn chê cười, liền gật đầu nói: “ Muốn….”

……

Sáng sớm hôm sau, Tô Mạn liền ngồi xe đi huyện.

Cô cố ý đi qua lò gạch một chuyến, mang theo gạch thành phẩm do bọn họ làm ra đưa lên cho xưởng trên huyện đánh giá.

Chất lượng sản phẩm do lò gạch nung ra khiến cô rất hài lòng. Kỹ thuật chế tạo ổn định, nung gạch đúng tiêu chuẩn, so với xưởng trong huyện cũng không chênh lệch quá xa.

Khi nghe Tô Mạn nói, muốn đem gạch từ lò ở công xã Bắc Hà vận chuyển ra bên ngoài tiêu thụ, mọi người trong xưởng trên huyện tỏ vẻ băn khoăn.

Gạch cùng quần áo không giống nhau. Phạm vi tiêu thụ của gạch không lớn, hàng may mặc có thể vận chuyển ra cả nước, trong khi cực hạn của gạch chỉ là một khu vực. Cho nên mỗi tháng sản lượng bọn họ cần làm không nhiều, không có nhu cầu tìm hàng từ nơi khác. Nhưng nếu trong huyện triển khai công trình xây dựng lớn, nhu cầu gạch tăng cao, họ sẽ xem xét vấn đề đi lò nung Bắc Hà chuyển gạch.

Tô Mạn không cảm thấy thất vọng, cô hỏi tiếp: “Nếu như tôi tự mình vận chuyển gạch đi các nơi khác tiêu thụ, có hay không tạo nên ảnh hưởng không tốt cho xưởng các anh? “

Nghe câu hỏi của Tô Mạn, lãnh đạo lò gạch trên huyện thành cười : “Có ảnh hưởng nhưng ảnh hưởng không lớn. Chúng tôi chủ yếu cung cấp gạch cho những công trình trong huyện. Những nơi khác lúc nào cần xây dựng mới tới đặt hàng và nhu cầu không quá lớn. Nếu cô có thể làm cho bọn họ mua gạch của cô, cũng không sao cả.”

Tô Mạn liền bỏ gạch mình mang tới trở lại vào bao, cúi chào lãnh đạo xưởng nung gạch rồi đi qua xưởng quần áo bên kia.

Cô quen đường quen lối, đi vào xưởng quần áo. Nghiệp vụ sinh ý của bọn họ tương đối nhiều, người cũng rất lành nghề. Người làm trong xưởng quần áo khá đông, tới hơn mấy trăm người. Nhưng khâu tổ chức chưa ổn, không có thiết kế riêng cho mình một khu ký túc công nhân, mà phân bố rải rác tây một đoạn đông một khúc, lại thêm chỉ xây dựng những phòng ở đơn, nhà bếp và toilet phải dùng chung. Ngay cả chủ nhiệm Cao cũng sinh hoạt tại phòng đơn như vậy.

Bởi đã quen thuộc, thời điểm Tô Mạn tới, chủ nhiệm Cao còn tự mình tiếp đãi cô: “Nghe nói hiện tại cô không còn làm ở hội phụ nữ nữa, mấy lần đi họp, tôi cứ nhắc tới cô mãi. Sao lại rời tổ chức hội phụ nữ của chúng ta vậy, thật là đáng tiếc? ”

Tô Mạn cười nói: “Tôi chính là một viên gạch của tổ quốc, bên trên yêu cầu tôi đi tới đâu thì tôi liền ở đó. “

“ Nhìn coi cô hiểu chuyện chưa này, thảo nào chủ tịch Nhậm cứ nhắc cô mãi. Cô không làm ở hội phụ nữ nữa, nhưng trong hội nghị bà ấy vẫn thường khen ngợi cô. Kể về thành tích xuất sắc của cô, nói mọi người cần phải học tập, còn khẳng định nếu như cả hội phụ nữ chỉ còn lại một người làm việc thì người đó nhất định là cô.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.