Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp chủ nhiệm Dương

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Thôi Hướng Bắc chăm chú nhìn Tô Mạn, muốn xem thử cô sẽ nói như thế nào.

Tô Mạn cười nói: “Vậy cảm ơn mọi người, lần sau quay lại, tôi sẽ đem một chút đồ ăn ngon ở huyện cho mọi người.”

Người phục vụ cười nói đừng khách khí. “Không làm phiền các người dùng cơm nữa. Cứ từ từ mà ăn nha.”

Thấy nhóm người phục vụ đi rồi, Tô Mạn liền dùng đũa gắp thức ăn bắt đầu ăn. Cô quay sang nói cùng Thôi Hướng Bắc và tài xế Lưu, “Ăn thịt ăn thịt đi, các đồng chí trong tỉnh thành tấm lòng nhiệt tình như vậy, chúng ta không thể phụ lòng họ.”

Tài xế Lưu hoàn toàn không nghĩ tới, dân quê như bọn họ thế nhưng còn có thời điểm được người trong tỉnh thành lấy lòng. Người ta còn mang lên một chén thịt kho tàu mời bọn họ ăn.

Món này ăn ngon thật. Vốn dĩ vì mới vừa tới tỉnh thành tâm tình đang có chút khẩn trương, nhưng ăn xong bữa cơm này, ông cảm thấy tự tin nhiều hơn một ít.

Lúc Thôi Hướng Bắc bước ra ngoài đứng bên cạnh Tô Mạn nói nhỏ: “Thịt lần trước cô nấu cho tôi ăn ngon hơn rất nhiều.”

Tô Mạn thầm nghĩ sản phẩm ra từ hệ thống, chắc chắn không thể thua kém được. nhưng trên miệng lại nói: “Có thể là bởi vì lần trước phải tốn tiền,còn cái này không cần tốn tiền.”

Thôi Hướng Bắc: “……” Ý của cậu ta không phải như vậy mà!

Trải nghiệm một lần được phục vụ ăn uống no đủ như tại nhà ở tiệm cơm Quốc Doanh. Lúc này ba người tinh thần phấn chấn, tự tin cũng tăng mấy phần, lúc đi tới xưởng chế tạo kim loại ở tỉnh thành, trạng thái đều rất tốt. Khiến cho người khác nhìn vào, không cảm thấy bọn họ giống người đi đường phong trần mệt mỏi để đến tỉnh thành đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.

Chờ Tô Mạn cùng Thôi Hướng Bắc liên hệ được với chủ nhiệm Dương, sau khi vào nhà máy, tài xế Lưu dựa vào mặt trên chiếc xe máy kéo của mình, vui sướng ngân nga khúc nhạc thiếu nhi. Sau đó, lại thấy ánh mắt hâm mộ ngắm nhìn của nhân công đi qua đi lại, tâm trạng của ông càng lúc càng vui sướng.

Ở bên ngoài xưởng chế tạo kim loại, Tô Mạn cùng Thôi Hướng Bắc cuối cùng cũng gặp mặt được chủ nhiệm Dương.

Chủ nhiệm Dương cũng vừa mới 40 tuổi, mang mắt kính dáng người cao cao gầy gầy, còn có vài phần văn nhã.

Chủ nhiệm Dương không biết quan hệ ở tỉnh thành của Thôi Hướng Bắc, chỉ biết Thôi Hướng Bắc cùng phó tỉnh trường bí thư Cố có quen biết, cho nên mặc dù nhìn thấy hai người tuổi tác không lớn, còn là từ phía công xã đến đây, cũng không để lộ ra ánh mắt coi khinh, mà ngược lại nhiệt tình chiêu đãi hai người.

“Hai người ăn cơm chưa, nếu là chưa ăn, chúng ta đi nhà ăn bên kia ăn một bữa cơm cơm. Đừng để bị đói. “

Bởi vì trước khi lên tỉnh thành đã thương lượng qua, cho nên lúc này mở miệng nói chính là Thôi Hướng Bắc: “Chủ nhiệm Dương đừng khách sáo, chúng tôi đã ăn rồi mới tới đây.”

“Nếu đã ăn rồi thì tôi cũng không khách khí. Chúng ta trước vào văn phòng uống chén nước đã.”

Chủ nhiệm Dương là chủ nhiệm hậu cần của xưởng chế tạo kim loại. Bởi vì phải xử lý rất nhiều sổ sách, cho nên là một mình ngồi ở một cái văn phòng nhỏ. Lúc này cũng không có người ngoài ở đó.

Sau khi rót đầy ly nước, chủ nhiệm Dương quay lại cũng có không trực tiếp hỏi hai người Tô Mạn tìm ông có chuyện gì, mà lại đi đường vòng hỏi: “Lần này hai người tới tỉnh thành, là gặp được chuyện gì khó khăn?”

Thôi Hướng Bắc buông ly nước xuống rồi cười nói: “ Thật ra cũng không phải gặp được cái gì khó khăn, chính là công xã chúng tôi bên kia có một cái xưởng chế tạo đồ gia dụng. Sự tình cụ thể thế nào thì xưởng trưởng Tô của chúng tôi phụ trách, cậu nói xong lại chỉ chỉ Tô Mạn: “Chuyện này vẫn là để xưởng trưởng Tô cùng chủ nhiệm Dương nói cho rõ ràng.”

Chủ nhiệm Dương vẫn luôn cho rằng Tô Mạn chỉ là đi theo Thôi Hướng Bắc cùng đến đây.Bởi vì nhìn cô so với Thôi Hướng Bắc còn muốn nhỏ tuổi hơn một chút, hơn nữa vẫn chỉ là một cô gái, kết quả……

Người ta dù gì cũng là xưởng trưởng?

Tô Mạn mỉm cười chào hỏi: “Chủ nhiệm Dương, chào ngài, tôi là xưởng trưởng lò nung gạch thứ hai huyện Nam Bình, tên Tô Mạn. Ông có thể gọi tôi là Tiểu Tô cũng được. Lần này đến đây, xác thật là muốn nói về chuyện hợp tác của quý xưởng cùng xưởng sản xuất đồ gia dụng của chúng tôi.”

Lò nung gạch thứ hai huyện Nam Bình này tên tuổi cũng là có chút vang dội, ít nhất danh tiếng so với xưởng sản xuất gạch ngói dễ nghe hơn nhiều. Nghe cô giới thiệu tên tuổi mình và lò nung gạch, chủ nhiệm Dương nhìn Tô Mạn bằng ánh mắt ngạc nhiên. Cảm thấy cô gái này chắc chắn trong nhà có người làm cán bộ lớn mới nâng đỡ cô như vậy.

Vì thế ánh mắt của chủ nhiệm Dương nhìn Tô Mạn cũng giống như nhìn Thôi Hướng Bắc. Nhưng ông vẫn có chút thắc mắc, xưởng trưởng lò nung gạch, như thế nào lại nói chuyện về xưởng đồ gia dụng đâu, hình như cứ có gì đó sai sai ở đây.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.