Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hứa Thanh tức giận

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

“Bên trên đã ra quyết định rồi. Đành chịu. Lần sau có phòng đơn lại xin.”

Nhưng Hướng Hồng không biết, Hứa Thanh tức giận đến như thế còn vì đãi ngộ của Tô Mạn. Chức vụ cùng đãi ngộ của Tô Mạn thế mà lại nhiều hơn cả Hứa Thanh. Nhớ thời điểm trước đây khi cô được điều lên huyện, vẫn cảm thấy mình rất vĩ đại, nghĩ rằng đãi ngộ của mình đã là cực kỳ hiếm có rồi. Thế nhưng bây giờ đơn vị lại ưu tiên Tô Mạn kia hơn, khiến cho cô nghĩ mãi mà không hiểu được.

Hứa Thanh lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì chứ? Những thứ này đều là tài nguyên chung, tại sao lại ưu tiên cô ta hơn những người khác? Tôi thật muốn chống mắt chờ xem cô ta có bản lĩnh gì. Tôi khẳng định sẽ tìm cơ hội đi phản ánh với lãnh đạo.”

Cơm nước xong xuôi, Tô Mạn tạm biệt Ngô Tiểu Hội. Cô rửa sạch sẽ hộp cơm, sau đó trở về ký túc xá, chuẩn bị đi nhà tắm công cộng ở trong đó tắm rửa một cái, sớm một chút nghỉ ngơi.

Lúc này là mùa hè, nhà tắm công cộng rất đông người, thời điểm Tô Mạn đi vào, vẫn còn khá nhiều người đang ồn ào tắm rửa ở bên trong. Thấy mặt Tô Mạn xa lạ, người ta còn hỏi cô làm ở đơn vị nào, sao họ chưa gặp qua qua giờ.

Tô Mạn cười nói, “Tôi mới từ công xã Bắc Hà tới đây.”

“Ai da, được điều lên phải không. Cô làm ở bộ môn nào vậy?”

“Bộ tổ chức.”

Lúc Tô Mạn tắm rửa, những người này lại cười đùa với nhau, nói nữ đồng chí mới tới này làn da rất đẹp, nhìn trắng nõn. Có người còn nghịch ngợm chạy tớisờ một cái trên lưng cô.

Tô Mạn: “……” Vội vàng tắm rửa xong bỏ chạy lấy người.

Bên trong đơn vị này hơi bất tiện, cái gì cũng phải dùng chung. Tô Mạn thực sự không thích hoàn cảnh này, cảm thấy không có một chút riêng tư nào cả. Như trước đây ở nhà họ Tô dưới nông thôn, cô có thể đun cho mình một bồn nước ấm để trong phòng tắm, qua bên này thì không đủ điều kiện để làm như vậy.

Rút cuộc vẫn phải có nhà của chính mình, không quan trọng là thuê hay là mua. Dù sao hiện tại hộ khẩu của cô cũng chuyển lên huyện thành rồi, mua phòng ở cũng tiện, tiền tiết kiệm mấy tháng này của cô cũng còn không ít. Nếu không đủ cứ nợ lại người ta một chút cũng được.

Hệ thống 789 thấy cô đang tính toán, liền chạy ra nói: [Ký chủ. Vật tư ở nơi này không ít, ngươi có thể lấy vật tư đổi tiền. ]

Tô Mạn lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, không cần.”

Cô sẽ không làm loại chuyện này đâu, tuy rằng có cái bàn tay vàng, nhưng cô tình nguyện dựa vào năng lực của chính mình để tồn tại. Nhiều nhất là mua một ít đồ ăn bổ dưỡng cơ thể và đồ dùng sinh hoạt khiến cho cuộc sống của mình hơi dễ chịu một chút. Nhưng nếu dùng vật tư đổi tiền, loại chuyện này có thể không làm liền không cần làm.

Từ sau khi gia nhập vào Tổ chức, những gì cô hiểu biết về thời đại này càng lúc càng nhiều. Những câu thành ngữ ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ hay ‘ăn cắp gặp bà già’ là có ý nghĩa đó. Cô hoàn toàn không biết người nào bên cạnh mình chính là cơ quan ngầm, có khi họ sẽ là một người thoạt nhìn vô cùng bình thường như bác bảo vệ gác cổng, hay thím đầu bếp trong nhà ăn. Côchỉ là một cô bé nhỏ tuổi, làm công ăn lương, đột nhiên lấy ra một khoản tiền cực lớn hay một lượng vật tư siêu nhiều, có thể không làm ai chú ý được sao?

Tô Mạn là một người trầm ổn, sẽ không làm loại chuyện này. Nhiều nhất là bỏ ra hết số tiền tiết kiệm để mua vật tư, số lượng cũng không nhiều, sẽ không khiến ai nghi ngờ hết.

Hơn nữa cô cũng không muốn dựa vào này hệ thống cả đời, nếu cứ mãi ỷ lại vào người khác, cô cảm thấy chính mình có khả năng sẽ biến thành một kẻ vô dụng. Ngẫm lại nếu ngay từ đầu cô nghe theo hệ thống, chỉ biết làm người tốt, làm việc tốt, không biết tuỳ cơ ứng biến. Có khi bây giờ cô còn đang ở bên trong đại đội Đại Kiều Loan chăm chỉ làm người tốt.

Chủ nhật đơn vị nghỉ.Trước kia Tô Mạn rất ít nghỉ cuối tuần, bởi vì ở công xã Bắc Hà có quá nhiều việc cần cô phải giải quyết. Bây giờ lên đây, hiếm hoi mới có được một ngày nghỉ, cô dự định sẽ không ngồi ngốc trong ký túc xá mà mang theo một chén trà, một túi hạt dưa xuống dưới lầu tìm bác bảo vệ nói chuyện phiếm.

Tô Mạn nói vài câu dễ nghe, lại đặt túi hạt dưa lên bàn, đã thành công gây được thiện cảm với bảo vệ và từ đó cô biết được một chút thông tin bên trong đơn vị.

Ví dụ nhưngười nào với người nào có chút mâu thuẫn, mấy ngày hôm trước còn cãi nhau. Hay nhưchủ nhiệm Tiết của Phụ Liên gần đây tâm tình không tốt, nếu gặp mặt nhớ đừng chọc giận cô ấy. Mấy ngày hôm trước đã có một cô gái nhỏ xui xẻo bị mắng rồi.

Thêm thông tin khác là mấy ngày hôm trước có người trẻ tuổi ở trong huyện đi trộm cắp, bác bảo vệ dặn dò Tô Mạn vào buổi tối nếu không có việc gì cần thì đừng đi ra ngoài. Những người trẻ tuổi nàyhư hỏng, bất trị, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Đến khi cắn xong túi hạt dưa, Tô Mạn cũng biết đượckhá nhiều về tình huống nơi này.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.