Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn được dạy học

Phiên bản Dịch · 1204 chữ

Trong phòng chỉ còn dư lại mấy người phụ nữ và vài đứa nhỏ. Lý Xuân Hoa nhìn nhìn Tô Mạn và Tô Thu Nguyệt, liền mặc kệ mấy người đàn ông. Sau đó vừa ăn vừa cười tủm tỉm nhìn hai con gái của mình.

“ Nhị Nha, con ăn như vậy có đủ hay không, không đủ thì mẹ lấy thêm cho con một chút.”

Tô Mạn lắc đầu, trong lòng cân nhắc chuyện Tô Thu Nguyệt bây giờ đã trở về, chắc chắn cô không thể tự mua thêm đồ ăn để bồi bổ cho mình được. Vấn đề nhà ở phải được giải quyết thì mới ổn, không thể cứ cùng Tô Thu Nguyệt ở chung mãi trong một cái phòng. Hơn nữa nhà ở bây giờ thật sự quá kém, phòng ốc cũng âm u ẩm ướt, thật sự không thích hợp để ở lâu.

Lý Xuân Hoa hỏi Tô Mạn xong mới quay qua hỏi con gái lớn.

“ Đại Nha,ở trường học chắc phải ăn uống kham khổ lắm, ăn thêm nhiều một chút.”

Tô Thu Nguyệt thấy bây giờ mẹ mới nhắc đến mình thì trong lòng chua lòm, vẻ mặt mếu máo nhìn Lý Xuân Hoa,” Con không cần đâu mẹ.” Cô cảm thấy không chỉ có Tô Mạn thay đổi mà ngay cả mẹ cô cũng thay đổi rồi.

Lâm Tuyết Cúc ngồi một bên thấy vậy liền nói chen vào:” Mẹ, bọn họ không cần thì để con, con còn muốn ăn thêm.”

Lý Xuân Hoa liền xụ mặt không vui nói:”Con ăn nhiều như vậy để làm gì,không phải chỉ tổ mập thây à?Hai cô em chồng của con vất vả như vậy còn chưa muốn ăn thêm, sao con còn dám đòi thêm nữa. Mới ban nãy Đại Trụ còn chia một nửa phần của mình cho con. Một người phụ nữ sao có thể tham ăn như vậy. Còn chồng còn con cái của mình ăn không đủ no thì làm sao?”

Lâm Tuyết Cúc khi không bị mắng xối xả ,tức giận lén dậm chân ở dưới cái bàn.

Không thể cãi lại mẹ chồng, Lâm Tuyết Cúc liền nhắm vào Tô Thu Nguyệt,”Đại Nha đã trở lại,sớm một chút cũng ra ruộng làm việc phụ giúp gia đình đi, bằng không thì đồ ăn trong nhà cũng chả còn lại bao nhiêu.”

Đừng nhìn thấy sức lao động của nhà họ Tô nhiều mà nghĩ là đủ ăn. Tô Thu Nguyệt là một người lớn, lượng cơm ăn mỗi ngày cũng không ít, chỉ ở nhà dựa vào phần ăn của mấy người còn lại thì thật không đủ.

Bởi vậy thời điểm nghỉ hè về nhà phải vào ruộng làm ,kiếm thêm công điểm thì mới được.

Ngày thường cuối tuần trở về nhà , Tô Thu Nguyệt không đi hỗ trợ thì mọi người cũng không ai nói gì, nhưng bây giờ là nghỉ dài hạn, xuống đất làm là việc không thể tránh khỏi.

Nếu không đại đội trưởng cũng sẽ không chấp nhận. Trong đội không thể nuôi không công một người rảnh rỗi.

Nghe mấy lời Lâm Tuyết Cúc vừa nói, Tô Thu Nguyệt lập tức đen mặt.

Mùa hè trời nắng chói chang, phơi đã chết khô rồi, còn muốn cô phải đi ra đồng làm việc.

Ở trong trường học ngây ngốc một thời gian dài, lại thêm dăm ba bữa lẻn lên huyện thành đi dạo. Tô Thu Nguyệt đã xem mình như một nửa người thành phố từ lâu, bây giờ thật khó để tiếp thu hiện thực tàn khốc này.

Cô hâm mộ sinh hoạt của người thành phố,thà ngồi thừ ở trong lớp học còn hơn là phải xuống đất dang nắng làm việc...

“ Mẹ, con nghĩ muốn ở nhà ôn bài. Sang năm phải thi tốt nghiệp rồi, có khi con còn thi đậu đại học cũng nên.”

Lâm Tuyết Cúc không tin lập tức phản bác:” Đại học không phải ai muốn thi là đậu đâu.”

Tô Thu Nguyệt cười lạnh nói:” Chị dâu cả đây là không tin đầu óc của người nhà họ Tô chúng ta sao, em từ nhỏ vốn đã thông minh, mọi người chỉ có thể hâm mộ không ngớt. Nếu em có thể thi đậu đại học, cái nhà này cũng được hưởng vinh quang.”

Lời này đương nhiên là nói láo, trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết là mình không có khả năng thi đậu được đại học. Đừng nói mình cô, cả cái cao trung bên công xã chưa chắc ra nổi một người thi đậu.

Lý Xuân Hoa nghe có chút kích động, sinh viên kia nếu mà học ra sau này sẽ trở thành cán bộ công chức nhà nước, đi làm ở đơn vị lớn, phúc lợi đãi ngộ thì tốt miễn bàn.

Nhà mình nếu có thể ra được một cái sinh viên, kia thật đúng là vinh quang có thừa. Đời này của bà chắc chắc làm người khác hâm mộ đến lé con mắt.

...... Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà không được, đại đội cùng tiểu đội bên này chắc chắn sẽ không đồng ý.

Trong nhà nếu nuôi một người nhàn rỗi, người trong đội cũng sẽ học theo, sau đó kết cục chắc chắn là cả bọn đều phải đi uống gió Tây Bắc.

Nếu Tô Thu Nguyệt đi làm sau đó ngày hai ba bữa xin nghỉ phép cũng được, ngay cả lúc xuống ruộng lười biếng cũng chả sao, nhưng là không thể không xuống đất làm việc dài hạn. Đặc biệt hiện tại còn là thời điểm ngày mùa.

“ Con gái, dù mẹ có đồng ý thì đại đội bên kia cũng sẽ không chịu, con vẫn nên xuống đất làm việc đi, rảnh rỗi mẹ lại đem dầu hoả thắp lên, buổi tối con và Nhị Nha cùng nhau ôn bài học tập cho tốt. Nhị Nha cũng chỉ học bài vào buổi tối chứ cũng không được rảnh rỗi gì đâu.”

Lâm Tuyết Cúc nở nụ cười đắc thắng:” Đúng vậy, Nhị Nha tối nào cũng nghiêm túc đọc sách. Đây mới là phong thái của phần tử trí thức.”

Tô Thu Nguyệt tức khắc bị nghẹn họng, hai mắt trợn trừng.

Cô nhìn Tô Mạn đang cúi đầu thong thả ung dung ăn cơm, “Con tốt xấu gì cũng là cái cao trung sinh , lát nữa con liền đi tìm người trong đội nói, con và Nhị Nha cùng nhau dạy học chả lẽ còn không được sao? Chắc chắn con sẽ dạy tốt để mọi người không ai phản bác được.”

Lý Xuân Hoa cảm thấy ý kiến này của Tô Thu Nguyệt không tồi, dù sao cũng đều là con gái, nếu có bản lĩnh không phải xuống đất làm việc, bà đương nhiên đều phấn khởi vui mừng thay. Vì thế Lý Xuân Hoa liền nhanh chóng nhìn qua Tô Mạn:” Nhị Nha, con thấy sao, có được không?”

Tô Mạn lúc này mới chậm rì rì ngẩng đầu lên nhìn bọn họ nói:” Đại đội nói sao thì cứ y như vậy mà làm.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.