Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi lấy phiếu điểm

Phiên bản Dịch · 1076 chữ

Tuy rằng không biết mình thi có tốt hay không, nhưng hôm nay là ngày có kết quả, Tô Mạn tự nhiên cũng muốn đến đó xem thử bản thân làm bài đạt đến trình độ nào.

Tô Thu Nguyệt cũng đã biết chuyện Tô Mạn nói đi trung học làm bài thi,nghe đâu là muốn kiếm cái bằng tốt nghiệp sơ trung. Tô Thu Nguyệt nói:” Em định đi đến đó hả,em cảm thấy mình có thể thi đậu trung học thật sao?”

“ Ai biết được, đi thử thì mới biết chứ.”Tô Mạn có vẻ không kiên nhẫn nói.” Thôi, không nói chuyện tán dóc nữa, thừa dịp trời còn mát mẻ lên đường đi.”

Tô Thu Nguyệt trong lòng lại có chút bồn chồn, một là tò mò không biết Tô Mạn làm bài kết quả ra sao, hai là bởi vì bản thân cô làm bài không tốt cho lắm. Lo lắng bị Tô Mạn biết được kết quả thấp, sau đó về méc lại với người trong nhà.

Lúc đi trên đường, Tô Thu Nguyệt còn cố ý đi nhanh hơn một chút,ý đồ muốn bỏ xa Tô Mạn ở phía sau. Trong lòng nghĩ thầm,cô phải đến được trường trước,sau đó lấy được kết quả rồi tính tiếp. Vừa đi vừa lo lắng Tô Mạn đuổi theo mình, ai ngờ quay đầu nhìn lại, Tô Mạn một chút cũng không nóng nảy gấp gáp gì, thật sự chỉ đi chậm rì rì ở phía sau.

Tô Thu Nguyệt đầu đầy mồ hôi,thầm nghĩ em gái của mình lấy tên sai rồi.

Lúc trước Lý Xuân Hoa mang thai Tô Mạn bị sinh non, bà nói là Tô Mạn tính tình quá nóng nảy, nếu chậm một chút cũng sẽ không náo loạn đến mức phải sinh non. Vì thế lúc đặt tên còn cố ý đặt một cái tên từ tốn chậm rãi. Sau đó lúc điền tên vào hộ khẩu, người phụ trách lại viết sai, sửa thành chữ Mạn, người trong nhà hay tin thì cũng không có ý định sửa, dù sao tên nào cũng giống nhau, không quan trọng lắm.

Nhưng tên này tuy rằng viết sai, cơ mà tính tình của Nhị Nha lại có chút thay đổi, thật sự chậm rãi từ tốn hơn người bình thường.

Làm chuyện gì cũng chậm rì rì, đi đường cũng không nhanh không chậm.

Trước kia Tô Thu Nguyệt chỉ cảm thấy Tô Mạn như vậy không khiến người khác yêu thích, bây giờ lại trực tiếp chuyển sang chán ghét. Đối lập với vẻ chậm rì rì của Nhị Nha, nhìn cô càng thêm phần nóng nảy chột dạ, thật là khó chịu chết đi được.

Tô Mạn đương nhiên là cố ý không đi nhanh, ý định chờ cho Tô Thu Nguyệt đi xa, sau đó cô sẽ mua đồ ăn ngon trong hệ thống để bồi bổ cho mình một chút. Mấy ngày nay vì phải ở chung phòng với Tô Thu Nguyệt, khẩu phần ăn của cô thảm đến đáng thương, mỗi bữa chỉ húp cháo làm cô đói muốn mờ mắt.

Tô Mạn nghĩ thầm,buổi sáng ít nhất phải uống được một ly sữa bò, sau đó ăn thêm hai cái bánh bao nhân thịt, như vậy mới xem như tương đối đầy đủ dinh dưỡng.

Đi được một lúc, Tô Mạn thấy Tô Thu Nguyệt đã cách mình một khoảng khá xa, liền trực tiếp dừng lại bên đường mua đồ ăn. Sau khi ăn uống no nê, lúc này cô mới thong thả tiếp tục lên đường.

Thời điểm đi đến trường học,đã có rất nhiều học sinh tập trung lại thành một hàng để chờ lấy kết quả.

Tô Mạn không có ý định chen lẫn vào để đứng xếp hàng làm gì cho mệt. Cô trực tiếp đến văn phòng chủ nhiệm để tìm La chủ nhiệm luôn.

Vừa vào phòng, La chủ nhiệm đang loay hoay ở một bên,mỗi năm lúc này là thời điểm học sinh tốt nghiệp,giáo vụ bọn họ cũng bận tối mắt tối mũi.

Tô Mạn thấy La chủ nhiệm vội đến nỗi mồ hôi đầy đầu, cũng không quấy rầy ông,liền lẳng lặng tìm một ví trị rồi đứng chờ. Một lúc sau,trông thấy ông đã rảnh tay hơn một chút ,sau đó bưng chén trà lên uống để nghỉ ngơi, Tô Mạn mới đi tới chào hỏi.

“Tô... đồng chí Tô Mạn.” La chủ nhiệm vì vội vàng mà nhất thời quên tên của Tô Mạn, sau đó suy nghĩ một chút mới nhớ ra.

Tô Mạn cười nói:”Mới nãy cháu thấy bác bận,nên không lại đây làm phiền bác. La chủ nhiệm, không biết đợt này thành tích làm bài của cháu thế nào rồi ạ?”

Nghe được mấy lời Tô Mạn nói, La chủ nhiệm lập tức liền buông chén trà, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hớn hở:” Mới nãy bác còn nhắc tên cháu với mấy giáo viên khác nữa đấy, nói là trường học của chúng ta bỏ lỡ một hạt giống tốt rồi.”

Nói rồi La chủ nhiệm mở ngăn kéo ra,lấy ra một tờ phiếu điểm và một cái bằng khen tốt nghiệp.

Trước tiên La chủ nhiệm đem bằng khen tốt nghiệp đặt qua một bên,sau đó đem phiếu điểm mở ra,” Cháu nhìn thành tích của mình đi, làm bài rất tốt. Đặc biệt là kết quả của khối khoa học tự nhiên, điểm tổ hợp rất cao. Nếu cháu tiếp tục đi học, chọn ngành kĩ thuật, có khi còn đậu được đại học cũng nên.”

Tuy rằng nói trên sơ trung còn một cấp là cao trung, nhưng nếu trình độ sơ trung mà học tốt khoa học tự nhiên, đây là một cơ sở tốt. Sau này có lên cao trung cũng nắm chắc kiến thức hơn so với bạn cùng trang lứa, học hành cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tô Mạn nhìn nhìn,phát hiện bản thân vậy mà đứng ở vị trí số ba toàn khối. Cô cũng khá hài lòng đối với kết quả này.

Tuy rằng bản thân là một người từng trải kiến thức đầy mình, cùng bọn học sinh so thành tích vậy mà chỉ xếp hạng ba, đã vậy đây chỉ là trung học của công xã. Nhưng mà suy đi nghĩ lại Tô Mạn cũng cảm thấy đúng.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.