Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hâm mộ không thôi

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

“Nhưng mà vấn đề là cháu đi rồi, bây giờ kiếm ai đến dạy thay bây giờ?” Quách đại đội trưởng nói,” Trong đội của chúng ta cũng có vài người tốt nghiệp sơ trung, nhưng bọn họ cũng không có bản lĩnh như cháu. Với lại họ cũng tốt nghiệp mấy năm rồi, kiến thức sớm đã quên hết từ lâu.”

Tô Mạn cười nói:” Tri thức không dễ quên như vậy đâu, chỉ cần để bọn họ ôn tập sách giáo khoa kĩ càng một chút, chắc chắn có thể nhớ lại. Hơn nữa, trước đó cháu đi biểu diễn ở công xã, cũng gặp không ít thanh niên tri thức từ thành phố xuống nông thôn. Chúng ta cũng có thể mời vài người về dạy học cho cả đội.”

Trước đó Tô Mạn không quá chú ý lịch sử, cho nên một số chi tiết cũng không rõ ràng, chỉ biết từ những năm 50 bộ phận thanh niên tri thức đã sớm xuất hiện. Bọn họ tự nguyện xuống nông thôn để lao động kiếm công điểm, nuôi sống bản thân.

Tô Mạn cảm thấy như vậy có phần lãng phí tài nguyên. Mấy thanh niên tri thức này tự nguyện xuống nông thôn, có thể thấy tinh thần giác ngộ rất cao. Những người này ở thế giới hiện đại chính là phần tử tích cực trong công ty.

Mấy chuyện này Quách đại đội trưởng đương nhiên biết rất rõ, chỉ là công tác sắp xếp chỗ ở và sinh hoạt cho mấy người bọn họ quá phiền phức. Ông không muốn tự làm khó mình, liền lên tiếng nói:” Chỗ này còn phải nuôi nhiều miệng ăn nữa.”

Tô Mạn cười nói:” Không phải vài bữa nữa cháu sẽ rời khỏi đây sao, vừa vặn thay thế một người bổ khuyết vào chỗ trống.”

Quách đại đội trưởng trong lòng vẫn muốn thiên vị cho người nhà mình, không muốn tiện nghi cho người ngoài:” Trước hết bác sẽ thử tìm người trong đội đến để thay thế. Nếu không được nữa, sẽ kiếm bọn họ sau.”

“ Như vậy cũng được.”Tô Mạn gật đầu từ chối đưa thêm ý kiến. Chuyện này Tô Mạn cũng chỉ tiện miệng nhắc tới thôi, dù có thành hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cô.

Chờ sau này bản thân có năng lực, cô chắc chắn sẽ chọn ra một ít nhân tài ở trong nhóm thanh niên tri thức để phụ giúp cho mình.

Đội sản xuất Đại Kiều Loan nhanh chóng biết tin Tô Mạn sắp phải đi. Lại còn đi công xã để làm cán bộ, hơn nữa còn do chính thư kí Trình chỉ mặt điểm tên.

Này làm cho cả đại đội bọn họ như gặp phải sấm sét giữa trời quang.

Ai mà ngờ Tô Mạn tuổi còn trẻ như vậy đã lăn lộn đến tận công xã làm cán bộ.

Ngay cả cháu của thím Ngưu bên kia, cũng không được tính là người của đội Đại Kiều Loan. Hơn nữa tuổi cũng không nhỏ như Tô Mạn.

Quyền hạn của cán bộ công xã cũng không nhỏ, có thể quyết định được rất nhiều chuyện. Người ta vậy mà có thể chen một chân vào, miễn bàn có bao nhiêu bản lĩnh.

Trong lòng mỗi người đều hâm mộ Tô Mạn có năng lực. Giây phút hâm mộ qua đi, ai cũng có chút ghen ghét kèm theo vài phần kiêu ngạo. Dù sao đây cũng là cán bộ đi ra từ đội Đại Kiều Loan của bọn họ, về sau nếu có gặp người ở đội khác, cũng cảm thấy hãnh diện.

Chỉ là rất nhanh đã có người thở dài tiếc nuối,” Bây giờ cô giáo Tô đi rồi, lớp xoá nạn mù chữ phải làm sao?”

Đúng rồi ha! Sao tự nhiên lại quên mất tiêu, đây đúng là một tin động trời, Tô Mạn đi rồi, sau này ai sẽ kể chuyện xưa cho bọn họ?

Cuộc sống này lại tiếp tục không có hi vọng nữa rồi.

Buổi tối lúc dạy học ở lớp xoá nạn mù chữ, lập tức có người lên tiếng hỏi Tô Mạn:” Cô giáo Tô, ngày mai cháu đi công xã làm cán bộ rồi, vậy ai sẽ giảng bài cho chúng ta?”

Đây đúng là vấn đề đang được mọi người quan tâm, vì vậy cả đám đều chăm chú nhìn Tô Mạn.

Tô Mạn cười nói:” Kính thưa cô dì chú bác, các vị đồng hương, chúng ta ai cũng là một viên gạch của nước nhà, không quan trọng công tác ở đâu, chỉ cần có người kêu gọi sẽ nhiệt tình hưởng ứng. Sau này chuyện dạy học cũng vậy,sẽ có người khác đến thay thế tôi. Xoá nạn mù chữ là một kế hoạch lâu dài, người trong đội cũng rất coi trọng việc này. Hơn nữa, còn mấy ngày nữa tôi mới đi mà, còn ở đây giây phút nào, tôi đảm bảo sẽ nỗ lực làm tròn chức trách của mình giây phút đó.”

Tô Mạn đầu tiên nói ra một đống đạo lí lớn làm mọi người á khẩu,sau đó lại đưa ra lời bảo đảm cho bọn họ một liều thuốc an thần. Nhóm xã viên cũng không dám tranh luận hay phản bác gì thêm, dù sao Tô Mạn cũng do người bên công xã điểm danh, không thể không đi được. Hơn nữa cô giáo Tô đã hứa sẽ làm tròn chức trách đến phút cuối rồi, sau này sẽ nhanh chóng có người đến thay thế vị trí công tác ngay.

Trong lòng mọi người cũng dễ chịu không ít, lại bắt đầu chuyển sang hâm mộ Tô Mạn tuổi còn nhỏ đã được làm cán bộ bên công xã. Con cháu của bọn họ bằng tuổi với Tô Mạn,còn đang phải nai lưng ra làm việc ở ngoài ruộng để kiếm sống nữa đấy.

Cũng không biết người nhà họ Tô làm sao nuôi dạy ra được con cái. Hai đứa con gái người nào người nấy đều có bản lĩnh hơn người.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.