Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo chí tỉnh thành

Phiên bản Dịch · 1085 chữ

Tô Tam Trụ thấy hai anh thảm như vậy, liền chắp tay lên trước ngực, thầm cảm tạ trời đất vì mình chưa có kết hôn. Nếu không chắc đời hắn cũng coi như đi tong.

Tâm sự một hồi, Tô Nhị Trụ mới đứng dậy về phòng của mình, ai ngờ vừa đẩy đẩy mấy cái, liền phát hiện vợ mình vậy mà khoá trái cửa.

Cho nên bây giờ hắn bị Tống Ngọc Hoa nhốt ở ngoài rồi sao? Đậu xanh rau má!? Tô Nhị Trụ hắn là một người uy phong lẫy lừng, làm gì gặp qua hoàn cảnh này bao giờ...đúng là đời mà, lên voi xuống chó chỉ trong phút chốc!

Ngày hôm sau, lúc Tô Mạn đi làm ở công xã, số người tới khiếu nại vẫn xếp thành một hàng dài. Nhưng so với mấy bữa trước thì đã ít hơn trông thấy.

Trình Hiểu Hồng và hai người kia ở trong kí túc xá của công xã, bởi vậy đã đến văn phòng từ sớm. Nhìn mấy người tới khiếu nại, bọn họ cũng muốn đi lên quản, chỉ là chưa được Hách chủ nhiệm sắp xếp, có muốn cũng không được đụng tay vào.

Nhìn thấy Tô Mạn đến, Trình Hiểu Hồng liền cười chào hỏi:”Tô cán sự, cô xem mấy nữ đồng chí này đứng chờ đã lâu. Hách chủ nhiệm cũng chưa phân phó gì, bây giờ phải làm sao đây?”

Tô Mạn nói:” Tôi còn phải viết một bản báo cáo nữa, nếu các cô rảnh thì mời mấy nữ đồng chí này vào rồi ghi chép tình huống đi. Chờ Hách chủ nhiệm tới, lại sắp xếp sau.”

“ Vậy được, bọn tôi lập tức đi ngay, cô cứ bận việc của mình đi.” Trình Hiểu Hồng mừng như được mùa, vội dẫn hai người kia đi giải quyết công việc.

Hôm qua Hách chủ nhiệm tức giận mắng chửi, còn cử Tô Mạn đi lên huyện tham dự tập huấn. Ba người bọn họ lần đầu tiên cảm thấy nguy cơ. Trước kia không có sự so sánh, bọn họ sao cũng được. Bây giờ vừa có thêm Tô Mạn vào, lập tức có sự đối lập ngay, bởi vì ba người bọn họ vừa lười vừa ngốc. Hết cách chỉ có thể tranh việc mà làm, chứng tỏ bản thân cũng rất có năng lực.

Nhìn ba người bọn họ rời đi, Tô Mạn nhoẻn miệng cười, sớm nên giác ngộ mới tốt.

Chờ Hách chủ nhiệm tới, liền thấy Tô Mạn đang ngồi trong văn phòng viết bản thảo, còn mấy người kia thì không thấy đâu. Hỏi ra mới biết cả đám đi bên phòng hội nghị để làm việc.

“ Cả đám đều chờ chực ăn sẵn.”Hách chủ nhiệm nói.

Tô Mạn cười đáp:”Mấy người bọn họ rất tích cực,hiện tại ba người cùng chia sẻ công tác, tôi cũng rảnh tay hơn. Chị chỉ cần ngồi yên phân công công tác là được rồi, cũng không cần phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi làm gì cho mệt.”

Hách chủ nhiệm cũng biết vậy, chẳng qua không cam lòng để ba người kia nhặt được tiện nghi. Hơn nữa cô cũng không tin tưởng năng lực của bọn họ:”Chỉ lo mấy người đó làm việc xảy ra sai sót.”

Tô Mạn nói:”Vậy nên tôi chuẩn bị viết một cái bản kế hoạch, ghi rõ quy trình làm việc. Sau này bất kể là ai tiếp nhận thì cứ dựa theo bản kế hoạch này làm là được, sẽ không có vấn đề gì.”

“ Được, cô mau làm đi.”Hách chủ nhiệm đồng ý theo thói quen.

Bây giờ cô mười phần tín nhiệm Tô Mạn, cảm thấy Tô Mạn rất có năng lực, chuyện gì giao cho cô ấy đều rất yên tâm.

Đây chỉ là việc nhỏ, Tô Mạn tốn chưa tới một giờ đã viết xong, sau đó đưa cho Hách chủ nhiệm phê duyệt.

Hách chủ nhiệm đi đưa cho thư kí Trình nhìn qua một lượt, sau đó trở về dán lên bảng thông báo.

Chờ mấy người Trình Hiểu Hồng từ phòng hội nghị về, vừa định xin chỉ thị tiếp theo. Hách chủ nhiệm lại chỉ thẳng tay vào bản kế hoạch dán trên tường.

“ Mai mốt các cô cứ dựa theo cái này mà làm.”

Đinh Mẫn nhìn cứ cảm thấy chữ viết này rất quen mắt, bèn hỏi:”Ai viết cái này vậy?”

Hách chủ nhiệm cao giọng nói:” Đương nhiên là Tiểu Tô rồi,cho nên mấy người động não chút đi. Cái gì cũng phải chờ Tiểu Tô ra tay, mai mốt dựa theo bản kế hoạch này mà làm.”

Ba người lập tức biểu tình cứng đờ.

Bọn họ cảm thấy không phục.Dựa vào cái gì mà các cô phải làm theo quy trình kế hoạch do Tô Mạn viết ra!?

Trong văn phòng thư kí Trình bên này, mấy đại đội trưởng đang nhao nhao phản đối kế hoạch bắt người.

“ Thư kí Trình, ngài không thể để yên như vậy được. Hội phụ nữ ra tay bắt người, làm cho lòng dân không yên ổn.”

Thư kí Trình nâng tách trà lên, nhẹ nhàng hỏi lại:” Vì sao không yên ổn, bọn họ chỉ bắt những người vi phạm thôi mà? Hay là do mấy người đó có tật giật mình?”

Mấy vị đội trưởng:“...”

Có người lại không cam lòng nói:” Dẫu biết vi phạm là không đúng, nhưng cũng không thể làm lớn chuyện như vậy được.”

Dù sao chả có ai hi vọng người của đội mình bị bắt đi. Chưa kể sẽ làm mất nhân lực lao động, còn mất mặt với mấy đội khác nữa.

Thư kí Trình thấy phản ứng gay gắt của bọn họ, đang suy nghĩ không biết phải giải quyết ra sao. Đột nhiên điện thoại trong văn phòng vang lên.

Ông tuỳ tiện nhấc máy lên nghe thử:”Nơi này là công xã Bắc Hà...”

Người đối diện không biết nói gì, mà đôi mắt của thư kí Trình bỗng sáng ngời, sau đó còn đứng phắt dậy,” Đồng chí nói thật sao,anh là người bên tạp chí của tỉnh hả? Nhận được tư liệu của chúng tôi, bây giờ muốn hiểu biết tình huống thực tế? Được được được, tôi là thư kí của công xã, mấy việc này tôi đều biết rõ, các người muốn hỏi gì tôi đều trả lời hết.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 215

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.