Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cung biến (2)

Phiên bản Dịch · 1644 chữ

Tử Nghiên tập trung tinh thần, cẩn thận cảm nhận động tĩnh bên ngoài. Bỗng nghe bên ngoài như có như không thanh âm, thực sự có chút kì quái, hôm nay lễ tắm ba ngày động tĩnh sao lại lớn như vậy? Các nàng cung điện ở 1 góc hoàng cung, thế nhưng cũng có thể nghe được một chút âm thanh mỏng manh.

Hoàng thượng đúng là thật thích nhị cô nương, nghĩ đến điều này, Tử Nghiên liền cảm thấy một nỗi buồn bực nghẹn trong ngực.

“Ngươi nghe, âm thanh này nghe thật tốt à.” – Dương Cẩn Kỳ sung sướng nói. Nàng phảng phất như đã nghe được tiếng kèn thắng lợi, thanh âm kéo dài mang tới tình cảm mãnh liệt.

Trong lòng Tử Nghiên càng thêm khó hiểu. Rõ ràng cô nương nhà mình cực kì hận nhị cô nương, làm sao sẽ vì nàng ta sinh con mà vui vẻ? Chẳng lẽ… còn có chuyện khác? Nàng muốn hỏi ra miệng thì đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh một thái giám quần áo lộn xộn vội vàng bước vào. Đến gần, Tử Nghiên đã nhìn thấy rõ ràng, người này hiển nhiên là thái giám đắc lực bên người tân đế - Ngô công công. Lúc này, trong tay hắn đang cầm một bình sứ màu trắng.

Tử Nghiên nhìn thấy vị thái giám này, ban đầu phi thường vui vẻ, nàng cho rằng Hoàng thượng rốt cuộc nhớ tới cô nương nhà nàng, nàng cho rằng hôm nay cô nương ăn diện lộng lẫy chính là vì gặp Hoàng thương. Nhưng khi nhìn thấy đồ vật trong tay thái giám, ý cười trên mặt lập tức biến mất. Ở trong cung đã lâu, nhìn tình hình như vậy liền biết. Nghĩ đến đây, Tử Nghiên khẩn trương nghiêng đầu nhìn về phía cô nương đang ngồi trên giường. Chỉ thấy cô nương nhà mình trên mặt không có biểu cảm ngoài ý muốn, ngược lại mang theo thần sắc bình thản.

“Tạ Khiêm Húc đâu?” – Dương Cẩn Kỳ bình đạm cất tiếng hỏi, trong thanh âm còn ẩn ẩn mang theo một tia mong đợi không dễ phát hiện.

Từ khi tân đế đăng cơ, rút cuộc đã không còn ai dám hô thẳng tên hắn. Nhưng lúc này đây, không ai để ý sự bất kính của Dương Cẩn Kỳ, nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn như thế. Mặc dù đối diện có đổi thành là Tân đế, nàng cũng không thay đổi xưng hô.

Ngô công công mặt đầy bi thương, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng đã bị đầu lĩnh phản quân Lâm Thiệu Cảnh giết.”

Chờ mong trở thành sự thật, ẩn nhân ba năm rút cuộc cũng báo được đại thù, ý cười trên mặt Dương Cẩn Kỳ càng thêm sâu. Đã chết, thật tốt! Người kia chung quy vẫn chết trước nàng!

Dương Cẩn Kỳ rút cuộc không thể khắc chế được, tiếng cười từ nội tâm đã bộc phát: “Ha ha ha ha ha ha ha” – Tiếng cười trong cung điện rộng lớn lạnh lẽo, vang vọng mà thê lương thấm vào lòng người.

“Nương nương, Hoàng thượng trước khi chết lệnh cho nô tài tới đưa người lên đường.” – Nghĩ đến phân phó của Hoàng thượng trước khi chết, Ngô thái giám vội vàng thúc giục. Phản quân đã chiếm lĩnh hoàng cung, không chừng một lát nữa liền tới đây. Hoàng thượng đối xử với hắn không tệ, hắn như thế nào cũng muốn hoàn thành di nguyện cuối cùng của Hoàng thượng. Vị này tuy bị giam trong lãnh cung, nhưng ở trong lòng Hoàng thượng, chung quy vẫn không giống những người khác… Chỉ hi vọng, vị này có thể tốt đẹp lên đường, không cần gây khó khăn cho hẳn, nếu không…

Nghe xong lời này, tiếng cười của Dương Cẩn Kỳ đột nhiên im bặt, ý cưới trên mặt cũng dần thu về. Trong nháy mắt, cả khuôn mặt chỉ còn lại thần sắc bình tĩnh mà tiêu điều.

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua bình sứ trong tay Ngô thái giám, cặp mắt phượng xinh đẹp hơi nâng lên đầy sắc bén nhìn về phía người cầm bình sứ: “Đã quên quy củ nơi này rồi sao? Ai cho phép người kêu nương nương? Kêu ta là Dương cô nương.”

Nhìn đôi mắt mang theo hàn ý, trong lòng Ngô thái giám căng thẳng, vội vàng sửa miệng: “Dương cô nương.”

Nghe thấy xưng hô này, Dương Cẩn Kỳ xem cũng chưa xem Ngô thái giám, duỗi tay không chút do dự cầm lấy bình sứ trong tay hắn, một ngụm uống cạn. Phụ thân, mẫu thân nàng, cả nhà trên dưới tất cả các thân nhân đều đã chết, mà hôm nay, kẻ thù của nàng cũng đã chết, nàng sống ở trên thế gian cũng không còn nuối tiếc gì. Cho dù Ngô thái giám không tới, nàng cũng không tính toán tồn tại. Rất nhanh, từng ngụm từng ngụm máu tươi trong miệng nàng phun ra, xung quanh mọi thứ đều trở nên hỗn độn. Ngô thái giám vội vàng rời đi, ngay sau đó là tiếng gào hoảng loạn mà bi thương của Tử Nghiên. Lại sau đó, Dương Cẩn Kỳ dường như thấy một tia ánh sáng, bên trong ánh sáng kia, nàng phảng phất như thấy mình của mười năm về trước. Khi đó, nàng chưa xuất giá, vẫn là một quý nữ cao cao tại thượng, hoàng tử, công tử thế gia trong kinh thành tranh nhau xin cưới.

(Cao cao tại thượng [高高在上]: chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế)

Chỉ là những ngày vô tư lự ý trôi qua rất nhanh, bởi vì một việc, nàng không thể không gả cho Thất hoàng tử - Tạ Khiếm Húc, vốn đã không có gì nổi bật, mà mẹ đẻ còn là một cung nữ. Nàng bị hắn mê hoặc, vì muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời, mượn thế lực gia tộc, trợ giúp hắn bước lên đế vị. Nhưng ngày hắn bước lên ngôi vị hoàng đế lại là ngày Phủ Bình An hầu diệt vong. Phụ thân bất khuất, mẫu thân trầm mặc, tẩu tẩu cuồng loạn oán trách, cháu trai ba tuổi khóc tê tâm liệt phế… từng hình ảnh đều khắc sâu trong lòng nàng. So sánh với người nhà, nàng chỉ bị giam vào lãnh cung, theo như lời thế nhân là “phá lệ khai ân”.

Thực sự là nực cười?

Công cao chấn chủ, ngoại thích chuyên quyền.

Tám chữ này là bùa đòi mạng của Phủ Bình An hậu nhà họ. Nhưng đế vương lãnh khốc vô tình, ở thời điểm xét nhà diệt tộc, hắn đã quên mất lúc trước ai giúp hắn ở trước mặt Tiên đế có thể diện, là ai nâng đỡ hắn bước lên đế vị.

Tá ma giết lừa. Bốn chữ bị hắn vận dụng đến vô cùng nhuần nhuyễn!

(tá ma giết lừa [Tá ma sát lư (卸磨杀驴)]: Tá: tháo dỡ – ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa)

Trong dòng suy nghĩ, Dương Cẩn Kỳ tựa hồ nghe thấy thanh âm Tử Nghiên kêu nàng, không khí bốn phía hình như cũng trở nên nóng rực, mọi thứ đều trở nên hư ảo…

Trước khi mất hoàn toàn ý thức, Dương Cẩn Kỳ nghĩ, sau mấy năm xuất giá, nàng mượn thế lực gia tộc giúp đỡ Tạ Khiêm Húc triệt hạ đối thủ, cả ngày nghĩ làm thế nào để đứng trên người khác, trở thành nữ nhân tôn quý nhất dưới bầu trời này. Mấy năm sau, nàng vượt qua trong lãnh cung lạnh lẽo, ngày ngày nghĩ làm thế nào để giết Tạ Khiêm Húc, vì gia tộc báo thù.

Nàng mệt mỏi, nàng cũng nên nghỉ ngơi thôi…

Nếu còn kiếp sau, nàng nhất định sẽ không lại gả cho người nam nhân này, cũng sẽ không mâu thuẫn với người khác. Nàng chỉ cầu cả đời bình an thuận lợi, cha mẹ vui vẻ an khang, ngày qua ngày không cần vất vả.

Lúc Lâm Thiệu Cảnh đi vào lãnh cung, nhìn thấy ánh lửa cháy lên tận trời, lông mày lạnh lẽo hơi nhăn lại, không vui hỏi: “Người đâu, có cứu ra được không?”

Người bên cạnh cẩn thận trả lời: “Quá muộn, vị kia nửa canh giờ trước ở trong đó đã sớm bị người rót dược…”

“Cứu hỏa…” – Cuối cùng, Lâm Thiệu Cảnh nhìn thoáng qua ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt cung điện nói: “An táng cho tốt.”

Hôm nay, việc có thể thuận lợi, ít nhiều nhờ một phong thư của ba tháng trước. Nếu không, hôm nay tuy có thể thắng lợi, nhưng tất nhiên sẽ không tránh khỏi một trận đánh ác chiến, thương vong vô số. Mà vừa rồi hắn mới biết đến cuối cùng ai là người gửi thư cho hắn.

Nữ tử này, hình như là một người quen cũ của hắn, từng có một ít ràng buộc. Nhiều năm trôi qua, hắn nhớ đến cũng chỉ mang máng một gương mặt xinh đẹp với vẻ phẫn nộ.

Nếu như biết sớm là ai, có lẽ có thể kịp thời cứu nàng. Chỉ là hiện giờ, người chết đèn tắt, chuyện xưa tích cũ, để gió cuốn đi thôi.

Nếu như là sớm một chút biết là ai, có lẽ là có thể kịp thời cứu nàng. Chỉ là hiện giờ, người chết như đèn diệt, chuyện xưa tích cũ, cũng tùy sóng phiêu tán.

“Dạ, Hoàng thượng.”

Bạn đang đọc Trọng Sinh Kiều Hậu của Nghiên Nghiên Hạ Nhật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyetha92
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.