Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam thần thâm tình

Phiên bản Dịch · 2083 chữ

Tư Hoàng không phải đi ra, mà là bị Vũ Hy đẩy ra. Xe lăn bằng gỗ cũng là trang bị đoàn phim cấp cho Thiên Cơ công tử, vô luận là thủ công hay là hình thức, đều tương đối tốt.

Khi Tư Hoàng một thân trang điểm theo kiểu cổ trang xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, đoàn phim trong nháy mắt yên tĩnh.

Tư Hoàng chú ý tới bên người Liễu đạo diễn lại có thêm một chàng trai.

Chàng trai này có một gương mặt cũng không giống người tốt lắm, cũng không phải nói anh ta khó coi, ngược lại là bởi vì quá đẹp nên mới không giống người tốt. Hắn đẹp không giống kiểu tinh xảo hoàn mỹ của Tư Hoàng mà là có chút cương ngạnh, đủ tiêu chuẩn nam thần. Dùng một chữ hình dung diện mạo này để nói thì chính là "tà". Dùng hai chữ để hình dung thì chính là ' phong lưu!'.

Gương mặt hắn đoan chính, nhưng một đôi mắt xinh đẹp đào hoa quá sẽ phóng điện, môi cũng được trời sinh nhiễm sắc hồng, chỉ hơi cong môi liền toát ra tà khí ma mị vô cùng, nói hắn không phải đang câu dẫn người khác thì ai cũng không tin. Diện mạo này cũng là liếc mắt liền biết là diện mạo khiến cho người khác khó tin tưởng, chỉ biết phong lưu sẽ không yên ổn, phụ nữ sẽ yêu anh ta, nhưng lại sẽ không tin anh ta.

Tư Hoàng biết anh ta là ai, chính là An Dật Nguyên diễn Phượng Thương mà đạo diễn Liễu nói. Năm nay 26 tuổi, hàng năm đều diễn vai ác. Thú vị chính là, người khác diễn vai ác đều là bị người hận, An Dật Nguyên diễn vai ác có người hận nhưng đồng thời cũng nhiều người yêu, nói là vừa yêu vừa hận cũng không quá.

An Dật Nguyên cũng thấy được Tư Hoàng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó chủ động cười nói: "Tôi đã xem qua video của cậu, tuổi còn nhỏ bản lĩnh lại không nhỏ."

Tư Hoàng đứng lên, khiêm tốn nói: "Tôi tin An tiền bối diễn xuất tốt hơn rất nhiều."

Trên thực tế thật là như vậy, có ký ức kiếp trước nên biết, An Dật Nguyên đem bộ phim 《 Hoàng Đồ 》 này làm chuyển hình cùng quật khởi chi tác, xứng đáng hoàn toàn với nỗ lực. Anh ta diện mạo quá phong lưu, chính là vì quá phong lưu, một khi vì phụ nữ biểu hiện ra chuyên tình chuyển biến, mới càng làm cho phụ nữ cảm động sâu vô cùng. Chính là bộ phim này đã làm An Dật Nguyên thành công thoát khỏi đánh giá trái chiều đối với gương mặt anh ta, từ một người phong lưu đa tình thành người đàn ông hoàn hảo nhất trong mộng của thiếu nữ, thúc đẩy sự nghiệp của anh ta tiến thêm một bước.

Thái độ của Tư Hoàng làm An Dật Nguyên hài lòng một phân. Ở trong cái vòng giải trí này có rất ít người mới có thể giống Tư Hoàng, chẳng những lớn lên có một khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lại càng làm cho người ta thoải mái, rõ ràng là nịnh hút nhưng lại sẽ không làm người ta cảm thấy cô giả dối, từ ánh mắt của cô lộ ra một sự chân thành thẳng thắn, dễ dàng giành được hảo cảm của người khác.

"Đừng nói nhảm nữa." Thiết lão lên tiếng, ông một chút cũng không khách khí, lúc nhìn đạo diễn Liễu mới hòa hoãn đi một chút: "Tiểu Liễu, bắt đầu đi."

Liễu đạo: "Được! Tư Hoàng, Quan Li, hai người mau chuẩn bị cho tốt."

Lúc này Quan Li cũng đã hóa trang xong, cô mặc một bộ váy dài vàng nhạt, đầu tóc được xử lý tinh xảo, hóa trang làm cô thoạt nhìn trẻ lên vài tuổi, giống như nữ chính Thủy Linh Tâm là một thiếu nữ tuổi mười tám xinh đẹp.

Tư Hoàng một lần nữa ngồi trên xe lăn, cùng Quan Li đi tới cảnh tượng trước màn ảnh.

Từ những chi tiết nhỏ là có thể nhìn ra bản lĩnh tu dưỡng của một diễn viên, Quan Li kinh ngạc nhìn Tư Hoàng một cái. Cô là một "người lão luyện" đương nhiên biết cách làm sao để đối mặt với ống kính trong trạng thái tốt nhất, không nghĩ tới Tư Hoàng – một người mới mà không cần người nhắc nhở cũng có thể làm được điểm này.

"Action!"

Thanh âm Liễu đạo diễn vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Quan Li, cô lập tức tiến vào trạng thái. Chỉ là Tư Hoàng lại một lần nữa cho cô thêm một cái kinh ngạc, đối phương tựa hồ còn nhập tâm nhanh hơn cả cô?

Không chỉ mình Quan Li phát hiện ra điểm này, Liễu đạo diễn và đám người quan sát bọn họ cũng nhạy bén phát hiện.

Thiết lão thần sắc không đổi, ánh mắt chuyên chú đặt trên người Tư Hoàng. An Dật Nguyên trên mặt không dấu nổi kinh ngạc, khóe miệng gợi lên một nụ cười khẽ, tà khí nghiêm nghị làm mấy nữ nhân viên đang nhìn ngắm hắn tim đập không ngừng.

An Dật Nguyên ở trong lòng thầm nghĩ: Hiện tại người mới đều đỉnh cao mãnh liệt như vậy sao? Hoặc là nói thật không hổ là người nối nghiệp Phong Hoa Giải Trí?

Một màn diễn này của Tư Hoàng và Quan Li, tuyệt đối là phần mà hai vai diễn phối hợp khó nhất- giảng thuật Phượng Thương bị thương, nữ chính Thủy Linh Tâm liền đến xin giúp đỡ Thiên Cơ công tử, Thiên Cơ công tử vốn dĩ có phần yêu thích Thủy Linh Tâm, chỉ là vẫn luôn không phát hiện, chờ đến lúc này, khi bị Thủy Linh Tâm mở miệng yêu cầu hắn đi trợ giúp nam nhân khác, hắn mới phát hiện ra. Thân là một thiếu niên, lại là một thiếu niên đa mưu túc trí, đối mặt với chuyện tình cảm lại rất ngập ngừng, mối tình đầu còn chưa bắt đầu cũng đã kết thúc, đối với một người như Thiên Cơ công tử thì nên thể hiện thế nào?

Thiết lão khảo nghiệm chi tâm rõ ràng.

Khung cảnh là mái hiên thời cổ đại.

Thiếu niên bạch y ngồi ở trên xe lăn, dung nhan tuấn dật ở dưới ánh sáng lờ mờ càng diễm lệ, khiến cho lãnh khí quanh thân cũng tan đi không ít.

Nữ tử áo vàng đứng trước mặt hắn, mày liễu tinh mục, môi đỏ mỹ lệ động lòng người. Chỉ là mỹ nhân mặt quá nôn nóng, ánh mắt hàm sầu, khiến người ta không đành lòng.

Sau khi đạo diễn hô lên "Action", Quan Li liền phát hiện ánh mắt Tư Hoàng trong nháy mắt thay đổi. Đây không còn là một thiếu niên sạch sẽ ngại ngùng, mà là một chủ nhân của sơn trang, huyết mạch cuối cùng của Thiên Cơ sơn trang - Thiên Cơ công tử.

"Gấp cái gì? Ngồi xuống chậm rãi nói." Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, như là thanh âm bầu trời ấm áp chậm rãi chảy xuôi xuống, khiến người ta an tâm.

Quan Li không tự chủ liền thấy an tâm lại, giống như chỉ cần có người này ở đây, trên đời liền không có chuyện gì không giải quyết được, loại này tâm lý vừa lúc phù hợp với trạng thái của Thủy Linh Tâm ngay lúc đó, lời thoại cũng tự nhiên tiếp lời: "Phượng Thương đã xảy ra chuyện, Tào Bang bên kia nói trừ phi huynh chịu ra mặt, nếu không.."

Bàn tay đang châm trà của Tư Hoàng thoáng khựng lại, cô vẫn luôn nhìn Quan Li mặt mày ủ rũ, lông mi nhàn nhạt rũ xuống, gương mặt cô thoáng chút thất thần, hiển nhiên không bị Quan Li nhận ra được, nhưng lại khiến nhóm nhân viên công tác trong lòng run lên, chua xót thẳng tới đáy lòng.

"Cô tới gặp ta là vì hắn?" Câu này nói là dò hỏi, chi bằng nói là Thiên Cơ công tử lầm bầm lầu bầu.

Quan Li tựa hồ không hề phát hiện, đáp: "Đúng vậy! A Khung, chuyện này chỉ có huynh mới có thể làm được, Phượng Thương.. hắn không thể xảy ra chuyện!" Tâm tình lại lần nữa kích động, cô đứng lên đến gần Tư Hoàng, gần gũi như vậy, mới chú ý đến cảm xúc trong mắt của Tư Hoàng.

Khi thấy rõ, cả người Quan Li liền sững sờ ở tại chỗ.

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không có biểu tình, cặp con ngươi kia lại tựa thanh đàm, trầm mặc như biển sao, bên trong ngưng tụ vô số những ngôn ngữ không nói thành lời, Tư Hoàng nhìn chăm chú rất sâu vào Quan Li, trong mắt chỉ có hình ảnh một mình nàng, chuyên chú đến phảng phất như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại một người chính là nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người cứ như vậy đối mặt, trầm mặc trên mái hiên.

Quan Li chưa từng bị người khác dùng loại này ánh mắt nhìn chăm chú, quả thật quá sâu, không có áp bách, lại biểu đạt ra sự yêu thương tới nàng, làm nàng không có cách nào lừa mình dối người, liếc mắt một cái liền minh bạch: Hắn thế mà lại có tình cảm như vậy với nàng?

Cuối cùng, vẫn là Tư Hoàng đánh vỡ không gian trầm mặc.

"Nàng đã gọi ta là A Khung." Một lời nói này càng giống như than nhẹ, ngữ điệu thong thả lộ ra ôn nhu, cùng với sự bất đắc dĩ: "Ta còn có thể không đồng ý với nàng sao."

Không có oán giận không cam lòng, cũng không có yêu cầu báo đáp, "Thiên Cơ công tử" cứ bình tĩnh như vậy, phảng phất như là trên đời bất luận chuyện gì cũng không khiến hắn động tâm.

Nhưng mà trong ánh mắt thanh triệt của hắn lại không giấu nổi tình cảm thiết tha, là hắn bỗng nhiên nhận ra tình cảm mình dành cho Thủy Linh Tâm, yêu chính là yêu, hắn sẽ không che dấu, cũng khinh thường việc phủ nhận.

"A Khung." Quan Li sa vào ánh mắt đó, cảm giác toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị sự ôn nhu vô điều kiện này ôm lấy.

Người này.. Người này.. Sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt hắn! Sao có thể vứt bỏ được sự thâm tình của hắn?

Đôi môi Quan Li mấp máy, sắp bật thốt lên lời nói không đúng kịch bản..

Tư Hoàng đã chuyển động xe lăn, đưa lưng về phía nàng chậm rãi rời đi: "Nàng mệt rồi, nàng cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai là có thể nhìn thấy Phượng Thương."

"A Khung!"

Không! Hắn cứ như vậy đi rồi! Quan Li gọi lên một tiếng, đuổi theo bóng dáng thanh lãnh kia. Tào Bang hoạt động ở trên biển, A Khung bản lĩnh lại lớn, hai chân tàn tật nhưng hắn ở trên biển rất nguy hiểm, nhưng hắn lại không có bất luận yêu cầu gì mà đã đồng ý vơi cô rồi!

"Tạp --!" Thanh âm giống như sấm sét dừng ở trong đầu Quan Li, làm bước chân cô dừng lại, sau đó như là hồn phách vừa mới trở về, cô chậm rãi trừng lớn đôi mắt, biểu tình cũng cứng lại.

Liễu đạo diễn nhảy dựng lên: "Quan Li, cô đọc kịch bản kĩ chưa đấy? Ai bảo cô tự tiện thêm thoại làm gì hả?"

------ Lời nói ngoài lề ------

Nhị Thủy: A Khung! A Khung! A Khung! A Khung! Giúp ta cầu cất chứa, cầu duy trì, cầu sinh động, cầu nhiệt tình!

Phong Hoàng: Gọi A Khung cũng vô dụng.

Nhị Thủy: .

Ngũ Bảo: Tới cầu ta nha! Ta sẽ cầu duy trì! Cầu cất chứa! Cầu sinh động! Cầu nhiệt tình! Cầu càng nhiều càng nhiều vàng óng đát!

Nhị Thủy: Cầu cút đi!

Ngũ Bảo: ...

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Nam Thần Quốc Dân của Thủy Thiên Triệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.