Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
2428 chữ

Hứa Thanh tới sớm, nhưng lúc này trên đường người bán, người mua cũng tới không sai biệt lắm, người ở nông thôn thường dậy sớm, hơn nữa ở trấn trên có một số gia đình đều thích đi mua đồ ăn sớm một chút, mua một ít đồ ăn tươi mới. Trứng gà mà Tạ a sao tích cóp được, người có mắt nhìn đều biết là hàng tốt, bọn họ bày hàng không bao lâu thì đã có một a sao mua hết, 20 cái trừng gà hết 30 văn tiền, đây cũng là do trứng gà tốt nên mới có thể bán được giá này, thông thường thì chỉ có 25 văn. Bán trứng gà được giá tốt, tâm tình của tạ a sao không tồi “Đi thôi Thanh Ca Nhi, ngươi muốn mua cái gì, chúng ta đi dạo!”

Thấy Tạ a sao cao hứng, Hứa Thanh cũng vui theo, lúc nói cũng không tự giác mang theo vài phần hưng phấn: “Con muốn mua heo con, gà con, còn có ........”.

“Được, được, được, đi theo ta, ta dẫn con đi mua” Tạ a sao hiền từ nhìn thân ảnh gầy yếu nhưng đôi mắt không tự giác được sáng lên của Hứa Thanh, kéo hắn đi đến nơi bán heo con.

“Hiện tại đã là cuối đông, heo con cũng bán ít đi, chúng ta đi thử vận may xem, heo con lớn lên có tinh thần liền mua, không được thì lần sau lại tới, không cần gấp. Lát con đứng một bên chờ, ta tới trả giá, con tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm, nhìn ta mà học theo, về sau đi mua không sợ bị bị chẹt” Tạ a sao vừa đi vừa dặn dò Hứa Thanh, nhìn Hứa Thanh như gà mổ thóc gật gật đầu, trong lòng liền rất vừa lòng, là một ca nhi biết nghe lời.

Hiện tại Thanh Ca Nhi có thể đi họp chợ, như vậy ắt hẳn cũng đã thông suốt, trưởng thành hơn, ta phải thăm dò xem nhà ai có hán tử chưa cưới vợ làm mai cho hắn, bằng không chờ ca nhi 21 tuổi liền không thể cưới người như ý được. Tạ a sao càng nghĩ càng lo lắng, bởi vì ở thế giới này ca nhi qua 21 tuổi, hán tử qua 24 tuổi mà vẫn chưa có hôn phối thì sẽ do quan phủ chỉ định, đó là ‘quan xứng’ a! Những người kia đều không phải cái gì tốt, không tìm được ca nhi thì không phải lười biếng cũng là tàn tật!

Tạ a sao nhìn Hứa Thanh bên cạnh đang không ngừng duỗi cổ tò mò đánh giá chợ mà trong lòng cũng mềm đi, đã hai mươi rồi còn giống đứa trẻ. Có lẽ do hắn hôm nào gặp Thanh ca nhi đều nhắc lui nhắc tới chuyện này nên mới làm Thanh ca nhi có thay đổi lớn như vậy mà đi ra khỏi thôn.

Hứa Thanh đang bị các kiểu kiến trúc hỗn loạn ở cổ đại mê hoặc, cũng không để ý Tạ a sao bên cạnh nghĩ cái gì, hắn còn không biết trên thế giới này còn có quy củ ‘quan xứng’ này, bằng không chắc hắn ăn không ngon, ngủ không yên mất, còn không có tâm tình mà nhìn phong cảnh trước mắt đâu.

Bọn họ vận khí cũng không tồi, vừa lúc gặp được mấy con heo con lớn lên rất có tinh thần, tuy rằng không lớn lắm, nhưng tinh thần còn rất tốt, chỉ cần tốn chút công sức nuôi dưỡng liền có thể nuôi được thành heo lớn rôì. Vừa lúc người bán heo lại là người ở thôn mẹ đẻ Tạ a sao, cũng có chút giao tình cho nên bọn họ được giảm giá, nguyên bản là 650 văn một con heo con, giảm xuống còn 600 văn một con.

Tạ a sao thừa dịp lúc Hứa Thanh đưa tiền liền kéo tức phụ của lão bản qua một bên – Lưu a sao. “Ài, ngươi giúp ta chú ý chuyện này một chút, ngươi nhìn xem trong thôn Cát Tường có hán tử nào thành thật lại chưa có hôn phối, làm mai cho cháu của ta” Lưu a sao theo ánh mắt Tạ a sao nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Hứa Thanh cúi đầu cất tiền, lộ ra sườn mặt trắng nõn nhưng lại đầy những dấu đỏ………………. “Đây chính là đứa trẻ Hứa gia kia à?”

Tạ a sao liếc mắt một cái “Như thế nào, ngươi cũng như những người kiến thức hạn hẹp kia à!”

“Haha, ngươi nói cái gì a! Cứ để cho ta là được, vừa lúc trong thôn có rất nhiều binh lính tòng quân trở lại, rất nhiều người còn chưa có tức phụ đâu!” Tạ a sao vừa nghe thấy liền vội vàng nói: “Vậy ngươi xem người nào tốt giúp ta, đến lúc lại dẫn ta đi nhìn xem một chút”

“Ngươi cứ yên tâm, cứ để ta”

“Tạ a sao, hai người đang nói chuyện gì thế?” Hứa Thanh trả tiền xong, cùng lão bản cũng chính là hán tử nhà Lưu a sao nói chuyện tốt, chờ mua xong các đồ vật khác sẽ đến đây lấy heo con. Vừa quay lại liền thấy Tạ a sao và Lưu a sao ghé vào nhau thì thầm nói không ngừng.

“A, không có, chính là lâu rồi không về nhà mẹ đẻ nên ta nhở Lưu a sao gửi vài lời nhắn cho người trong nhà”

Lưu a sao lập tức nói tiếp: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu ca nhi ngươi đi mua đồ trước đi, heo con này cứ để đây ta trông giúp cho, chờ các ngươi mua xong thì quay lại lấy” Hứa Thanh nghe vậy liền vội vàng cảm ơn, tuy lúc nãy đã cùng lão bản nói qua, nhưng được lão bản nương xác nhận lại, Hứa Thanh càng yên tâm.

“Ngươi làm gì mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng người ta vậy? Ca nhi kia tuy rằng lớn lên có chút xấu, nhưng vẫn là một đứa trẻ tốt” hán từ Lưu gia thấy tức phụ nhà mình nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hứa Thanh sững sờ, thì khó hiểu hỏi.

“Phi phi phi, cái gì mà xấu với không xấu! Ngươi đứng một bên đi, phiền phức” Lưu yêu yêu một bên xua đuổi hán từ phiền phức nhà mình, một bên trong lòng bắt đầu tìm kiếm hán từ có nhân phẩm tốt trong thôn.

Ở bên này, dưới sự dẫn dắt của Tạ a sao, Hứa thanh cũng nhanh chóng mua được một số gia vị như ớt, tiêu,… đến lúc mua quần áo thì Tạ a sao giữ chặt Hứa Thanh lại “Mua quần áo làm gì a! Mua vải về tự mình làm, so với mua tốt hơn nhiều!”.

Hứa Thanh sửng sốt, hắn không biết làm! “Con không biết làm thì làm sao bây giờ?” nhìn gường mặt nhăn nhó của Hứa Thanh, Tạ a sao có chút buồn cười: “Đi mua vải bố, ta làm cho con”

Hứa Thanh vội vàng xua tay “Này không được, quá phiền toái”

“Phiền cái gì, cứ để ta làm, cứ quyết định như vậy” Tạ a sao lôi kéo Hứa Thanh vào tiệm, chọn ra một ít màu vải hợp với ca nhi.

Hứa Thanh nghĩ nghĩ liền lôi kéo tay áo Tạ a sao, “Vậy Tạ a sao, ngài giúp con làm quần áo, con tính tiền công cho ngài, bằng không con mua vải cũng không đưa ngài làm không công.” Tạ a sao bất đắt dĩ đồng ý, chẳng qua trong lòng lại nghĩ ‘đến lúc đó làm tốt quần áo rồi, không thu tiền của Thanh Ca Nhi là được’. Mà Hứa Thanh trong lúc Tạ a sao chọn vải liền cùng chủ tiệm hỏi về giá cả quần áo, trong lòng tính toán “Đến, đến, Thanh Ca Nhi xem này mấy miếng vải thế nào.”

Hứa Thanh đi qua nhìn, Tạ a yêu chọn ba khối vải, màu lam đậm, tím nhạt, cùng lục nhạt, sờ sờ “Ừ, tuy rằng là vải bố nhưng sờ qua cũng không tệ lắm” hắn cũng sẽ không mua vài lụa gì đó, không đáng chú ý, làm việc lại không tiện. Ở mạt thế, khổ thế nào hắn cũng đã trải qua, cũng không cần chọn lui chọn tới nhiều lần một miếng vải. Ba miếng vải tổng cộng là 60 văn, còn nếu mua một bộ quần áo là 50 văn, không có lời “Đã thấy chưa, tiền này không cần lãng phí, phải biết tính toán tỉ mỉ” Tạ a sao nhìn Hứa Thanh làm ta vẻ mặt may mắn thì trêu ghẹo nói.

“Đúng vậy, không thể tưởng được thành phẩm cùng vải dệt lại cách xa nhau như vậy. Đúng rồi, Tạ a sao con còn muốn mua gà con cùng thịt heo.” Hứa Thanh cảm thán xong lập tức nhớ tới đồ vật muốn mua còn chưa mua đầy đủ, lập tức vội la lên, “Hiện tại ngày cũng đã trễ, cũng sắp đến buổi trưa, gà con sợ là không còn bán. Như vậy đi, nhà ta dù sao cũng sắp có gà con nở ra, đến lúc đó thì qua nhà ta lấy về”.

Hứa Thanh vừa nghe, cười hì hì nhìn Tạ a sao, “Vậy đến lúc đó, con trả ngài theo giá bán ở chợ, bằng không con không lấy.”

“Được được được, được rồi.”

“Ta muốn mười lăm con gà con!” Hứa Thanh lập tức đưa ra yêu cầu của mình làm Tạ a sao kinh ngạc một chút “Nhiều như vậy sao, một mình con có nuôi được không?” Hứa Thanh lấy tay vỗ vỗ lồng ngực gầy yếu của mình “Đương nhiên là được rồi, đến lúc đó dưỡng tốt liền làm cho ngài một con ăn thử!”

Bị bộ dáng Hứa Thanh chọc cười ha hả, Tạ a sao cười nói: “Vậy ta chờ a” nói xong liền thấy mặt Hứa Thanh hiện ra biểu cảm ‘ta thực vừa lòng’ lại vui vẻ. Làm cho những người đi qua đều có chút buồn bực, “Tiểu ca nhi này tuy xâú những cười lên cũng thực ngọt”

Tạ a sao cùng Hứa Thanh mỗi người mua một cân thịt ba chỉ liền đi đến nơi lấy heo con sau đó gấp gáp đi đến nơi Lý thúc đã nói. “Nơi này nơi này!” Xa xa thấy hai người Hứa Thanh, Lý thúc nhìn Hứa Thanh ôm heo con, liền đem xe lừa đánh lại đây, “Lý thúc, như thế nào nơi này chỉ có một mình thúc?” Hứa Thanh có chút buồn bực, sáng nay vẫn còn có nhiều người, ngồi đầy một xe lừa.

“Ồ, Thanh Ca Nhi ngươi không biết sao, hôm nay là ngày nhóm binh lính tòng quân về quê!” Tạ a sao cho là Hứa Thanh đã quên liền hướng hắn nói nguyên nhân, lại không biết rằng hắn căn bản cái gì cũng không biết, “Đúng vậy, cho nên đều là kéo xe lừa chạy vài chuyến, ta cũng là chạy mấy chuyến mới thấy các ngươi ở nơi này”

Lý thúc tâm tình thực không tồi, hôm nay kéo nhiều chuyến xe, kiếm được một ít tiền lời, về nhà đưa tức phụ mua đồ ăn ngon cho hài từ, cho bọn họ một bất ngờ. Đem heo con đặt ở trên xe lừa, Hứa Thanh có chút chột dạ hỏi Tạ a sao “Tạ a sao ngài cũng biết con không thường ra khỏi cửa, triều đại của chúng ta …” Hứa Thanh lấy tay chỉ chỉ lên trời “Là ai vậy?”

Tạ a sao cũng không hoài nghi, chỉ cảm thấy Hứa Thanh đi ra ngoài, cũng hoạt bát hơn một ít, “Chúng ta là Đại Tần triều, thiên tử là người trẻ trung khỏe mạnh, lại uy nghiêm chính trực, đối bá tánh chúng ta thu thuế cũng rất tốt …………”

Hứa Thanh suy nghĩ, xem ra “Tần triều” này cũng không phải là “Tần triều” kia của Trung Quốc “Vậy như thế nào lại có binh lính? Chẳng lẽ đất nước hiện nay không yên ổn?” Hứa Thanh có chút lo lắng, hắn không nghĩ sẽ xuyên đến một thời đại chiến loạn.

“Vậy thì không phải, đây là điều mấy thế hệ vương triều thường làm, cũng không biết là vì cái gì” Tạ a sao cũng không biết vì sao lại như vậy, bất quá bọn họ là chỉ là dân chúng không hiểu biết, cũng không cần quan tâm nhiều, nên chỉ nói cho Hứa Thanh một chút tri thức về binh lính.

Ở triều đại này, mỗi 5 năm đều có một lần chiêu binh, mỗi nhà đều phải có một hán tử tham gia, người nào đã tham gia, ở trong quân mười lăm năm thì không tham gia nữa, còn nếu trong nhà chỉ có một cặp vợ chồng và có con là ca nhi mà hán từ không muốn đi nghĩa vụ thì có thể nộp thuế thay thế. Từ lúc nguyên chủ ra đời, đến khi Hứa Thanh mười lắm tuổi, Hứa phụ qua đời thì nhà bọn họ mỗi năm năm đều nộp thuế thay thế cho tòng quân.

Hiện tại Hứa Thanh đã được 20, qua hai tháng nữa liền đến 21 tuổi, binh lính tòng quân năm nay cũng đều đã trở lại. Hứa Thanh lúc này mới yên tâm, nhà hắn chỉ có một mình hắn, hắn lại là ca nhi, xem ra về sau phải nộp thuế, hắn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.

Lý thúc đưa bọn họ đến lỗi rẽ lúc sáng, lại giúp bọn họ đem heo con cũng đồ vật này nọ xuống xe rồi mới đánh xe về, Tạ a sao đem đồ vật sắp xếp tốt thì giúp Hứa Thanh đem heo đuổi tới chuổng, sau đó mới trở về. Hôm nay trong thôn có binh lính tòng quân trở về, lúc đi chỉ là năm hài từ, đến lúc về đã là hán tử cao lớn, nơi nào trong thôn đều ngập tràn không khí vui mừng. Lúc này đã là buổi trưa, trong thôn đã thấy khói bếp bốc lên, Hứa Thanh nhìn một lúc rồi đóng cổng lại, chuẩn bị làm cơm trưa.

Bạn đang đọc Trọng sinh thành ca nhi xấu xí đi làm ruộng của Tả Mộc Trà Trà Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.