Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Chú

Tiểu thuyết gốc · 3728 chữ

Chương 6: Hạ Chú.

Đại Giác ghé mặt vào cần cổ trắng nõn của Liễu Phi, một mùi hương thơm ngọt lọt vào mũi hắn.

Đại Giác hít một hơi, một bàn tay xoa nắn nhũ phong cao vút của Liễu Phi, bàn tay kia lần mò xuống vuốt ve bụng nhỏ bằng phẳng, sau đó chạm đến một nhúm lông tơ mềm mại.

Ngón tay Đại Giác xoa xoa đám lông mịn màng một chút, sau đó ngón giữa chạm đến một phần thịt mềm non mịn.

m vật của Liễu Phi nổi lên như hạt đậu xinh xắn, bị ngón tay Đại Giác nhẹ nhàng lay động.

"Ừm… ưm… nha…"

Liễu Phi khẽ rên rỉ, nàng nhắm mắt tận hưởng Đại Giác mơn trớn thân thể mình. Lưỡi hắn như linh xà liếm láp cổ ngọc của nàng, bàn tay thì giống như chưa đựng pháp thuật, không ngừng đốt lên dục hỏa khắp toàn thân nàng.

Đại Giác vừa dùng tay mơn trớn thân thể chín muồi thành thục của Liễu Phi, vừa đung đưa dương căn to lớn giữa hai chân nàng. Cẩm Tú Hoan Ngọc Cốt im lặng khởi động, trên dương căn của hắn lập tức nổi lên vài đạo đường vân màu bạc.

Xúc cảm ấm nóng bỗng nhiên tăng mạnh, Cẩm Tú Hoan Ngọc Cốt tuôn ra kích thích kỳ dị, không ngừng lan tỏa khắp toàn thân Liễu Phi.

Liễu Phi chỉ cảm thấy giữa hai chân giống kẹp một cục nham thạch, hơn nữa cục nham thạch này vừa nóng ấm vừa mạnh mẽ, tỏa ra sức hấp dẫn khiến nàng không thể cưỡng lại.

Nhưng Liễu Phi chung quy là đệ tử ký danh của Khâm Mị Nhân, kinh nghiệm tình trường có thừa, mặc dù bị kích thích tột độ, nhưng nàng vẫn không có dấu hiệu gục ngã.

"Thiếu chủ càng ngày càng mê người, cực dương của ngài đúng là số một! Nếu ai có thể ngày ngày có thể hưởng dụng, đúng là chuyện làm người ta ghen tị."

Liễu Phi thở ra một hơi nóng bóng, âm thanh như hờn như tiếc, lại có phần mong ước, trong hơi thở thoang thoảng hương vị u lan thơm ngát, giống như chất kích thích truyền vào mũi Đại Giác.

Đại Giác hít vào một hơi, lập tức cảm thấy tâm thần khoan khoái, toàn thân hừng hực như lửa, tinh lực cuồn cuộn.

Trong lòng hắn không khỏi cảm khái vưu vật này thật biết câu dẫn nhân tâm, mị thuật của nàng cũng không phải hạng vừa!

Tinh lực tràn đầy, giúp Cẩm Tú Hoan Ngọc Cốt được tăng cường phần nào, ngân văn trên dương vật Đại Giác bỗng nhiên lóng lánh lên, một luồng hơi nóng tỏa ra. Đại Giác động hông, dương vật to lớn cọ sát mép thịt mềm mại, khe thịt ướt át rỉ ra xuân thủy dinh dính.

Không bao lâu, dâm thủy từ âm đạo Liễu Phi đã rỉ ướt toàn thân côn thịt, đường vân ngân sắc trên côn thịt tỏa sáng, khiến dâm thủy trở nên lóng lánh dị thường.

Ngón tay Đại Giác chuyển từ âm vật xuống hai mép thịt ửng hồng, miệng âm đạo Liễu Phi giống cánh bướm mềm mại, dễ dàng bị ngón tay Đại Giác tách ra.

Ngón tay hắn mang theo một chút linh lực tiến vào bên trong, linh lực hóa thành vô số kim nhỏ li ti đến không nhìn thấy, không ngừng cọ xát thành âm đạo Liễu Phi.

Một loại khoái cảm không tên thẩm thấu khắp thân thể nàng.

Liễu Phi không nhịn được khép chặt đùi ngọc, thân thể nàng cong xuống, mông căng đàn hồi ép vào đùi Đại Giác, xúc cảm như bông mịn màng, lại không mất đi sự săn chắc.

"A… haaa~~ ưm… thiếu… thiếu chủ… ư~~~ haa… ưm… mau, a… ta, ta không nhịn được rồi… ưm~~ mau muốn ta đi… "

Liễu Phi rốt cục chịu thua. Mặc dù nàng cũng tinh tu mị công, kinh nghiệm song tu không ít. Thế nhưng gặp phải Cẩm Tú Hoan Ngọc Cốt này, lại không hơn thiếu nữ mới nếm mùi hoan ái là bao.

Đại Giác còn đang không biết làm thế nào đẩy nhanh tiến độ, Liễu Phi chủ động phối hợp, giúp hắn bớt đi công phu.

Đại Giác nâng một chân Liễu Phi lên ghế, khiến đùi ngọc của nàng mở rộng.

Quy đầu Đại Giác tự động chỉnh đến ngay trước u động của Liễu Phi, bàn tay hắn giữ lấy eo thon của nàng.

"Không lên giường sao?"

Liễu Phi thở dốc hỏi, hai mắt nàng đã có chút mông lung. Chỉ tưởng tượng đến cảm giác lúc thứ to lớn mạnh mẽ kia tiến vào thân thể, đã khiến toàn thân Liễu Phi run lên, vừa chờ mong vừa ngại ngùng.

Mị nhãn mông lung tràn đầy mời gọi cho thấy nàng cũng không quan tâm làm tình ở đâu.

"Ngay tại đây, trên giường quá bất tiện."

Đại Giác vừa dứt lời, phần hông đã dùng sức đâm tới.

Dương căn to lớn như nóng hổi như hỏa trụ của hắn theo đó đột nhiên hung hăng tách đôi cánh hoa ửng hồng, thịt mềm ướt át bị quy đầu mạnh mẽ chen vào bên trong!

Ọt! Một tiếng, dương vật to lớn một hơi tiến vào hơn nửa, dù là có mật thủy bôi trơn, nhưng bên trong âm đạo Liễu Phi vẫn truyền đến một đợt cảm giác chật hẹp.

"Ư… Ưm~~~ nha… haa ~ hà… thật, thật lớn… ưm… thiếu, thiếu chủ… ưm… mạnh, mạnh mẽ quá… nha~~ không hổ là… Cẩm… Cẩm Tú Hoan Ngọc Cốt! Ưm… ư~~"

Liễu Phi toàn thân thư sướng rên rỉ, dù là nàng tinh tu mị công thế nào, một khắc khi dương vật to lớn của Đại Giác tiến vào, cũng hoàn toàn mất đi phần lớn tác dụng.

Liễu Phi sung sướng, Đại Giác đương nhiên cũng vậy, xúc cảm chật hẹp khít khao bên trong âm đạo nàng thật giống như trinh nữ mười tám.

Từng múi thịt bên trong âm hộ bóp chặt dương căn của hắn, nhiệt lượng từ từ lan tỏa trở về, tạo nên một luồng khoái cảm như thủy triều tràn trề, đợt sau lớn hơn đợt trước.

Khoái cảm lan tràn, khiến hai người nhất thời không nhịn được, cùng rên khẽ một tiếng.

Dương căn của Đại Giác đương nhiên sẽ không chỉ như thế đã dừng lại, hắn lần nữa dùng lực thúc vào, khối thịt to dài hừng hực hơi nóng mạnh mẽ xâm chiếm Liễu Phi.

Thân thể gợi cảm của nàng lập tức cong xuống, tinh lực Đại Giác vô cùng tràn trề, không động đến thì thôi, một khi bắt đầu liền như biển rộng liên miên.

Đương căn của hắn thúc vào từng cú đến tận gốc, mang đến sung sướng phiêu phiêu.

Đại Giác vừa hung hăng thúc hông, vừa cúi xuống liếm mút da thịt hồng phần nóng bừng của Liễu Phi. Mồ hôi tiết ra từ thân thể nàng không những không hôi, mà còn tỏa ra hương hoa thơn ngát, kích thích dục vọng như mê dược.

Bàn tay Đại Giác như ma thủ, du tẩu khắp toàn thân Liễu Phi, ngón tay hắn không ngừng kích thích các huyệt vị và kinh mạch trên cơ thể nàng, mang lại khoái cảm bay bổng.

Tâm thần Liễu Phi càng ngày càng thả lỏng, hai mắt nàng mang theo sương mù mịt mờ, đê mê không dứt.

Đại Giác vẫn không ngừng nhấp hông, âm đạo Liễu Phi như động không đáy, mỗi lần rút ra tiến vào, bên trong lại khít khao hơn một chút. Dương vật Đại Giác như nhận phải khiêu khích, càng lúc càng hung hăng, quy đầu không ngừng thúc vào hoa tâm Liễu Phi.

Dương vật Đại Giác mang theo ngân văn chinh phạt âm đạo Liễu Phi, dương vật mạnh mẽ của hắn làm nàng như trở về thời còn là thiếu nữ, khoái cảm cuộn trào dâng cao, sung sướng khó tả bằng lời.

"A… a… ưm… mau… a~~ a~~ ưm… mạnh quá… thật… khác~~~ ưm… thiếu… A… thiếu chủ… ưm… không... đừng nên… đừng nên chạn vào… ư… nơi… nơi… sâu… ưm…"

Đại Giác bỗng nhiên bế Liễu Phi lên giường, hai tay hắn bắt lấy cặp nhũ phong cao ngất, núm vú ửng đỏ kiều diễm nằm gọn trong lòng bàn tay Đại Giác.

Hông Đại Giác vẫn không ngừng nhấp. Ở tư thế này, dương vật của hắn có thể vào sâu nhất bên trong Liễu Phi, hắn có có thể cảm nhận được rõ ràng mỗi một tấc thịt trong âm đạo nàng.

Đại Giác tăng tốc tiến nhanh, khiến Liễu Phi nhất thời đê mê, tâm trí bay bổng như tiên, toàn thân mê muội vào cảm giác sung sướng không gì tả nổi này.

"Ưm… đến… đến rồi! Aaa~~~ nhaa… ưm… ta… đến… a~ ưm… ra rồi!"

Bỗng nhiên Liễu Phi nhắm chặt đôi mắt, môi mọng đỏ hồng há rộng rên rỉ. Toàn thân nàng run rẩy một cái, hoa tâm mở rộng, không ngừng mút lấy quy đầu Đại Giác.

Đại Giác nhếch mép cười, hắn biết đã đến lúc!

Chợt! Đại Giác không chút dấu hiệu nào đè hai tay Liễu Phi xuống, linh lực cuồn cuộn không ngừng tuyền ra, khóa chặt thân thể nàng.

Liễu Phi vốn sắp lên đỉnh, chỉ thiếu chút nữa xuất ra, nhưng Đại Giác đột ngột ra tay, khiến nàng chớp mắt đã thanh tỉnh. Bản năng tu sĩ lập tức gọi tỉnh nàng, nhưng vẫn chậm một bước!

Linh lực trong người Liễu Phi vừa mới vận chuyển, lập tức bị tắc nghẽn! Nàng cảm giác được vài chỗ huyệt vị và kinh mạch trong yếu bị phong tỏa.

Liễu Phi ngay từ đầu đã kém hơn Đại Giác nửa bước cảnh giới, thêm vào trước đó hắn bí mật tận dụng lúc nàng buông lỏng động tay chân, vì thế Liễu Phi mới không hề có chút phản kháng nào đã bị chế phục dễ dàng.

"Ngươi, ngươi… thiếu chủ, ngươi muốn làm gì!?"

Liễu Phi cố giữ bình tĩnh hỏi, nhưng hoảng loạn trong mắt nàng có thể thấy được.

Tu sĩ mặc đù là một đám người liều mạng cầu sinh, nhưng tiền đề là phải còn mạng mới có thể hưởng thụ được! Trừ những kẻ si mê tu luyện đến không cần mạng ra, đa số tu sĩ đều tiếc rẻ tính mạng chính mình!

Tính mạng rơi vào tay người khác, không hoảng loạn hét lên đã là rất tốt rồi.

Đại Giác giống như không hề nghe được Liễu Phi, hắn đè hai tay nàng xuống, phong ấn huyệt vị và kinh mạch, khiến linh lực của nàng tạm thời tắc nghẽn, sau đó ghì chặt hai đùi đẹp của nàng.

Hông Đại Giác bỗng nhiên kéo về, sau đó dùng lực đâm thẳng!

Dương vật to lớn manh mẽ xẻ đôi âm đạo Liễu Phi, một đường tiến thẳng đến hoa tâm. Quy đầu dí sát vào hoa tâm Liễu Phi, tinh khí đè nén đã lâu đột ngột phun trào vào tử cung nàng.

Liễu Phi lập tức nhăn nhó mặt mày, nàng cảm nhận được bên âm hộ đau sót, tinh dịch Đại Giác giống như một dòng nước nóng, tràn vào tử cung nàng. Nhưng không đọng lại bên trong, mà cấp tốc thẩm thấu vào thân thể nàng.

Liễu Phi không tự chủ được giãy giụa đùi đẹp, nhưng sức lực của nàng không làm nên chuyện gì, linh lực bị phong ấn, nàng làm sao có thể địch lại Đại Giác?

"Ưm…"

Liễu Phi cắn răng, trên phần mu nàng truyền ra cảm giác nóng rát, đám lông đen mịn màng đột nhiên bốc cháy, chớp mắt đã hóa thành hư không. Trên da thịt nhẵn nhụi lộ ra, dần dần hiện lên một đồ án kỳ dị.

Đồ án này vừa giống như một loại phù chú, nhưng nhìn kỹ lại là trận pháp.

Đại Giác vẫn giữ nguyên dương căn của hắn trong âm hộ Liễu Phi, đợi khi tinh dịch hoàn toàn tiết ra hết, đồ án trên mu Liễu Phi cũng hoàn thành, hắn mới rút dương vật ra.

Dương vật Đại Giác vừa rút ra khỏi âm đạo, toàn thân Liễu Phi lập tức trở nên rã rời, không còn chút sức lực nào. Ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Đại Giác.

Nhưng Đại Giác giống như không hề để ý, hắn bình tĩnh ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một chén trà, há miệng từ tốn uống một hớp.

Táng Tâm Chú không phải là chú thuật bình thường, vì thế tiêu hao đương nhiên không nhỏ. Tinh lực Đại Giác tổn thất, không có 1 - 2 tuần thì khó mà hồi phục hoàn toàn.

Liễu Phi nhìn xuống đồ án trên mu nàng, đám lông mịn lúc trước đã không còn, da thịt nhẵn nhụi bị đồ án kỳ dị chiếm hết, giống như mọc ra từ cơ thể nàng vậy.

"Thiếu chủ, ngươi làm vậy là có ý gì? Ta chỉ là một quản sự nho nhỏ, thật không nghĩ ra chính mình có gì, có thể khiến ngài ra tay với ta?"

Chưa giết chết là vẫn còn không gian nói chuyện, Liễu Phi vẫn không muốn vạch mặt với Đại Giác, như thế chẳng khác nào tìm chết.

Đại Giác bình thản nhìn nàng, ánh nắt hắn nhìn thẳng vào hai mắt nàng, mặc dù mặt ngoài bình tĩnh, nhưng sâu bên trong như thể ẩn chứa ác ma máu lạnh, áp lực vô hình khiến Liễu Phi không tự chủ được tránh mắt.

Đại Giác nắm lấy tiên cơ, vừa lắc lư chén trà, vừa bình thản nói:

"Đây chính là Táng Tâm Chú, người trúng phải chú thuật này, sẽ bị âm sát khí cắn nuốt thần hồn, chịu nỗi thống khổ còn hơn lăng trì cắt thịt. Hơn nữa chú thuật này chỉ nhằm vào thần hồn, cơ thể không những không đau đớn, mà còn không ngừng sinh ra khoái cảm, hình thành đối lập, khiến thần hồn cùng cơ thể dần dần tan vỡ, cuối cùng điên đảo tâm thần, thần hồn tan vỡ mà chết.

Người trúng chú thuật mỗi giây mỗi phút đều có thể cảm nhận được thần hồn của chính mình tan rã từng chút một, đa số người thậm chí còn không kịp chờ thần hồn tan vỡ, đã tự sát mà chết rồi.

Vì thế thuật này gọi là Táng Tâm Chú."

m thanh Đại Giác vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ đang tự thuật một chuyện hết sức bình thường, nhưng lời nói ra lại vô cùng rợn người.

Liễu Phi càng nghe càng khó mà ức chế hoảng loạn, toàn thân nàng không ngừng run nhẹ, ánh mắt khó mà trấn định nữa.

"Nói miệng không bằng tự thân thử nghiệm, Liễu quản sự không cần kìm nén, ta đã bố trí cấm chế cách âm, tin tưởng rằng sẽ không có ai làm phiền ngươi."

Dứt lời, Đại Giác cong ngón tay kết một thủ ấn.

Liễu Phi lập tức trợn mắt, miệng không kìm được kêu lên đau đớn.

"Aaa!"

Liễu Phi chẳng mấy chốc đã không chịu được cầu xin:

"A! Không… không! A! Hức hức… không… đau! Đau quá! Chủ nhân! Xin ngài, xin ngài dừng lại! Ư! Không ta, ta nguyện làm nô bộc suốt đời cho ngài! Á! U hu hu… không! Giết, giết ta đi! Đau chết mất!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Phi bị nước mắt bao phủ, ánh mắt của nàng tràn đầy cầu xin nhìn Đại Giác, thân thể không ngừng co giật, vậy mà lại chảy mồ hôi động tình.

Da thịt phủ một lớp phấn hồng kiều nộn, vô cùng mị nhân, nếu như không có từng tiếng la khóc thất thanh kia, quả là một phen phong tình thú vui.

Đại Giác lại như hoàn toàn không nghe được, hắn vẫn bất động ngồi đó, tự rót cho mình một chén trà.

Liễu Phi lăn lộn trên giường, nước mắt đã chảy khắp khuôn mặt xinh đẹp. Bên dưới khe suối của nàng vậy mà lại lần nữa ướt át.

Tâm thần Liễu Phi gần như muốn tan vỡ, nàng có thể cảm giác được thần hồn của chính mình đang bị ăn mòn từng chút từng chút một, loại cảm giác trơ mắt nhìn chính mình từng bước một bước tới tử vong này, còn kinh khủng hơn cái chết tức thời vô số lần!

Liễu Phi cắn răng kiên trì, cố dùng chút sức lực cuối cùng lết thân thể đến dưới chân Đại Giác. Nàng quỳ xuống, áp má vào bàn chân hắn, thanh âm nức nở cầu xin:

"Chủ nhân… xin, xin người! Liễu Phi xin người, ta chính là trâu ngựa của ngài, nô bộc của ngài! Xin ngài tha cho ta!"

Đại Giác nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt hắn vẫn bình thản như trước. Ngón tay Đại Giác lại kết thủ ấn khác.

Nhưng Liễu Phi không những không im lặng, mà còn thét lên đau đớn hơn.

"Xin ngừng lại! Liễu Phi biết sai rồi! Hức! Đừng! A! Đừng! Xin ngài tha cho ta! Liễu Phi là nô lệ của ngài, nô lệ suốt đời của ngài, xin ngài tha cho ta!"

Liễu Phi nước mắt giàn giụa ôm lấy chân Đại Giác, nàng khàn giọng cầu xin.

Lúc này Đại Giác mới giải trừ thủ ấn.

Đau đớn đột ngột tiêu tan, Liễu Phi lập tức vô lực gục xuống đất. Nhưng nàng vẫn cố ngẩng mặt lên, nở một nụ cười gắng gượng:

"Cảm, cảm ơn chủ nhân ban ân."

"Giúp ta làm sạch đi."

Đại Giác bình thản nhìn Liễu Phi nói.

Liễu Phi cố nhịn xuống khắp người vô lực bò lên, nàng sợ rằng sẽ phải chịu cảm giác đau khổ vừa rồi lần nữa.

Liễu Phi dùng miệng nhỏ liếm láp dương vật Đại Giác, nàng liếm thật sạch sẽ, liếm hết dâm thủy của chính nàng trên đó.

Trong lúc Liễu Phi làm sạch dương vật, Đại Giác vẫn luôn dùng khóe mắt nhìn nàng, tạo ra một áp lực vô hình, như muốn đè nghẹt nàng.

"Ăn vào đi."

Đợi Liễu Phi liếm sạch dương vật của mình, Đại Giác liền ném một viên đan dược vào miệng nàng.

Liễu Phi không dám phản kháng, lập tức nuốt xuống. Đan dược vào miệng, dược lực lan tỏa, vài phút sau nàng đã lấy lại sức, mặc dù trên mặt có chút trắng bệch, nhưng từ ngoài nhìn vào đã không thấy gì đáng nghi.

"Giúp ra mặc y phục."

Đại Giác ra lệnh.

Liễu Phi nào dám có ý kiến, nàng thành thật ân cần giúp Đại Giác mặc đồ.

Nhìn Liễu Phi gấp không chịu nổi, Đại Giác mới nhìn kỹ nàng nói:

"Táng Tâm Chú không có cách giải, nhưng có thể ngăn chặn. Mỗi cách 6 tháng ngươi phải nuốt dương dịch của ta, nếu không sẽ tái phát mà chết. Vừa rồi nếm thử 1 phần 10 mùi vị của Táng Tâm Chú, tin rằng Liễu quản sự không muốn trải quá Táng Tâm Chú toàn lực bạo phát."

Bị ánh mắt Đại Giác nhìn chăm chú, Liễu Phi lập tức giống như bị núi đè, không dám ngẩng đầu lên. Chỉ vừa nhớ lại cảm giác Táng Tâm Chú bộc phát, toàn thân nàng đã run rẩy sợ hãi.

"Đây là 10 vạn linh thạch trung phẩm, giữ cho tốt. Chỉnh đốn lại đi, sau đó ta muốn trở về Ninh Tú Phong."

Đại Giác ném cho Liễu Phi một chiếc nhẫn trữ vật nói.

Liễu Phi vừa nghe đến 10 vạn linh thạch trung phẩm, lập tức quên đi gần nữa sợ hãi vừa rồi.

"Vậng, cảm tạ chủ nhân! Liễu Phi chắc chắn sẽ giữ gìn cẩn thận."

Liễu Phi cung kinh cúi đầu đáp.

"Nô bộc đáng yêu như ngươi, ta thật không nỡ giết, cho nên Liễu Phi ngươi cứ thành thật một chút, miễn cho ta phải ra tay."

Đại Giác vuốt ve khuôn mặt không chút tì vết của Liễu Phi, miệng không cần mở, thông qua chú ấn truyền thẳng suy nghĩ vào đầu nàng.

Liễu Phi tái mặt, miễn cưỡng nở nụ cười, một trái tim nhỏ bé đập như trống vang.

Đại Giác nhếch miệng, tạm xem như thu thập được Liễu Phi rồi, ít nhất có thể trấn áp được nàng 1 - 2 năm, từng đó thời gian cũng là đã đủ!

Đợi Liễu Phi sửa soạn lại, khiến khuôn mặt hồng nhuận, toàn thân mềm mại như xuân thủy ướt át, Đại Giác mới bước ra khỏi phòng.

Bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy ở bên ngoài đợi sẵn, thấy Đại Giác bước ra, lập tức nghênh đón.

Sau đó Liễu Phi như không có gì tiễn năm người lên phi xa rời đi.

'Chuẩn bị đã xong, mặc dù có chút gấp gáp, nhưng cũng không còn cách nào.

Tiếp theo là hành động thôi!

Từng này thời gian, hẳn là Lưu Tư đã tiếp nhận Huyết Nô Chú của lô đỉnh kia rồi, là thời điểm bắt đầu!'

Đại Giác khẽ cười trong lòng, kế hoạch này có phần vội vàng sơ sài, nhưng đã là tốt nhất với tình hình hiện tại rồi, hơn nữa càng tỉ mỉ càng dễ hỏng việc!

Kế hoạch đơn giản chưa chắc đã không tốt!

Nhìn phi xa mang theo Đại Giác bay vào khấu trong tầng mây, Liễu Phi mới mềm nhũn khuỵu xuống. Nàng không quản được mặt đất sạch bẩn, miệng thở hồng hộc.

Nhưng ánh mắt nhẹ nhõm.

Liễu Phi thận chí còn không dám suy nghĩ nhiều đến Đại Giác, nàng sợ bị hắn bắt được.

Ào… ào… tích tách…

Từng giọt mưa bất ngờ đổ xuống, thấm ướt toàn thân nàng.

Bạn đang đọc Luân Hồi Vô Hạn Chư Thiên sáng tác bởi DạiDâmGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạiDâmGia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.