Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lười đặt tên chương này

Tiểu thuyết gốc · 2833 chữ

Chương 7:

7 con tiên hạc hót vang, kéo theo phi xa phá tan mây mù, đằng không mà lên.

Phi xa bay lướt qua từng đoạn núi lớn, Đại Giác tĩnh tâm chờ đợi.

Không bao lâu, đột nhiên phía trước bắt gặp một chiếc phi xa khác.

Đại Giác ghé mắt sang.

Phi xa này giống như xe ngựa, do 4 con Thiên Mã kéo xe, Thiên Mã đạp vó mây trắng, kéo phi xa bay lên.

"Thiếu chủ. Đó là. Lưu Tư."

"Chặn đường, ta muốn xem xem, lô đỉnh của chưởng môn có mặt mũi lớn đến đâu."

Đại Giác lạnh lùng phân phó.

Bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy lập tức hiểu ý. Khâm Hi Viễn từ nhỏ đã muốn gì được nấy, Khâm Mị Nhân xem hắn như bảo bối, chỉ cần thích là sẽ cho bằng được, đây là lần đầu tiên bị người cướp vật ngay trước mắt, ghi hận là điều đương nhiên.

Chỉ cần Đại Giác không giết Lưu Tư, thì sẽ không phải chuyện gì lớn. Chỉ là một lô đỉnh khoác lên bề ngoài đệ tử, sao có thể so với thiếu chủ một phong.

Các nàng không hề nghi ngờ gì nhiều. Thủy lập tức kéo cương, điều khiển phi xa tăng tốc.

7 con tiên hạc hót vang, bỗng nhiên phi nhanh.

Vút! Một tiếng chặn ngay phía trước 4 con Thiên Mã.

Hương nâng tay phải, linh lực tuôn trào, phút chốc, một mảnh sương mù màu phấn hồng lăng không xuất hiện, che phủ một vùng thiên không.

4 con Thiên Mã lập tức hoảng loạn dừng lại, không ngừng hí vang dừng bước.

Phi xa đột nhiên bị chặn, bên trong lập tức có người vén rèm đi ra.

Người này không phải ai khác, chính là Lưu Tư!

Hắn chỉ kịp khoác một kiện áo ngoài, thân dưới vẫn để trần truồng, dương căn nhớp nháp âm thủy cứng đờ cương lên thẳng tắp. Hẳn là đang hưởng dụng lô đỉnh kia.

Lúc này sắc mặt Lưu Tư cực kỳ khó coi, lông mày kéo sát vào nhau, thần sắc âm trầm nhìn màn sương mù chắn đường.

"Người phía trước là ai!? Vì sao lại chặn đường phi xa của ta?"

Lưu Tư dùng giọng chất vấn hỏi.

Từ trước đến giờ hắn hoành hành vô kỵ, một không làm phật ý chưởng môn, hai không trêu vào phong chủ. Vì thế không ai dám làm gì hắn.

Lúc này đột nhiên bị chắn đường, sắp bắn ra được thì cụt hứng tắc mất, khiến Lưu Tư vô cùng giận dữ!

7 con tiên hạc kéo phi xa xuyên qua sương mù phấn hồng, Đại Giác dùng ánh mắt cao ngạo từ trên nhìn xuống Lưu Tư.

"Là ngươi? Khâm Hi Viễn! Vì sao lại chặn đường ta? Nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta nhất định sẽ cáo trạng việc này với chưởng môn sư phụ!"

Lưu Tư hùng hùng hổ hồ đối chọi ánh mắt Đại Giác, không hề có mộ phần yếu thế. Một câu "cáo trạng với chưởng môn sư phụ" đã hoàn toàn đặt hắn vào thế chủ động.

Đại Giác nhìn xuống Lưu Tư từ trên cao, nghe hắn nói xong, nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái, lạnh nhạt phân phó bốn nàng Hương Cúc:

"Đánh hắn cho ta, chỉ cần không chết là được."

Đây chính là tông môn tả đạo, chẳng có bao nhiêu đạo lý có thể nói. Địa vị ngang nhau, không vừa mắt liền dùng tu vi nói chuyện! Huống chi Đại Giác là thiếu chủ một phong, địa vị đương nhiên cao hơn loại lô đỉnh trá hình như Lưu Tư. Ngay cả lý do hắn cũng chẳng buồn nói.

"Vâng!"

Hai nàng Hương Cúc cùng ứng một tiếng, thân thể mềm mại kéo ra đường cong uyển chuyển, song song cùng nhau bay ra, thẳng hướng về phía Lưu Tư.

"Ngươi!"

Lưu Tư vừa giận vừa tức, nhưng hắn cũng không hoảng loạn, chưởng môn sủng ái hắn, bên cạnh đương có hộ vệ theo cùng. Nhìn hai nàng Hương Cúc phi độn ra tay, không những không vội vàng tránh né, mà còn cười lạnh ngắm nghía thân thể tuyệt mỹ của các nàng.

"Bắt hai nàng lại cho ta, ta muốn nếm thử tư vị các nàng cùng rên rỉ trên giường!"

"Được!"

Bên cạnh Lưu Tư đột nhiên xuất hiện một nữ tử. Nàng mặc đồ bó, lớp vải dẻo dai phủ bó sát toàn thân nàng, giống như một lớp da ngoài, hoàn toàn phác họa ra đường cong kiều mị.

Hai ngọn nhũ phong cao ngất kiêu ngạo, nhũ hoa nổi lên điểm nhọn, eo nhỏ bằng phẳng mượt mà, nhất là cấm địa có một khe nhỏ, cực kỳ hút mắt người khác. Cặp đùi thon dài của nàng cũng không kém phần gợi cảm hấp dẫn.

Lưu Tư thấy mỹ nữ này, không khỏi thèm thuồng liếm môi.

Thầm nghĩ đã lâu không song tu với nàng, đợi sau chuyện này phải tìm nàng song tu một hồi! Tốt nhất là cùng hưởng thụ nàng với hai thị nữ kia!

Nữ từ bỗng nhiên bộc phát tốc độ, đùi ngọc khẽ nhún, hai tay nắm chặt nổi lên quang mang đen tuyền, nàng nhún người hai cái, lập tức lao đến đón đánh hai nàng Hương Cúc.

Đại Giác thoáng liếc mắt nhìn, vẫn ung dung như thường, há miệng cắn một miếng linh quả Xuân đút cho, còn không quên mút nhẹ ngón tay nàng.

Khâm Mị Nhân coi Khâm Hi Viễn như bảo bối đổi mệnh, thị nữ bên cạnh hắn làm sao có thể là loại tầm thường!?

Bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy chính là tứ bào thai, tâm linh tương thông, ngay cả cảm giác, thận chí cảm xúc cũng chia sẻ với nhau. Vì thế không những là vưu vật trên giường, mà còn là hảo thủ chiến đấu.

Bốn nàng mặc dù chỉ có cảnh giới Động Huyền hậu kỳ, thế nhưng một khi các nàng kết hợp lại, bay ra Tứ Cực Trận, thậm chí có khả năng chống đỡ tu sĩ Minh Thần cảnh!

Đây cũng chính là một trong những lý do Đại Giác không mạo hiểm xuống tay với bốn nàng.

Lúc này nữ tử mặc đồ bó kia mặc dù là cảnh giới Động Huyền đỉnh phong, hơn nữa nhìn qua không đơn giản.

Nhưng Đại Giác nhìn ra, nàng không phải đối thủ của hai nàng Hương Cúc.

Đại Giác có được trí nhớ của Khâm Hi Viễn, điểm ấy nhãn lực vẫn có.

Mà đúng như đoán trước, nữ tử kia mặc dù rất mạnh, nhưng dưới sự liên thủ của hai nàng Hương Cúc, chỉ chống đỡ không bao lâu đã rơi vào hạ phong.

Lưu Tư thấy tình thế không ổn, lập tức tái mặt. Mỹ nữ hộ vệ này là chưởng môn đích thân phái cho hắn, chính là tu sĩ Động Huyền cảnh đỉnh phong! Ở tiểu môn phái chính là cấp bậc lão tổ!!

Thế nhưng tùy tiện ra hai thị nữ của Khâm Hi Viễn đã gắt gao áp chế nàng, điều này để Lưu Tư không khỏi sốt ruột nóng lòng, thong dong lúc đầu hoàn toàn không thấy đâu.

Đang lúc tình thế không ổn trong hư không đột nhiên nổi lên gợn sóng, gợn sóng hư không tổ hợp với nhau, hóa thành một bóng người.

Bóng người từ hư hóa thực, hiện ra một thanh niên khoảng 30 tuổi.

Lưu Tư vừa nhìn thấy người này, tâm tình hoảng loạn lập tức quét sạch. Hắn vui mừng hướng về nam tử kia cung người nói:

"Là Giang đại nhân, may là có ngài cứu giúp! Ngài hãy giúp ta bắt lại bốn nàng kia, ta nhất định sẽ…"

Nhưng không đợi Lưu Tư nói hết, nam tử kia đã cắt đứt lời hắn, hướng về phía Đại Giác chắp tay:

"Khâm thiếu phong chủ, mong ngài nể mặt chưởng môn đại nhân, ra tay nhẹ một chút, chỉ cần không phế đi kinh mạch toàn thân là được."

Lưu Tư nghe được lời này, toàn thân lập tức cứng đờ, vẻ mặt tươi cười ngưng đọn giống như dừng thời gian. Ngơ ngác nhìn nam tử kia, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi.

Thanh niên nam tử bị ánh mắt Lưu Tư nhìn chằm chằm, hừ lạnh một tiếng nói:

"Ngươi bớt ảo tưởng đi! Chưởng môn đại nhân là coi trọng thể chất kinh mạch của ngươi, nếu không phải công pháp của nàng cần đến thể chất đặc biệt phối hợp, loại phế vật như ngươi làm sao có thể trở thành lô đỉnh của chưởng môn!?"

Lưu Tư này ỷ vào chưởng môn sủng ái, hoành hành không kiêng kỵ, lại còn tự cho là thông minh, tự ảo tưởng rằng chưởng môn số một, phong chủ số hai, hắn là số ba. Thanh niên nam tử đã sớm ngứa mắt, muốn dạy dỗ một hồi, để kẻ này tự nhận thức lại địa vị của chính mình!

Hơn nữa bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy liên thủ hoàn toàn có thể ngăn cản hắn, ai có chút địa vị đều biết Khâm Hi Viễn chính là nghịch lân của Khâm Mị Nhân, nếu đến lúc đó Khâm Mị Nhân biết được, hắn không mất mạng cũng phải lột một lớp da, không trêu vào nổi!

Khuôn mặt Lưu Tư lúc xanh lúc đỏ, nội tâm chập chờn bất định.

"Phong tỏa không gian, để ta tự thu thập hắn."

Đại Giác gật đầu với thanh niên nam tử coi như đồng ý, sau đó khẽ nói với Xuân.

Xuân hiểu ý, nàng lấy từ trong ngực ra một cái bát sứ, tay ngọc vung nhẹ, bát sứ lập tức từ nhỏ hóa to, biến thành một cái bát lớn chụp xuống Lưu Tư. Bát sứ úp xuống, sau đó hòa vào hư không, phong bế một vùng không gian xung quanh phi xa.

Đại Giác lúc này mới đứng lên, Khâm Hi Viễn là tu sĩ Hóa Nguyên cảnh đỉnh phong, Đại Giác kế thừa toàn bộ trí nhớ một đời của Khâm Hi Viễn, từ lúc mới sinh đến tận khi thành tựu Pháp Tướng rồi chết đi, chân trần ngự không là chuyện bình thường như ăn cơm.

Đại Giác bước từng bước đến trước mặt Lưu Tư, Khâm Hi Viễn chính là thiên tài hàng thật giá thạt, thân mang Tiên Cốt!

Tu vi tự nhiên hơn xa người cùng thế hệ, Lưu Tư chỉ là tư chất trung thượng, tu vi yếu kém, 27 tuổi mới vừa bước vào Hóa Nguyên cảnh.

Dù là vừa mới lấy đi nguyên âm của lô đỉnh Động Huyền cảnh, nhưng bằng loại tư chất, ngộ tính này của hắn, không có thời gian 1 - 2 tháng đừng hòng hấp thu hoàn toàn tu vi của nàng!

Nhìn Đại Giác từng bước áp sát, Lưu Tư lập tức hoảng:

"Đừng, đừng đến đây! Ta… ta có thể cho ngươi tài phú, ta còn sẽ nơi tốt giúp ngươi trước mặt chưởng môn sư phụ! Ngươi không được động đến ta, ta, ta, ta chính là người của chưởng môn!"

Ngay cả một câu nói nhảm Đại Giác cũng không thèm nói, vung tay liền nắm một thanh tiên kiếm, kiếm quang sáng ngời, chém thẳng vào Lưu Tư.

Choang!

Một màn ánh sáng hiện lên, sau đó hoàn toàn tan vỡ.

Lưu Tư ngơ ngác nhìn màn ánh sáng tan vỡ, đó chính là pháp bảo hộ thân tự động hộ chủ.

Từ góc áo khoác của Lưu Tư rơi ra một mảnh ngọc màu đen, vỡ tan thành tro bụi.

Không đợi hắn phản ứng lại, Đại Giác một kiếm tiếp một kiếm, chẳng mấy chốc đã chém nát toàn bộ pháp bảo hộ thân của Lưu Tư. Ngay cả pháo bảo hắn lấy ra từ nhẫn trữ vật cũng bị đánh tan toàn bộ!

Thanh niên nam tử quay lưng nhìn núi, làm như không thấy gì cả, nữ tử đồ bó thì bị hai nàng Hương Cúc áp chế không động nổi.

Lưu Tư tuyệt vọng. Mặc dù hắn biết Đại Giác không dám giết mình, thế nhưng chắc chắn một trận 7 chết 3 sống là không thể thiếu!

"Ngươi, ngươi đừng ép ta! Đây chính là Đả Hồn Phù chưởng môn sư phụ ban cho ta, một phù có thế đánh chết một tu sĩ Minh Thần đại thành! Ngươi ép ta, ta sẽ cùng chết với ngươi!"

Lưu Tư lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm phù chú bằng gỗ đỏ, bên trên phù chú bằng gỗ có phù ấn huyền ảo, thời thời khắc khắc lưu chuyển tiên quang.

"Đúng là Đả Hồn Phù. Nhưng ngươi thật sự dám dùng sao? Đây chính là phù chú có thể cứu ngươi một mạng, nếu ngươi không dùng chính là bị đánh một trận gần chết.

Một khi ngươi sử dụng, ta có pháp bảo mẫu thân ban cho, có thể miễn chết một lần."

Đại dừng một chút, từ trên nhìn xuống Lưu Tư, áp lực vô hình đè nén, cho người ta cảm giác hắn đang nhìn xuống một con kiến.

"Mà ngươi, có ý giết hại thiếu chủ một phong, cho dù là chưởng môn cứu được ngươi! Nhưng còn hoàn hảo hay không thì chưa biết, dù sao nàng càn chỉ là một lô đỉnh có dương căn, có kinh mạch mà thôi."

Lưu Tư thần sắc tái mét, mặt cắt không còn một giọt máu. Hắn bị ánh mắt Đại Giác khiến cho tâm thần bất an, áp lực đè ép, làm cho suy nghĩ của Lưu Tư không còn minh mẫn.

Thế nhưng chỉ là một khoảnh khắc thất thần, Lưu Tư liền cảm giác khuôn mặt đau sót, mũi hắn răng rắc một tiếng vỡ tan, nắm đấm của Đại Giác không biết từ lúc nào đã đến.

Bàn tay nắm Đả Hồn Phù của Lưu Tư bị Đại Giác tiện tay chém đứt, máu tươi phun tung tóe.

Đang lúc mọi người tưởng rằng Đại Giác sẽ tiếp tục đánh Lưu Tư, hành động tiếp theo của hắn lại khiến tất cả trợn mắt!

Đại Giác huy kiếm chém đứt bàn tay Lưu Tư, nhưng kiếm thế tưởng như đã hết đột nhiên biến đổi phương hướng, một chém hạ xuống.

Phụt!

Cổ Lưu Tư như đậu hũ bị dao sắc chém ngang, cắt một đường nhẵn nhụi không tì vết. Trên mặt Lưu Tư máu me đầm đìa mũi lõm vào, vẫn còn lưu lại thần sắc đau đớn lúc đầu, thậm chí còn không nhận ra chính mình đã chết!

Đầu hắn chậm rãi trượt khỏi cổ, rơi xuống tầng mây!

Một kiếm của Đại Giác vừa hạ xuống, Đả Hồn Phù vốn bị chém bay theo bàn tay Lưu Tư đột nhiên bộc phát ra quang mang đỏ tươi. Một tia sáng lấy tốc độ cực nhanh bắn ra, thẳng đến đầu Đại Giác!

Vút! Choang! Lách tách!

Hồng quang cực nhanh, tốc độ như thế, dù là tu sĩ Minh Thần đại thành cũng không phản ứng lại được! Nhưng trên người Lưu Tư lập tức bùng ra một vòng sáng, đúng lúc ngăn chặn hồng quang!

Màn sáng tan vỡ, hồng quanh nguội lạnh.

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng lại!

"Ngươi!!!!!!"

Thanh niên nam tử phẫn nộ hét lên, trong tay xuất hiện một thanh tiên kiếm, hỏa khí trùng thiên, m Thần bay lượn sau lưng, kiếm đã súc thế, nhưng không cách nào chém xuống! Hắn để Lưu Tư chết ngay trước mắt, đã không cách nào bàn giao với chưởng môn, nếu lại tấn công Đại Giác, đắc tội với Khâm Mị Nhân, chính tự đào tử cục!

Bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy cũng hoảng, các nàng vội vàng bay đến trước người Đại Giác, cảnh giác nhìn chằm chằm thanh niên nam tử.

"Thiếu chủ…"

Ầm ầm!

Thanh âm chưa dứt, bỗng nhiên không gian vặn vẹo, trên bầu trời thò ra một bàn tay ngọc to lớn, già thiên tế nhật chụp xuống, muốn một chưởng bắt lấy năm người Đại Giác!

Chẳng qua không để ngọc thủ hạ xuống, từ Ninh Tú Phong có một luồng tử quang bay ra, tử quang phát ra ánh sáng chói mắt, hình thành một luồng linh lực sắc bén, gắt gao chặn đứng ngọc thủ.

Mọi người ở đây lập tức hoảng loạn, các phong chủ bị kinh động, lần lượt phi độn ra.

Đại Giác mặt ngoài nhìn như khiếp hãi run rẩy, nhưng trong lòng lại mỉm cười.

'Tiếp đó, chính là thời điểm ta nắm lấy cơ hội!'

Bạn đang đọc Luân Hồi Vô Hạn Chư Thiên sáng tác bởi DạiDâmGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạiDâmGia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.