Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn Linh Cốc

Tiểu thuyết gốc · 3451 chữ

Chương 8: Đoạn Linh Cốc.

Ngọc thủ già thiên chụp xuống, nhưng bị bức tường linh lực gắt gao ngăn cản.

Toàn bộ không gian bị xoay vần loạn vũ, linh khí nồng đậm tản mát trong thiên địa không ngừng bị hút vào, giống như một vòng xoáy vô hình, ào ào xoay tròn.

Ầm!

Một tiếng nổ rung động trời đất vang vọng, ngọc thủ rút về, tường linh lực cũng hóa thành vô số hồ điệp màu tím bay tán loạn.

Giao thủ chỉ diễn ra trong chốc lát, thậm chí rất nhiều người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã kết thúc.

Đại Giác chỉ cảm thấy một trận trời đất đảo lộn, đảo mắt một cái, hắn đã đứng trong một đại điện khổng lồ.

Chấn động khiến đầu óc Đại Giác ong ong như chuông gõ, hơn nữa toàn thân linh lực của hắn không biết đã bị phong cấm từ lúc nào, ngay cả một sợi linh lực cũng không động được.

Đại Giác cố ngăn chặn cảm giác buồn nôn, ánh mắt đánh giá xung quanh.

Đại điện này vô cùng to lớn, nếu chỉ xét về diện tích, ít nhất cũng có 800 - 900m vuông, từng cây cột trụ khổng lồ 5 người ôm không hết chống lên đại điện.

Bốn phía mây lành thành đàn, bay lượn không ngớt, trên cột trụ điêu khắc đủ loại hình ảnh hoan lạc xa xoa, tất cả bài trí nhìn như tùy ý, lại mang theo một loại quy luật kỳ diệu.

Đại Giác thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy từng bóng người đang giao hoan trong mây mù, như ẩn như hiện.

Bỗng nhiên mây mù phía tước Đại Giác tản ra hai bên, để lộ một ngọc tọa nằm trên 9 bậc thang cao ngất.

Ngọc tọa được rèm hồng phủ xuống, hai bên có hai thanh niên tuấn tú đứng hầu.

Ánh mắt Đại Giác không tự chủ được bị thân ảnh bên trong rèm hồng hấp dẫn, dù chỉ là nhìn bóng người, cũng khiến cho hắn không nhịn được nổi lên hỏa khí, bụng dưới một trận xao động nóng bừng.

Đại Giác vội vàng đề tâm tĩnh khoe, không dám nhìn nữa.

'Đây hắn là chưởng môn đời này của Hợp Hoan Tông, tu vi Pháp Tướng trung kỳ!'

Lúc này, theo mây lành tản đi, có thêm 5 bóng người xuất hiện trong đại điện, đây chính là phong chủ của 5 phong.

Năm người này có hai nam một nữ, nam anh tuấn xuất trần, nữ lung linh như tiên, vũ mị không tả xiết. Mà một người trong đó, chính là phong chủ Ninh Tú Phong, cũng chính là mẹ của Khâm Hi Viễn, Khâm Mị Nhân!

"Khâm Hi Viễn, cả gan giết đệ tử của bổn cung! Dựa theo môn quy, tự tiện chém giết đệ tử đồng môn, phế toàn bộ tu vi, luyện thành nhân đan!"

Trong rèm hồng truyền ra một thanh âm lạnh nhạt lạnh lùng, mặc dù thanh âm không lớn, lại vô cùng rõ ràng.

"Chưởng môn sư tỷ, chẳng qua chỉ là một lô đỉnh mà thôi, Hi Viễn chính là thiếu chủ một phong, giết thì thì giết!"

Khâm Mị Nhân đương nhiên không thể để mặc Khâm Hi Viễn chết đi, chưởng môn vừa dứt lời, nàng liền bước ra phản bác.

"Haha, thiếu chủ một phong càng phải chấp hành môn quy, làm gương cho đệ tử khác, há có thể ngoại lệ?"

Một trong hai nam tử cười nhạt, thanh âm trêu tức.

"Đúng thế, Lưu Tư đường đường là đệ tử của chưởng môn, địa vị không thấp, sao có thể coi như đệ tử bình thường?"

Một nữ tử khác cũng mỉa mai.

Nhất thời, trong đại điện tranh cãi thành một đoàn.

Đại Giác giống như một người vô hình đứng đó, không ai thèm hỏi đến quyết định của hắn cũng không thèm hỏi xem sự tình ra sao.

Sự sống chết của hắn lúc này đã không còn nằm trên tay chính mình nữa rồi.

"Khâm Hi Viễn giết chết đồng môn là chuyện rõ ràng, nếu không phạt nặng, làm sao môn quy còn sức răn đe?"

Trong rèm hồng lại truyền ra âm thanh của chưởng môn.

"Chưởng môn sư tỷ, Lưu Tư chẳng qua chỉ là một lô đỉnh mà thôi, dù ngươi đắp cho hắn cái mác đệ tử, nhưng ai mà không biết? Ngươi vì một lô đỉnh mà muốn lấy mạng thiếu chủ một phong!?"

"Hắc, thiếu chủ một phong cũng là đệ tử tông môn, ngươi không muốn tuân thủ môn quy, trừ phi rời khỏi tông môn! Nhưng mà, haha... giết đệ tử chưởng môn, sau đó rời khỏi tông môn, đây không phải là phản bội sao?"

Nam tử lúc đầu lại ngả ngớn nhì Khâm Mị Nhân nói.

"Trương Quan Khanh, đừng tưởng ta không dám ra tay!"

Khâm Mị Nhân âm trầm quát lạnh, thanh âm rõ ràng vô cùng dễ nghe, lung linh như tiên âm, thế nhưng không hiểu sao mang cho người ta cảm giác rét lạnh tận xương tủy.

Trương Quan Khanh không những không sợ hãi, mà còn trêu tức cười cười:

"Khâm phong chủ tu vi cao cường, thần thông cái thế, nhưng ngươi đã muốn luận bàn, ta cũng không ngại đâu."

Không khí lập tức giương cung bạt kiếm, Khâm Mị Nhân bước ra một bước, sau lưng không gian vặn vẹo, Pháp Tướng Sát La Tử Điệp hiện lên bóng mờ.

Trương Quan Khanh cũng không yếu thế, sau lưng hắn trôi nổi Pháp Tướng Dục Mộc Kinh Cức.

Hai đại tu sĩ Pháp Tướng tỏa ra khí tức cuồn cuộn phun trào, không gian vặn vẹo dữ dội, khí thế của hai người càng lúc càng cao, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

"Đủ rồi!"

Đang lúc hai cỗ khí thế cực cường đối đầu gay gắt, rèm hồng bỗng nhiên thò ra một cánh tay ngọc, ngón tay trắng nõn linh hoạt điểm một cái.

Nhất thời, một cỗ khí tức lạnh lẽo như hàn băng vạn năm dâng lên.

Chưởng môn đã ra tay, hai người Khâm Mị Nhân, Trương Quan Khanh đành phải thu hồi khí thế, nhưng Trương Quan Khanh vẫn cứ cười nhạt không thôi, có vẻ rất đắc ý.

"Chưởng môn sư tỷ, ở chỗ ta còn có một lô đỉnh Cao Quán Thiên Thể, ngài không chê chứ?"

Khâm Mị Nhân hòa hoãn lại.

Bên trong rèm hồng yên tĩnh vài giây, sau đó âm thanh của chưởng môn lại vang lên:

"Khâm Hi Viễn giết hại đệ tử của bổn cung, phạt vào Đoạn Linh Cốc 3 tháng."

Từ bị phế tu vi, luyện thành nhân đan, chuyển sang đày vào Đoạn Linh Cốc 3 tháng, đây là ngầm đồng ý với bồi thường của Khâm Mị Nhân.

"Đa tạ chưởng môn sư tỷ."

Chuyện này là bên mình đuối lý, Khâm Mị Nhân cũng không còn cách nào. Hơn nữa mặc dù Đoạn Linh Cốc là nơi đoạn linh, không hề có linh khí, thế nhưng với tu vu Hóa Nguyên cảnh đỉnh phong của Khâm Hi Viễn, sinh hoạt ở bên trong 3 tháng không phải vấn đề gì lớn.

"Triệu Tinh, đưa hắn đi."

Chưởng môn khẽ nói, một trong hai thanh niên hầu bên ngọc tọa cúi đầu khom người chắp tay, thân hình nhoáng một cái đã xuất hiện bên người Đại Giác, sau đó hắn bắt lấy bả vai Đại Giác bay ra khỏi đại điện.

Chuyện đến đây coi như kết thúc, Trương Quan Khanh cười dài một tiếng, đắc ý hóa thành một đạo thanh quang bay về Mộc Chiêu Phong, Khâm Mị Nhân cũng biến thành một đạo tử quang trở về Ninh Tú Phong, ba người khác đều hóa thành độn quang bay đi.

Triệu Tinh mang theo Đại Giác ngự phong mà lên.

Tiếng gió gào thét không ngừng vang lên bên tai Đại Giác, quần sơn trùng điệp, sông nước lả lướt không ngừng tụt lại phía sau.

Chẳng mấy chốc, Triệu Tinh đã mang theo Đại Giác phi độn đến bên ngoài một sơn cốc khổng lồ.

Đại Giác nhìn từ trên xuống, sơn cốc này giống như một cái phễu lớn, ước chừng khoảng 10km, phần lớn diện tích bị sương mù bao phủ, chỉ có số ít vài nơi dường như sương mù không quá dày đặc.

Tốc độ Triệu Tinh hạ xuống rất chậm, đầy đủ cho Đại Giác ghi nhớ đại khái 8 phần địa hình Đoạn Linh Cốc.

Khi chạm đến mặt đất, hai người đã đứng trước sơn cốc. Nơi này hoàn toàn là một mảng sương mù dày đặc, không thấy lối vào.

"Khâm sư đệ, ngươi mau vào đi, bên trong Đoạn Linh Cốc không có linh khí, linh lực của ngươi dùng ít một lần là ít đi một phần, cẩn thận sử dụng.

Nếu không phung phí, hẳn là có thể dễ dàng vượt qua 3 tháng.

3 tháng sau ta sẽ đến tiếp ngươi ra."

Triệu Tinh nói.

"Đa tạ Triệu sư huynh quan tâm, đợi khi ra ngoài ta nhất định sẽ có hậu lễ với ngươi."

Đại Giác chắp tay cảm tạ.

Lưu Tư ỷ được chưởng môn sủng ái, không ngừng trêu chọc phiền phức cho Dương Cực Phong, mặc dù chỉ là chút phiền phức nhỏ, thế nhưng nhiều lần vẫn khiến người ta ghét bỏ.

Lần này chọc phải họa lớn, ngay cả mạng cũng bồi vào, mất đi một đối tượng tranh sủng, tâm tình Triệu Tinh đương nhiên rất tốt, vì thế hắn mới cố ý chậm lại, để Khâm Hi Viễn có thể quan sát rõ ràng địa hình, hơn nữa ngay cả việc thu hồi nhẫn trữ vẫn cũng làm như quên mất.

Chỉ là vài tiểu động tác liền có thể bán một ân tình cho thiếu chủ một phong, đương nhiên không ai ngại lười biếng.

Mặc dù Đại Giác cũng không có ý định trở về Hợp Hoan Tông, nhưng mặt ngoài cần thể hiện vẫn phải thể hiện ra.

Triệu Tinh khẽ gật đầu, sau đó lấy một miếng lệnh bài bằng ngọc ra. Một tay hắn cầm ngọc bài, một tay bắt thủ quyết.

Ngón tay Triệu Tinh khép lại chỉ ra một cái, từ ngọc bài liền bắn ra một tia sáng.

Tia sáng bắn vào sương mù, chiết xạ thành vô số quang tuyến.

Những quang tuyến này bắn ra tứ phía, giống như mạch điện chạy dài. Sau khi quang tuyến lan tỏa, bỗng nhiên sương mù lay động, tự động tách ra một lối vào.

"Khâm sư đệ, ngươi mau vào đi, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, sau đó phải xem chính ngươi rồi."

Đại Giác gật đầu, bước vào Đoạn Linh Cốc.

Chờ cho Đại Giác đi khuất bóng, Triệu Tinh mới phất tay thu hồi ngọc bài phi độn rời đi. Lối vào lập tức biến mất như chưa từng có.

Đại Giác bước vào Đoạn Linh Cốc, bên trong tràn ngập sương mù, không có lấy một âm thanh nào, vô cùng yên tĩnh.

Hắn thử xoay người lại, lối vào đã biến mất không thấy tăm tích.

Đại Giác không hoảng chút nào, bình tĩnh đánh giá tình hình hiện tại.

Đoạn Linh Cốc là nơi không linh, không hề có linh khí. Nghe nói nơi này gần vạn năm trước có một đoạn Long Mạch vô cùng sung túc, chống đỡ cả một hoàng triều sinh ra tu sĩ Pháp Tướng.

Nhưng không biết hoàng triều này tại sao lạo chọc phải một vị tu sĩ Độ Kiếp. Kết quả không cần phải nói, không những toàn bộ hoàng tộc, quan lại bị hủy diệt, mà ngay cả Long Mạch cũng bị tu sĩ này đào đi luyện thành pháp bảo.

Từ đó hình thành Đoạn Linh Cốc.

Sau đó hơn ba ngàn năm trước lão tổ Hợp Hoan Tông khai sơn kiến môn tại Hoan Thiên Phong. Lấy tu vi Độ Kiếp cảnh mạnh mẽ đào vài trăm đạo Long Mạch về Hoan Thiên Phong.

Đoạn Linh Cốc bị vị lão tổ này bố trí hai đạo trận pháp bao bọc, từ đó Đoạn Linh Cốc trở thành nơi đày ải đệ tử phạm tội. Sương mù bao phủ toàn bộ sơn cốc chính là một đạo trận pháp hóa thành, có tác dụng mê huyễn và bẻ cong phương vị.

Có thể nói là nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Đại Giác đã có chuẩn bị trước, hắn không vội động bước chân, mà ngồi xếp bằng xuống tại chỗ. Bố trí vài đạo cấm chế xung quanh, sau đó nhắm mắt tĩnh thần, vận chuyển linh lực.

Bởi vì đã rời khỏi đại điện, vì thế linh lực của hắn lại có thể vận chuyển bình thường.

Kiểm tra vài lần thân thể, xác định không có việc gì, Đại Giác liền điều tức toàn thân đến trạng thái tốt nhất, sau đó bắt đầu vận chuyển Phá Huyễn Linh Quyết.

Đây chính là một loại Linh Quyết có tác dụng loại bỏ huyễn thuật vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù trong Đoạn Linh Cốc không có linh khí bổ sung, nhưng Đại Giác chỉ tập trung Linh Quyết vào hai mắt, vẫn có thể miễn cưỡng duy trì Linh Quyết khoảng 8 ngày không mất hiệu quả.

Cộng thêm đan dược trong nhẫn trữ vật, ít nhất có thể duy trì được khoảng 2 tháng.

Đương nhiên, Đại Giác cũng không có ý định thật sự ngốc ở nơi này.

Đoạn Linh Cốc không có linh khí, hắn muốn đột phá Động Huyền cảnh là chuyện nằm mơ, vì thế cần thoát ra trước rồi nói.

"Theo như trí nhớ của Khâm Hi Viễn, đạo trận pháp thứ hai phong cấm Đoạn Linh Cốc có một lỗ hổng nhỏ, mỗi ngày đầu tháng sẽ bị lỡ nhịp vận chuyển một lần, khiến tầng trận pháp dưới mặt đất mất đi tác dụng khoảng hơn 10 giây.

Ta có thể lợi dụng sơ hở này thoát ra!

Hện tại là giữa tháng 9, còn khoảng 15 ngày nữa là đầu tháng 10! Đây chính là cơ hội của ta!"

Trận pháp cấm chế chỉ là lão tổ Hợp Hoan Tông tiện tay bày ra, qua thời gian quá lâu không tránh khỏi suy yếu hỏng hóc. Lỗ hổng này mãi phải đến tận khi Khâm Hi Viễn lên làm chưởng môn Hợp Hoan Tông mới vô tình phát hiện ra.

Linh Quyết được vận chuyển tập trung vào hai mắt, Đại Giác đột nhiên mở bừng mắt, con ngươi của hắn hoàn toàn bị một lớp màng mỏng màu trắng bao phủ.

Sương mù trong mắt Đại Giác đã không còn nồng nặc đến mức không thấy được 2m xung quanh như lúc đầu, mà chỉ còn như sương sớm, có thể thấy được khoảng vài chục mét phía trước.

Đại Giác thử di chuyển vài lần, xác định phương hướng không còn bị bẻ cong, hắn dùng không bao lâu liền dựa theo địa hình đã ghi nhớ tìm đến một hồ nước nhỏ.

Sương mù tại nơi này không quá dày đặc, có thể thấy được một vài tia sáng chiếu xuống. Trong phạm vi xung quanh hồ nước này 10m, dù là giải trừ Linh Quyết cũng không ảnh hưởng đến thị giác quá nhiều, chỉ là sẽ mất phương vị mà thôi.

Đại Giác đi xung quanh hồ nước một vòng. Hồ nước này rộng chừng 8 - 9 mét, bên hồ chỉ có một gốc cây già.

Đại Giác bố trí vài đạo cấm chế xung quanh che đậy nơi này, sau đó ngồi xuống dưới gốc cây già xếp bằng.

Còn 15 ngày nữa mới là ngày mùng một tháng 10, hiện tại chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Tận dụng thời gian này, Đại Giác hồi tưởng lại kế hoạch và hành động từ đầu đế giờ.

Kế hoạch của hắn được suy tính khá kỹ càng.

Từ mức độ sủng ải của chưởng môn với Lưu Tư hiện tại, chẳng những không ngừng tăng tiến tu vi cho hắn, hơn nữa còn vô cùng bao che, chắc chắn không đơn giản chỉ là sủng ái một lô đỉnh có giúp ích cho tu vi của nàng. Đương nhiên, Đại Giác không thể chỉ dựa vào đó mà kết luận giá trị của Lưu Tư trong mắt chưởng môn.

Hắn còn kết hợp với trí nhớ của Khâm Hi Viễn.

Theo như thời không gốc, chưởng môn Hợp Hoan Tông có một khoảng thời gian biến mất tăm tích, hơn nữa cũng chính ở khoảng thời gian này Lưu Tư không còn xuất hiện.

Khi đó Lưu Tư đại khái vừa đại thành Minh Thần.

Chẳng qua lúc đó Khâm Hi Viễn còn đang bận rộn trùng tu, không để ý được nhiều tin tức vụn vặt như vậy. Sau này khi Khâm Hi Viễn đột phá Pháp Tướng cảnh đánh vào Hợp Hoan Tông.

Ở thời khắc cuối cùng chưởng môn bất ngờ xuất hiện ngăn cản, nàng vậy mà bí mật đột phá Pháp Tướng hậu kỳ!

Phải biết chưởng môn vẫn luôn cách Pháp Tướng hậu kỳ một bước, thể nhưng thủy chung không thể bước ra!

Thời điểm đó đột ngột xuất hiện.

Chẳng qua là tiên thể của Khâm Hi Viễn hóa thành Pháp Tướng quá mức mạnh mẽ, chưởng môn không địch lại, chỉ còn cách chạy trốn. Khâm Hi Viễn trở thành chưởng môn Hợp Hoan Tông.

Đại Giác đoán rằng Lưu Tư chính mấu chốt, hoặc ít nhất là trợ giúp quan trọng để chưởng môn đột phá Pháp Tướng hậu kỳ!

Mà phản ứng của chưởng môn khi Đại Giác giết Lưu Tư càng khẳng định suy đoán của hắn!

Đầu tiên là chưởng môn ra tay, bị Khâm Mị Nhân ngăn cản. Chỉ là một lô đỉnh mang danh đệ tử mà thôi, thật sự phải vì kẻ này mà ra tay với thiếu chủ một phong sao? Không đáng!

Khâm Hi Viễn là hi vọng Độ Kiếp của Khâm Mị Nhân, kế hoạch nàng đã chuẩn bị cả trăm năm, đương nhiên không thể dễ dàng để lộ! Thậm chí ngay từ khi còn nhỏ, Khâm Mị Nhân đã tạo dựng thành hình tượng coi Khâm Hi Viễn như ngịch lân bản mạng.

Quy lại vấn đề cũ, chưởng môn ra tay, đương nhiên làm những phong chủ khác chú ý. Những phong chủ này không ai không phải cáo già thành tinh, chỉ một chút động tác là khác thường là có thể làm cho bọn họ rục rịch.

Thậm chí Khâm Mị Nhân và Trương Quan Khanh suýt chút nữa động thủ cũng chính là một loại thăm dò.

Chưởng môn muốn che dấu, đương nhiên sẽ không thể giết Đại Giác, nhiều lắm cũng chỉ là thuận thế đẩy thuyền, phạt hắn làm khổ sai, giáng chức làm đệ tử bình thường,... vài năm mà thôi.

Cách này tuy rằng phải nén giận nhẫn nhục, không nào tha cho kẻ thù giết cha, nhưng có thể loại trừ phần lớn nghi ngờ.

Còn Khâm Mị Nhân trước khi thăm dò rõ rằng, chắc chắn cũng sẽ không mạo hiểm vuốt râu hùm chưởng môn. Hơn nữa đối với nàng, kế hoạch đã ẩn giấu bao nhiêu năm, kéo dài ra chút thời gian này không phải là chuyện khó chấp nhận.

Tổng hợp những yếu tố như thế, bị đày đến Đoạn Linh Cốc là nằm trong dự liệu của Đại Giác.

"Kế hoạch này lỗ thủng rất nhiều, phong hiểm quá lớn, nếu không phải thời gian quá gấp rút, ta cũng không muốn thực hiện.

Trong đó chỉ cần sai một li, lập tức sẽ bị đổ bỏ, cơ hội rất mong manh."

Chỉ cần chưởng môn không đủ coi trọng Lưu Tư, hoặc nàng không thể nhẫn nhịn, bất chấp giết Đại Giác tại chỗ, kế hoạch của hắn đều sẽ hoàn toàn đổ bể. Thậm chí còn mất mạng!

Thù cản đạo bất cộng đái thiên!

"Cũng tại thời gian quá gấp, ta không thể xử lý hết thông tin, tính toán kỹ càng, nếu không tuyệt đối sẽ không dùng đến phương án hạ sách đầy sơ hở này!"

Đại Giác âm thầm lắc đầu, rút ra kinh nghiện sau này.

Bạn đang đọc Luân Hồi Vô Hạn Chư Thiên sáng tác bởi DạiDâmGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạiDâmGia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.