Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến từ Tô Như kiểm tra

Tiểu thuyết gốc · 1457 chữ

Nhìn thấy Điền Linh Nhi thắng trận, Trương Tiểu Phàm cũng lộ ra vẻ cười nhàn nhạt đi tới bên cạnh nàng mà giơ lên ngón tay cái cười nói: “ Linh Nhi sư tỷ uy vũ !”

“ Khanh khách!” Điền Linh Nhi cùng Trương Tiểu Phàm vui cười, ở bên cạnh Tề Hạo sắc mặt chập chờn chuyển biến liên tục ánh mắt nhìn về phía Trương Tiểu Phàm thêm vài phần bất mãn, Trương Tiểu Phàm nhìn thấy ánh mắt này của Tề Hạo cũng không quá để ý mà vẫn cùng với Điền Linh Nhi tiếp tục nói cười.

Nhìn thấy luận bàn người thắng lại là con gái của mình, Điền Bất Dịch trong lòng đắc ý nhưng bên ngoài vẫn là một bộ dáng lạnh lùng, trực tiếp vung tay tiễn khách: “ Nếu không còn gì, các ngươi có thể đi!”

Tề Hạo lôi kéo Lâm Kinh Vũ bước lên nói: “ Vậy thì cáo biệt Điền sư thúc, Tô sư thúc!”

Nói xong liền không hề dừng lại mà tế ra tiên kiếm ngự kiếm rời đi, để lại một đám sư huynh đệ ùa lên mà nhao nhao vui vẻ chúc mừng.

Về đêm, sắc trời đen kịt lại.

Trương Tiểu Phàm chầm chậm quay về nơi ở, vừa đẩy cửa ra, tiểu Hôi vẫn đi sau lưng hắn liền xông vào phòng trước, Đại Hoàng kể từ công phu một ngày của Tiểu Hôi đã trở nên thân thiết với nó cũng đi theo vào. Một khỉ một chó ở trong phòng đùa nghịch mãi không thôi, oẳng oẳng oẳng với chí chí chí cứ luyến thoắt vang lên.

Trương Tiểu Phàm khoé miệng lộ nét cười đi đến bên bàn ngồi xuống, đối với sư việc hôm nay Trương Tiểu Phàm cũng chỉ xem nó như là một trận thoát qua mà thôi.

“ Hiện tại tiếp theo chính là chuẩn bị cho Thất Mạch hội võ, dựa theo nguyên tác lần này Tiêu Dật Tài sẽ không tham gia, cho nên ngoài Lục Tuyết Kỳ và Tề Hạo ra, có thể nói bản thân hiện tại ở Thanh Vân môn chính là không địch thủ đi!” Trương Tiểu Phàm thầm nghĩ.

Nghĩ đến đây, Trưởng Tiểu Phàm gương mặt lộ ra tiếu dung sau đó một lần nữa vận chuyển hai đại pháp môn rơi vào trong tu luyện.

Cứ như vậy thời gian thấm thoát thôi đưa, tu chân phân biệt rõ ngày tháng, rất nhanh thời gian hai năm liền chậm rãi trôi qua.

Quảng trường Đại Trúc phong tại một bình đài bằng đá xanh to lớn đại khí, tại ánh tà dương buông xuống chiếu rọi đến những chiếc bóng đổ dài của một đám người đứng ở nơi đây.

Về lý do tại sao lại xuất hiện ở đây thì không cần nghĩ cũng biết!

Tại trung tâm bình đài đá xanh, hai bóng người đứng thẳng nhìn về phía đối phương.

“ Lão thất, con đã chuẩn bị xong chưa?” Tô Như xinh đẹp dáng người uyển chuyển trong mỉm cười lại có một tia nghiêm nghị, nàng cầm một đoạn gậy trúc xanh nhìn về phía Trương Tiểu Phàm nhẹ nhàng nói.

Ở phía đối diện hai năm trôi qua Trương Tiểu Phàm lúc này cũng đã trở thành một chàng thiếu niên mười sáu tuổi, màu trắng đạo bào phong độ nhẹ nhàng, dáng người thon dài thẳng tắp, lưng cõng tiên kiếm Phệ Thiên, khí chất thoát tục xuất trần tựa như trích tiên giáng thế.

Gương mặt tuấn mỹ của hắn cũng đã mất đi vài phần non nớt nhưng bên trong lại có thêm một vài tia thành thục ổn trọng!

“ Mời sư nương chỉ điểm!” Trương Tiểu Phàm nghiêm nghị cung kính đáp.

Dứt lời trong người nội lực cũng nhanh trong bột phát tựa như thủy triều luân chuyển vô cùng hùng hậu, tu vi Ngọc Thanh cảnh tầng thứ tám cũng hoàn toàn hiển lộ.

Điền Bất Dịch nhìn đến ánh mắt liền trở nên sáng quắc, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “ Hai năm liền đem Thái Cực Huyền Thanh Đạo Ngọc Thanh tầng bảy đột phát đến Ngọc Thanh tầng tám, hơn nữa nội lực số lượng cùng chất lượng đều đạt đến mức viên mãn, lão thất danh hiệu yêu nghiệt quả hiện không hề sai lầm!”

Bên cạnh Điền Linh Nhi trải qua hai năm cũng đã trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, một bộ váy dài bó sát tôn lên dáng người uyển chuyển linh lung động lòng người, lúc này mắt đẹp của nàng nhìn về phía Trương Tiểu Phàm đã tràn ngập nhu tình như nước.

Trên bình đài, Tô Như nhìn thấy tu vi của Trương Tiểu Phàm liền vui vẻ mà khẽ gật đầu, quả nhiên vị yêu nghiệt "chuẩn con rể" này đã không làm nàng thất vọng.

Gió nhẹ phất phơ, yên tĩnh đến mức hít thở cũng khó khăn.

“ Hưu!” Sau lưng Trương Tiểu Phàm bạch quang tràn ngập, một đạo bạch quang hóa thành kinh hồng bay ra mà du đãng bốn phía xung quanh cơ thể của Trương Tiểu Phàm.

Tống Đại Nhân cũng là người dùng kiếm nhìn thấy cũng không khỏi than thở: ““Hắc, tốt cho một cái Ngự Kiếm thuật tinh túy ! Tiểu sư đệ vậy mà trong thời gian ngắn liền đem bộ pháp môn này thôi diễn ra đến tinh túy, quả nhiên là thiên sinh kiếm tu a!”

Ngự Kiếm thuật tinh túy, dùng ý ngự kiếm, ý động kiếm động, ý chuyển kiếm chuyển, kiếm ý tung hoành!

Mà lúc này trên bình đài, bạch quang tựa như kinh hồng trực tiếp phi về phía Tô Như mà tiến hành công kích.

Đối mặt với khí thế kinh người của đạo bạch quang, gương mặt xinh đẹp của Tô Như cũng không hề lộ ra vẻ gấp gáp mà ngược lại hiện lên một tia thưởng thức.

Chỉ thấy Tô Như trên tay gậy trúc nhẹ nhàng vung vẩy vẽ ra hình tròn màu xanh quang ảnh, như mộng như ảo không thể phân biệt được là thật là giả.

Ngay tại sát na bạch quang giết tới, màu xanh quang ảnh liền hóa thành một bản Thái Cực đồ án rồi hội tụ thành một đạo thanh quang kiếm ảnh, tựa như sát na phương hoa, kiếm tâm thông linh nhẹ nhàng tại trên thân đạo bạch quang đơn giản nhẹ nhàng mà khẽ điểm.

Ầm!

Một trận sấm nổ trầm đục vang lên, chỉ thấy vừa rồi bạch quang còn uy phong lẫm lẫm lúc này liền bị đạo thanh quang kiếm ảnh làm cho dừng lại.

Sau đó, bạch quang liền chậm rãi tán đi lộ ra một thanh toàn thân tràn ngập tiên khí bạch ngân tiên kiếm, không thể tiếp tục tiến lên cứ như vậy mà ngừng dừng lại trên không trung.

Trương Tiểu Phàm mày kiếm nhướng lên, hai tay nắm lấy kiếm quyết cách không điểm về phía tiên kiếm Phệ Thiên, tiếp theo sau đó Trương Tiểu Phàm hai tay kiếm quyết tại trước ngực vẽ ra một hình tròn, rồi khẽ ngâm: “ Ngự Kiếm thuật!”

Phệ Thiên tiên kiếm lúc này tựa như được thần trợ, chỉ thấy toàn thân tiên kiếm thanh quang đại thịnh, tiên kiếm Phệ Thiên khẽ run rồi hóa thành chín đạo kiếm ảnh xếp thành tư thế Cửu Cung Trận Đồ mà xoay tròn, mang theokiếm ý lăng lệ sắc bén tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể phát động, một kích đánh tan đạo thanh quang kiếm ảnh của Tô Như.

Giờ phút này hai tay của Điền Bất Dịch bất tri bất giác trở nên run rẩy mà nắm chặt, có lẽ vào thời khắc này nội tâm của hắn đã trở nên kích động đến mức không thể nào kiềm chế! Đại Trúc phong nhất mạch, có hi vọng rồi.

Ngoài ra, bên cạnh Điền Bất Dịch chúng đệ tử cùng Điền Linh Nhi liền nhìn như si như say, kinh ngạc không thôi!

“ Cái này… Ngọa tào! Còn có thể để cho người khác sống hay không a?” Lão lục Đỗ Tất Thư nhịn không được mà buộc miệng nói tục, nhưng điều này vậy mà lại được mấy vị sư huynh đệ bên cạnh nhiệt liệt mà gật đầu tán đồng.

P/S: Do tại hạ tuần này có việc đột xuất cho nên tạm thời đăng trước một chương, tuần sau tại hạ sẽ bạo chương để đền bù. Đa tạ các đạo hữu đã ghé xem!

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.