Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Mạch hội võ

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Tô Như cũng bị Trương Tiểu Phàm làm cho kinh ngạc, chỉ thấy nàng thanh quang lóe lên bóng người uyển chuyển liền nhanh chóng lùi lại, hiển nhiên cố ý để Trương Tiểu Phàm ra chiêu.

Trương Tiểu Phàm hiểu ý cũng không hề dừng lại, hai tay liên tục bắt lấy kiếm quyết, chỉ thấy chín đạo kiếm ảnh nháy mắt hợp nhất, hào quang chói mắt chiếu rọi khắp bốn phía hóa thành một đạo bạch quang bàng bạc kiếm khí đợi thế mà phát.

“ Sư nương, người cẩn thận rồi!” Trương Tiểu Phàm lên tiếng nhắc nhở một câu, sau đó hai ngón tay trỏ và ngón giữa khép lại trở thành kiếm chỉ, rồi hét lớn: “ Đi!”

Bạch quang kiếm khí tựa như một tia lưu tinh nháy mắt bắn ra, vẫn là một thức như cũ nhưng bên trong lại vô cùng khác biệt.

Ngay lúc chín đạo kiếm ảnh hợp nhất, thì Tô Như gậy trúc hư ảnh liên tiếp xuất hiện mà bắt đầu bố trí một bộ Thái Cực đồ án. Thái Cực đồ án lưu chuyển thanh quang dần dần trở nên rõ ràng rồi ngăn tại trước mặt của nàng tựa như một đạo rào chắn.

Ào! Bạch quang kiếm khí tựa như đâm phải một khối đồ vật mũm mỉm mềm mại, nó một lần nữa liền bị vây vào bên trong.

Tô Như tuy thành công chặn được một chiêu này của Trương Tiểu Phàm nhưng cơ thể của nàng cũng khẽ run mà lùi về liên tục hai bước, trong nội tâm chấn kinh.

Nàng lúc này sắc mặt lại hiện lên một vẻ cười tươi như hoa, giống với Điền Bất Dịch bên dưới mà kích động vạn phần.

Tô Như trên tay gậy trúc khẽ vung, nội lực liên tục vận chuyển, Thái Cực đồ trước mắt một lần nữa hội tụ vào trong gậy trúc chỉ thấy nó quang mang đại thịnh lấn át cả bạch quang, tu vi ai cao ai thấp rất nhanh liền trở nên rõ ràng.

Đương!

Trên tay gậy trúc đâm ra, tức thì một cỗ khí lãng càn quét mà ra đem bạch quang đánh bay, mà Trương Tiểu Phàm đứng chịu mũi sào bị cỗ khí lãng này quét trúng cũng lùi lại hai ba bước thì mới có thể ổn định lại thân hình.

Bàn tay khẽ vẩy, đem Phệ Thiên tiên kiếm vừa bị đánh bay trở về, sau đó cầm ngược tiên kiếm ôm quyền nói: “ Đạ tạ sư nương hạ thủ lưu tình!”

Tô Như gương mặt bởi vì kích động mà trở nên hồng nhuận, ánh mắt vô cùng tự hào nhìn về phái Trương Tiểu Phàm nói: “ Lão thất, con làm cho sư nương cực kỳ bất ngờ! Tại Thanh Vân môn ta có thể cùng có so sánh cũng chỉ có ba người mà thôi a!”

“ Khụ khụ! Tu vi cùng đạo pháp của lão thất tiến bộ nhanh chóng, nhưng không được vì thể mà lơ là coi thường người tại, tại Thất Mạch hội võ phải thật sự cẩn thận, biết chưa!” Điền Bất Dịch cũng nhanh chóng bước đến, khẩu thị tâm phi lạnh lùng nói.

“ Đệ tử đã biết!” Trương Tiểu Phàm biết được tính cách ngạo kiều của sư phụ nhà mình liền nén cười nói.

Điền Bất Dịch gật gật đầu, sau đó nhìn về phía đám đệ tử phía dưới mà hừ lạnh một cái nói: “ Đám người các ngươi nhìn lão thất mà không cảm thấy mất mặt sao, hắn hiện tại tu vi cũng đã đem các ngươi bỏ lại một đoạn xa, hơn nữa…”

Nói đến đây, gương mặt của Điền Bất Dịch nháy mắt lại trở nên đen như đít nồi quát: “ Khốn kiếp, tức chết ta rồi!”

Thì ra, bốn người lão nhị, lão tam, lão ngũ, lão lục tại một năm trước được sự cho phép của Điền Bất Dịch mà hạ sơn tìm kiếm cơ duyên đến khi trở về mỗi người pháp bảo lần lượt là một thanh sáo, một cái trống da cá, một cái cần câu và đặt biệt chính là một cặp xúc xắc liền khiến cho Điền Bất Dịch chấn nộ.

Điền Bất Dịch đạo tâm chính là thuận theo tự nhiên cho nên chúng đệ tử hình dáng pháp bảo không hề để tâm, nhưng hắn có một khuyết điểm chính là rất dễ tự ái, bốn tên đệ tử pháp bảo thuộc loại quái dự như thế sẽ khiến hắn bị đồng đạo chê cười, cho nên hắn mới tức giận mà điên cuồng la mắng.

Nhưng Điền Bất Dịch dù tu vi có cam thâm đến đâu cũng không thể đem thay đổi mọi chuyện đã xảy ra, hắn chỉ còn có cách đem nộ khí của mình nén xuống dẫn theo Tô Như trở về hậu đường.

Trước khi rời đi, Điền Bất Dịch ánh mắt nhìn về phía Trương Tiểu Phàm đang cùng Điền Linh Nhi và mấy người Tống Đại Nhân trò chuyện mà thoáng được an ủi: “ Không sao, không sao, tuy rằng sẽ mất mặt nhưng còn may mình vẫn còn có lão thất a!”

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được nghĩ đến sắc mặt của mấy người Thanh Vân môn khi thấy được tu vi của Trương Tiểu Phàm mà cười hắc hắc đắc ý.

Kỳ Thất Mạch hội võ lần này, chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc cho mà xem.

Một tháng sau, trên Đại Trúc phong mọi người đều trở nên vô cùng phấn khởi nhất là đám đệ tử, ai nấy thần sắc đều vô cùng hăng hái bởi vì hôm nay chính là ngày khai mạc của Thất Mạch hội võ một giáp một lần của Thanh Vân Môn chính thức khai mạc.

Điền Linh Nhi tựa như một đóa hoa màu đỏ diễm lệ, vô cùng cao hứng hướng về phía Tống Đại Nhân líu ríu hỏi thăm: “Đại sư huynh, Thất Mạch Hội Võ quả thật có nhiều đồng môn đi như vậy ư?”

Tống Đại Nhân mỉm cười, hiển nhiên là tâm trạng đang rất vui vẻ liền hướng về đám sư đệ sư muội mà giảng giải một chút về Thất Mạch hội võ khiến đám người còn lại kinh hô thổn thức không thôi.

Dù là Trương Tiểu Phàm làm người hai đời, đối với lần này Thất Mạch hội võ cũng đã xem qua, nhưng dù sao chỉ là xem qua mà thôi so với hiện tại bản thân chính là được tham gia vào cùng với Thanh Vân môn đệ tử tranh tài, hỏi sao mà hắn không trở nên kích động cho được.

Khi Điền Bất Dịch và Tô Như từ trong Thủ Tĩnh đường bước ra thì bảy người Trương Tiểu Phàm đã xếp thành một hàng ngang mà chờ sẵn.

Nhìn đám đệ tử mình tu vi thấp nhất cũng đã là Ngọc Thanh tầng thứ tư, tâm tình của Điền Bất Dịch ngay lập tức trở nên sáng sủa hơn không ít.

Nhất là dừng lại Trương Tiểu Phàm tu vi liền đạt đến Ngọc Thanh tầng thứ tám, cả người tuấn mỹ xuất trần, mày kiếm mắt sao, đạo bào bạch sắc trắng hơn cả tuyết, cả người tựa như Trích Tiên, xuất trần đến mức thoát tục.

Đứng bên cạnh Điền Linh Nhi dung mạo khuynh thành, mày liễu mắt phượng, một thân váy đỏ rực như lửa bó sát tôn lên dáng người đầy đặn, cả người tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng trần.

Hai người đứng bên cạnh nhau tựa như một đôi thần tiên quyến lữ, khiến người nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui!

“ Thất Mạch hội võ lần này, ta hi vọng các ngươi phải cố gắng hết sức có thể, tốt nhất chính là đừng để ta mất mặt a!” Điền Bất Dịch cười dài nói.

Làm lão đại của Đại Trúc phong, Tống Đại Nhân lập tức bước lên trên một bước cung kính nói: “ Sư phụ yên tâm, chúng con nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó! Tuyệt đối không hạ thấp uy danh của sư phụ, đem khí thể của Đại Trúc phong ta hoàn toàn bạo phát.”

“ Hi vọng các ngươi nói được làm được! Xuất phát!” Nói rồi liền tế ra Xích Diễm tiên kiếm chuẩn bị ngự kiếm mà đi, chỉ là liền bị Đại Hoàng cắn lấy ống quần hai mắt liên tục lấp láy mà nhìn về phía Điền Bất Dịch.

Do dự một chút, Điền Bất Dịch cũng phất lên tay áo cuốn theo Đại Hoàng nhảy lên Xích Diếm tiên kiếm, nói với Tô Như một câu rồi liền ngự kiếm phá không mà đi.

Tô Như lắc đầu khẽ cười nói với mọi người một câu“ Các con cũng đi luôn nhé!” rồi liền tế ra Mặc Tuyết tiên kiếm phóng theo Điền Bất Dịch.

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.