Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khúc nhạc dạo

Tiểu thuyết gốc · 1384 chữ

Chi chít!

Một đạo thân ảnh màu xám không biết từ đâu nhảy ra vọt tới bên người của Trương Tiểu Phàm, đôi tay chân nhỏ xíu của nó vô cùng linh hoạt rất nhanh liền treo lên đầu vai của hắn.

“ Tiểu Hôi, ngươi cũng muốn đi sao!” Đưa tay khẽ vuốt nhẹ đầu nhỏ của Tam Nhãn Linh Hầu tiểu Hôi, Trương Tiểu Phàm cười nói.

Chi chít! Vung tay múa chân một lúc tiểu Hôi liền ôm lấy hai má của Trương Tiểu Phàm, đôi mắt nhỏ đáng yêu của nó liên tục nhấp nháy miệng không ngừng kêu gọi, tựa như nài nỉ.

Nhìn bộ dáng khả ái của tiểu Hôi, không chỉ là Trương Tiểu Phàm mà ngay cả đám người của Điền Linh Nhi cũng không khỏi cười lên ha hả.

“ Tốt! Vậy thì đi thôi!” Trương Tiểu Phàm cũng bật cười.

Sưu! Sưu! Sưu!

Lần lượt từng đợt âm thanh pháp bảo ngự không mà đi vang lên.

Lão đại Tống Đại Nhân dưới chân đạp Thập Hổ tiên kiếm, thân hình cao to liền dẫn đầu đám sư đệ muội bay về hướng nơi kỳ Thất Mạch hội võ tổ chức, cũng chính là chủ phong trong thất phong của Thanh Vân môn, Thông Thiên phong!

Đạp lên Phệ Thiên tiên kiếm, có thể nói Trương Tiểu Phàm từ lúc xuyên qua đến nay cũng đã được năm năm có thừa nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà hắn được nhìn thấy tận mắt khung cảnh tựa như thế ngoại đào viên của Thanh Vân môn.

Trương Tiểu Phàm đứng trên tiên kiếm hai mắt cũng không nỡ nhắm mắt lại. Chỉ thấy núi non xanh tươi nơi Đại Trúc phong cách mình mỗi lúc một xa, hốt nhiên trước mặt loá sáng, hắn xuyên vào một dải mây trắng mênh mang, dày đặc mà bồng bềnh.

Lúc này trên dưới, trước sau đều là mây trắng bồng bềnh, gió lớn rú gào không ngừng, đạp mây trắng giữa trời xanh, cứ như là giấc mộng cõi nào!

Trời bao la như đại dương úp ngược, trong xanh mà thuần khiết, vô cùng vô tận, hùng vỹ tráng lệ. Khi vọt ra khỏi biển mây mù, thấy mây trắng tuột khỏi chân như bọt nước, quyến luyến trải dài mãi theo đà lướt, lại như sóng nhỏ, gợn lên giữa từng không.

Trời trong trẻo như vừa được gột rửa, tâm ý của Trương Tiểu Phàm khẽ chuyển ngay lập tức Phệ Thiên tiên kiếm liền vọt lên, đến độ cao cách biển mây mênh mang dưới chân chừng ba trăm trượng, hắn mới giữ thân kiếm theo phương ngang, đi theo Tống Đại Nhân nhằm thẳng hướng Thông Thiên phong lướt tới.

Nơi xa, một ngọn núi cao ngất, không đúng, một ngọn núi hùng vỹ cao ngất trong mây, ngạo nhiên sừng sững. Ở đó mây trắng thấp thoáng, văng vẳng có tiếng chuông ngân nga giữa trời đất. Thông Thiên phong, đúng là một ngọn thông đến thông thiên.

Tới gần Thông Thiên phong, từng đợt quang mang của pháp bảo từ bốn phương tám hướng tựa như mưa rào mà nhao nhao vọt tới, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ!

Kèm theo tiếng rít của không khí, mấy người của Đại Trúc phong cũng điều khiển pháp bảo đem nó hạ xuống tại một quảng trường cực kỳ lớn. Vừa chạm đất, tiểu Hôi liền tụt khỏi vai của Trương Tiểu Phàm mà chạy tới chạy lui khắp quảng trường, Trương Tiểu Phàm cũng mặc kệ nó.

Sau khi hạ xuống quảng trường, một đám đệ tử của Đại Trúc phong không tìm được Điền Bất Dịch hai người liền hướng về một vị để tử của Thông Thiên phong thăm hỏi thì liền biết được bọn họ đã tới Ngọc Thanh điện cùng mấy vị sư bá hội hộp.

Biết được như thế, Trương Tiểu Phàm mấy người cũng tiếp tục tìm kiếm mà cùng đứng tụ lại thành một chỗ mà cười cười nói nói đồng thời cũng không ngừng hướng về Tống Đại Nhân mà thỉnh giáo về các kỳ trước của Thất Mạch hội võ.

Đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ đột ngột vang lên, sau đó là giọng của một người con gái nhẹ nhàng nói: “ Tống sư huynh, đã lâu không gặp a!”

Nghe thấy âm thanh này, Tống Đại Nhân đang cùng đám sư đệ đùa giỡn thì tựa như trúng phải một đòn chí tử.

Tống Đại Nhân sững sờ, thanh âm này vang bên tai, khác nào âm thanh của tiên giới, giây lát sau hắn như tỉnh từ cõi mộng, vụt quay mình lại, thấy sau lưng có năm, sáu người con gái, trông phục sức thì chính là môn hạ của Tiểu Trúc Phong, nhất mạch từ xưa tới nay chỉ thu nạp nữ đệ tử.

Dẫn đầu là vị nữ nhân mỹ miều, gương mặt trái xoan, da trắng như tuyết trên miệng hiện lên nét cười dịu dàng, nàng ta chính là đại sư tỷ của Tiểu Trúc phong - Văn Mẫn.

Bên cạnh mấy người Ngô Đại Nghĩa ai nấy cũng đều hiện lên nét cười quái dị, tựa hồ đang đứng đợi một bên xem kịch, ai ngờ Tống Đại Nhân tựa như hóa thành người si, bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác không chỉ khiến chúng đệ tử Đại Trúc Phong không chịu nổi, mà đến mấy vị nữ đệ tử của Tiểu Trúc Phong đang đứng đối diện cũng che miệng cười thầm.

Văn Mẫn yêu kiều đứng trước mặt Tống Đại Nhân mặt hơi ửng đỏ, khe khẽ gọi: "Tống sư huynh."

Tống Đại Nhân cũng chả thèm phản ứng, Trương Tiểu Phàm khẽ lắc đầu mà lên tiếng: “ Văn Mẫn sư tỷ, lâu rồi không gặp, gần đây sư tỷ vẫn tốt chứ?”

Đôi mắt đẹp của Văn Mẫn nhìn về phía Trương Tiểu Phàm chớp mắt liền lóe lên vẽ kinh diễm nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “ Thì ra là Trương sư đệ a, lâu rồi không gặp, không biết thương thế của đệ đã như thế nào rồi?”

“ Đa tạ sư tỷ quan tâm, nhờ vào phúc của sư tỷ và Tiểu Trúc phong, thương thế của đệ đã hoàn toàn khỏi hẳn!” Trương Tiểu Phàm nói đến đây thì dừng lại một chút lại nói tiếp: “ Đại sư huynh, chẳng phải huynh luôn hoài niệm đến Văn Mẫn sư tỷ sao, tại sao hôm nay người đến mà huynh bộ dáng lại như thế kia a!”

Văn Mẫn hơi đỏ mặt, nhưng không đáp lời, chỉ dùng khoé mắt liếc Tống Đại Nhân, có điều mấy vị sư muội trẻ trung sau lưng cô ta thì đã bật cười. Tống Đại Nhân một đại hán thô hào, giờ phút này bối rối y hệt một thiếu niên e thẹn, vội vàng lập bập mấy tiếng: "Không, không có, ta đâu có thường..."

“ Cái gì?” Y vừa dứt lời, ngay lập tức đã bị mấy nữ nhân trẻ tuổi đứng sau Văn Mẫn cắt ngang: “ Thế là huynh không hề nhớ đến Văn Mẫn sư tỷ của chúng ta ư?”

Tống Đại Nhân giật thót, len lén liếc mắt ngó Văn Mẫn, chỉ thấy Văn Mẫn đang nghiêm nghị nhìn y, đôi mắt đẹp chăm chăm không chớp. Y cuống lên, vọt miệng đáp: "Không, không phải, ta có nhớ chứ.."

"Ha!" Tất thảy mọi người của Đại Trúc phong và Tiểu Trúc phong đều phá lên cười, nhất là mấy nữ nhân trẻ tuổi sau lưng Văn Mẫn, cười điếc cả tai, làm cho đệ tử các chi phái khác đứng gần đấy cũng phải quay lại nhìn nhìn.

Đợi tiếng cười hơi ngớt, Hà Đại Trí cũng lên tiếng, nghiêm túc nói với mấy nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong: "Các vị sư tỷ, kỳ thực ý của đại sư huynh chúng ta là như thế này, y không phải không hoài niệm đến Văn Mẫn sư tỷ, nhưng cũng không phải là thường..."

"Thế thì là cái gì?" Một nữ đệ tử Tiểu Trúc phong cao giọng cười hỏi.

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.