Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Tuyết Kỳ khiêu chiến

Tiểu thuyết gốc · 1500 chữ

Liếc nhìn vị nữ đệ tử này một cái, Hà Đại Trí nói: “ Đại sư huynh hắn cứ mỗi lần nhớ đến Văn Mẫn sư tỷ một lần thì lại lẩm bẩm gọi tên một lần, vì vậy mới nói là không phải là thường!”

Nghe vậy mọi cười lại một lần nữa cười to, Tống Đại Nhân ánh mắt trừng về phía Hà Đại Trí sau đó mới nhìn về phía Văn Mẫn thì thấy nàng chỉ ẩn ẩn nụ cười, bộ dáng không hề có một chút tức giận, Tống Đại Nhân trong lòng mừng thầm, sau đó nói: “ Văn sư muội chớ để ý, bọn hắn cứ thích đùa mà thôi a!”

Văn Mẫn cười mất một lúc, rồi quay đầu lại ngăn cái đám sư muội đang cười đến rung hết cả hoa lá, sau đó nhìn Tống Đại Nhân thật sâu, hỏi: "Thế trong lòng huynh thì nghĩ sao?"

Tống Đại Nhân nhăn nhó, miệng lúng búng ta, ta, ta mấy tiếng, nhưng không thốt được lời nào, nhìn bộ dạng hắn, mấy nữ nhân kia không nhịn được lại cười phá lên.

Văn Mẫn lắc lắc đầu trừng mắt nhìn hắn một cái liền không để ý đến y nữa, nàng một lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, ngay lúc Trương Tiểu Phàm định lên tiếng thì Văn Mẫn đột nhiên ngắt lời: “ Lục sư muội, muội đến rồi a!”

Lục Tuyết Kỳ?

Không phải hiện tại nàng nên đi theo Thủy Nguyệt đại sư hay sao? Vì sao lại ở chỗ này?

Trương Tiểu Phàm trên gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường như lúc ban đầu.

“ Văn Mẫn sư tỷ!” Một giọng nói trong trẻo pha lẫn một chút lạnh lùng vang lên, đám người ngay lập tức quay đầu nhìn lại chỉ thấy một bộ bạch y băng sương mỹ nhân tiến đến.

Gương mặt tuyệt mỹ hoàn hảo tựa như thần nữ trên trời, một thân phục sức trắng hơn cả tuyết ôm lấy cơ thể làm lộ ra dáng người uyển chuyển, mái tóc đen nhánh tựa như một dòng thác đen trải dài xuống thắt lưng, tay ngọc lại cầm lấy một thanh thần kiếm cùng vỏ kiếm màu lam.

Nàng cứ như thế mà đi tới, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có vài ngọn thanh phong kéo đến, nàng liền tựa như một đóa thiên sơn tuyết liên, cao ngạo, xinh đẹp. Dù Điền Linh Nhi hay Văn Mẫn hai người đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng đứng trước nàng cũng không khỏi ảm đạp phai mờ.

Trước sự kinh ngạc của đám người Đại Tiểu Trúc phong cùng với toàn bộ đệ tử có mặt trên quảng trường, Lục Tuyết Kỳ mắt phượng chăm chú nhìn về phía Trương Tiểu Phàm.

“ Lục sư tỷ, lâu rồi không gặp!” Bị Lục Tuyết Kỳ chăm chú nhìn, dù là Trương Tiểu Phàm cũng có chút không thích ứng được mà lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang dần trở nên kỳ quái này.

Lục Tuyết Kỳ vẫn không hề lên tiếng mà vẫn như cũ nhìn về phía hắn, ngay lúc Trương Tiểu Phàm định lên tiếng thì nàng đã mở miệng nói trước: “ Trận chung kết, ta sẽ đánh bại đệ!”

Ể!?

Không chỉ Trương Tiểu Phàm mà ngay cả tất cả các đệ tử của Thanh Vân môn chú ý về phía bên này đều trở nên sửng sốt!

Trận chung kết!?

Nàng Lục Tuyết Kỳ chính là thiên tài ngàn năm có một của Thanh Vân môn, hai mươi tuổi liền đã đem Thái Cực Huyền Thanh Đạo luyện đến Ngọc Thanh tầng thứ tám viên mãn, đi đến trận chung kết là điều hiển nhiên nhưng…

Còn người kia là ai, vẫn là nhìn cực kỳ lạ mắt, có thể là đệ tử vừa mới gia nhập mà thôi, hắn là ai mà có thể để cho thiên tài của Thanh Vân môn đưa ra chiến thư như thế?

Trương Tiểu Phàm sững người một lúc rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, hắn liền mỉm cười tự tin nói: “ Được! Vậy thì sư đệ mỏi mắt mong chờ!”

Khi Trương Tiểu Phàm vừa dứt lời, xung quanh ngay lập tức là một mảng xôn xao, thậm chi trong lúc mơ hồ hắn còn nghe được không ít âm thanh nghị luận.

Lục Tuyết Kỳ không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn về phía Trương Tiểu Phàm một chút, sau đó liền tiêu sái mà rời đi, một đi không hề quay đầu nhìn lại!

Nàng vừa rời đi, Điền Linh Nhi liền chạy đến bên cạnh của Trương Tiểu Phàm đồng thời vuốt vuốt bộ ngực nở nang của mình, nói: “ Lạnh chết sư tỷ rồi a!”

Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của Điền Linh Nhi, Trương Tiểu Phàm cười nói: “ Lục sư tỷ tính cách có chút lạnh nhưng nàng thật sự là một người rất tốt a!”

Nghe Trương Tiểu Phàm nói thế, Điền Linh Nhi khẽ dừng lại một chút sau đó thần sắc trở nên nghiêm túc nói: “ Tiểu Phàm, đệ thích Lục sư tỷ sao?”

Hả?

Động tác của Trương Tiểu Phàm chợt dừng lại một lúc, sau đó không hề do dự mà nói: “ Đúng vậy!”

Đôi mắt của Điền Linh Nhi tức thì liền trở nên ngập nước, chuẩn bị nói thì lại bị Trương Tiểu Phàm ngắt lời: “ Không chỉ thích Lục sư tỷ, đệ còn thích cả tỷ nữa, tuy biết như thế là tham lam nhưng đối với hai người đệ nhất quyết sẽ không để ai phải rời xa khỏi đệ!”

“ Đệ…Đệ thật bá đạo!” Điền Linh Nhi khẽ nói.

Đúng lúc này, không biết là ai lên tiếng khẽ “di” một tiếng nói: “ Lại đến thật nhiều người a!”

Chỉ thấy từ xa đi lại một toán đông, đâu như ba mươi mấy người, ai nấy đều khoác bạch y, anh khí ngời ngợi, nói là nghênh ngang tự đắc cũng không nói quá. Có điều mấy người đi đầu thì khí độ bất phàm, đặc biệt là người trước nhất, còn không phải là Tề Hạo thì còn là ai nữa

Tề Hạo mỉm người đi đến, hướng về phía Tống Đại Nhân ôm quyền nói: “ Tống sư huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Tống Đại Nhân không dám chậm trễ, vội đáp lễ: "Tề sư huynh, huynh cũng đến rồi, lần hội võ này không biết huynh có tham gia không?"

Tề Hạo cười nói: "Tiểu đệ vốn không muốn, có điều gia sư cho rằng tiểu đệ tu hành vẫn còn cần cọ xát, lệnh cho phải tham gia, vì vậy đành mặt dầy mà chiếm lấy một chỗ trong danh ngạch của bản chi mạch."

Tống Đại Nhân gật đầu cười: "Như vậy thì tốt quá, nhân tài như Tề sư huynh, người thắng cuộc lần này chẳng là huynh thì còn là ai nữa."

Tề Hạo lắc đầu lia lịa, khiêm tốn đáp: "Đâu có đâu có, Tống sư huynh quá khen rồi."

Cũng Tống Đại Nhân khách sáo vài câu, Tề Hạo lúc này mới nhìn về phía Điền Linh Nhi đang đứng bên cạnh Trương Tiểu Phàm nói: “ Điền sư muội, hai năm trôi qua muội vẫn tốt chứ!”

“ Đa tạ Tề sư huynh quan tâm, ta vẫn tốt!” Khách sáo một câu Điền Linh Nhi một lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía Trương Tiểu Phàm khiến cho Tề Hạo có rất nhiều điều muốn nói mà không khỏi nuốt ngược nó vào bụng.

“Ha!” Đột nhiên bên cạnh liền vang lên tiếng cười khe khẽ, Tề Hạo vốn dĩ đã có chút xấu hổ lúc này liền tựa như ăn phải gan heo nhìn về phía Trương Tiểu Phàm nói: “ Trương sư đệ, chẳng lẽ đệ có chuyện gì rất buồn cười hay sao?”

Trương Tiểu Phàm mỉm cười, ôm quyền nói: “ Thì ra là Tề sư huynh, đệ còn tưởng là a miêu a cẩu ở bên tai đệ sủa loạn không thôi! Thất kính thất kính! Trương Tiểu Phàm bái kiến Tề sư huynh a!”

Yên tĩnh!

So với một câu nói của Lục Tuyết Kỳ thì câu nói của Trương Tiểu Phàm hiệu quả còn tốt hơn rất nhiều.

Bởi vì Trương Tiểu Phàm đây chính là nhắm về Tề Hạo mà trần trụi coi thường. Nếu như nói Lục Tuyết Kỳ chính là lãnh nhược băng sương thì Trương Tiểu Phàm hiện tại chính là kẻ ngốc.

Tề Hạo là ai? Đại đệ tử của Long Thủ phong, tại đợt hội võ lần trước chính là thua một chiêu với đệ nhất thiên tài Tiêu Dật Tài sư huynh trở thành Bảng Nhãn của Thanh Vân môn.

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.