Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1452 chữ

Trở về Đại Trúc Phong mà không hề kinh động bất cứ người nào, may mắn là nơi ở của Trương Tiểu Phàm nằm ở nơi khá vắng vẻ, người đến cũng chỉ có Điền Linh Nhi mà thôi, nhưng thời gian này nàng tựa như đang bị sư nương ép bế quan, cho nên mới không đi tới tìm Trương Tiểu Phàm.

Đến lúc ăn cơm trưa, ngoài trừ Điền Linh Nhi đang phải bế quan tại Thái Cực động thì từ trên xuống dưới đều ngồi xoay quanh bàn cơm, lúc này Trương Tiểu Phàm nói: “ Bẩm sư phụ, sư nương! Đệ tử có chuyện muốn nói!”

Ba năm qua đi, cái nhìn của Điền Bất Dịch đối với Trương Tiểu Phàm cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn, liền nói: “ Nói đi!”

“ Bẩm sư phụ, đệ tử hôm qua thành công đột phát đến Ngọc Thanh cảnh tầng thứ tư, khẩn xin sư phụ cho phép đệ tử hạ sơn tìm kiếm cơ duyên!” Trương Tiểu Phàm đứng dậy, cung cung kính kính nói.

“ A!” Không chỉ Điền Bất Dịch, mà ngay cả Tô Như và sư vị sư huynh đệ cũng liền trở nên ngẩn người!

Tô Như là người phản ứng nhanh nhất, dung nhan tuyệt mỹ liền hiện lên vẻ kinh hỉ ngoài ý muốn, nháy mắt bắt lấy cổ tay của Trương Tiểu Phàm mà thăm dò một phen, sau đó liền nhìn về phía trượng phu mà gật đầu.

“ Tốt!” Điền Bất Dịch có được sự chắc chắn của thê tử, hắn nhịn không được mà vụt dậy hét lớn, nhưng sau đó liền biết mình thất thố, ho khan hai cái liền lạnh lùng nói: “ Không sai, hai ngày sau ngươi liền xuống núi đi!”

“ Đa tạ sư phụ, sư nương!” Trương Tiểu Phàm liền mỉm cười đáp.

Nhìn gương mặt đã trở nên anh tuấn của Trương Tiểu Phàm, Tô Như ánh mắt vô cùng hài lòng, ba năm qua Tô Như làm sao không nhận ra được là con gái của mình liền đã mê đắm lão Thất như điếu đổ.

Tu vi tiến cảnh nhanh chóng ba năm liền đạt tới Ngọc Thanh tầng thứ tư, gương mặt anh tuấn phi phàm, vô cùng môn đăng hậu đối Điền Linh Nhi. Quan trọng nhất đó chính là Trưởng Tiểu Phàm lại chính là đệ tử của trượng phu mình, dù sau này có gả Điền Linh Nhi cho lão thất thì cũng không cần phải lo rằng sẽ xa cách với con gái.

Nghĩ đến đây, Tô Như hài lòng nay lại hài lòng hơn rất rất nhiều, nhưng sau đó nhìn về phía mấy sư huynh đệ ngoài lão đại Tống Đại Nhân và lão tứ Hà Đại Trí một cái Ngọc Thanh tầng năm một cái Ngọc Thanh tầng bốn còn tạm được ra thì còn lại lão nhị Ngô Đại Nghĩa, lão tam Trịnh Đại Lễ, lão ngũ Lữ Đại Tín, lão lục Đỗ Tất Thư, đều đang chật vật ở tầng thứ ba Ngọc Thanh Cảnh.

Nàng liền không hề có một chút lưu tình mà đả kích: “ Các con nhìn xem! Lão thất mới tu hành được bao lâu, hơn nữa mỗi ngày còn phải trích thời gian ra thực hiện công khóa, mà hiện tại đã đạt đến tầng thứ tư!” Tô Như giáo huấn: “ Làm sư huynh như các con như thế không cảm thấy xấu hổ sao?”

Dù là Tống Đại Nhân người dạy bảo cho Trương Tiểu Phàm cũng bị Tô Như nói làm cho thẹn đến đỏ mặt nói: “ Sư nương, chúng con sẽ cố gắng, chúng con sẽ cố gắng!”

Đợi đến khi Điền Bất Dịch và Tô Như rời đi, đám sư huynh đệ liền một lần nữa hi hi ha ha mà tiếng tới chúc mừng, còn riêng Tống Đại Nhân ánh mắt tràn ngập tự hào, phải biết hắn chính là người hướng dẫn cho Trương Tiểu Phàm tu hành.

Lão lục Đỗ Tất Thư không biết từ đâu lấy ra một bình rượu, đem nắp bình mở ra đổ ra chén đưa cho mấy sư huynh đệ, đám người vui vẻ cười to ngươi tới ta đi, khung cảnh tràn đầy hòa ái. Ở bên trong nhìn thấy mấy vị đệ tử, Điền Bất Dịch và Tô Như nhìn thấy hết thảy cũng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ, quyết định một mắt nhắm một mắt mở xem như chưa từng thấy.

Hai ngày sau, ngoại trừ Điền Linh Nhi đang bế quan, từ trên xuống dưới Đại Trúc Phong liền tập hợp lại ở Thủ Tĩnh Đường, Điền Bất Dịch ánh mắt không che dấu được vẻ hài lòng nhưng miệng thì lại nói: “ Đi đi thôi, trong vòng hai năm nhất định phải trở về để chuẩn bị tham gia Thất Mạch hội võ! Tuy ngươi sẽ không được tham gia nhưng xem các sư huynh sư tỷ đấu phái đối với ngươi sẽ mang lại lợi ít không nhỏ!”

Tô Như thì ngược lại, dịu dàng căn dặn: “ Lão thất, ra ngoài vạn sự phải chú ý! Tính mạng phải là trên hết biết không!”

“ Đạ ta sư phụ và sư nương quan tâm! Đệ tử đã biết!” Trương Tiểu Phàm gật đầu cung kính đáp.

Tống Đại Nhân mấy vị huynh đệ bước lên, vỗ vỗ vai Trương Tiểu Phàm nói: “ Đi nhanh về nhanh, sư huynh đệ chúng ta một lần nữa chè chén!”

Chi chít!

Tiểu Hôi một bên vô cùng ủy khuất, đưa gương mặt đáng thương của mình nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, hắn liền đưa tay vuốt đầu nó nói: “ Tiểu Hôi ngoan, bên ngoài quá nguy hiểm ta hiện tại vẫn chưa có thể bảo vệ được ngươi, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở lại!”

“ Tiểu Phàm!” Ngay lúc đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì phía xa xa bóng hình đỏ như lửa chạy đến, âm thanh ngọt ngào từ thân ảnh đó vang lên.

Nhìn thấy hình bóng đỏ rực này, Tống Đại Nhân mấy sư huynh đệ liền ám muội cười cười, mà Tô Như cũng đưa tay kéo đi Điền Bất Dịch đang chuẩn bị nổi nóng rời đi, để lại một mình Trương Tiểu Phàm có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.

Bóng hình đỏ như lửa kia rất nhanh liền tới gần, bóng hình này không ai khác chính là Điền Linh Nhi, ba năm trôi qua lúc này nàng cũng đã trổ mã trở thành một thiếu nữ mười sáu tuổi, gương mặt xinh đẹp mang theo khí tức thanh xuân, dáng người cũng đã trở nên mang điệu linh lung.

“ Sư tỷ!”

Điền Linh Nhi nghe thế liền tức giận biễu môi nói: “ Đệ gọi ta là cái gì?”

“ Linh Nhi!” Trương Tiểu Phàm lúc này mới tỉnh lại, cười nói.

“ Ân!” Điền Linh Nhi nghe được như thế trong lòng liền trở nên ngọt ngào, ngượng ngùng mà khẽ ân một tiếng.

Trương Tiểu Phàm cười nói: “ Linh Nhi, tỷ bảo trọng đệ phải xuống núi đây!”

Điền Linh Nhi bờ môi dẫu lên tức giận nói: “ Tỷ vốn dĩ muốn cùng đệ một chỗ xuống núi, nhưng lại phụ thân không cho, thật tức chết ta rồi!”

Đối với chuyện này, Trương Tiểu Phàm cũng chỉ cười trừ một tiếng nói: “ Linh Nhi, hảo hảo tu luyện! Trở về đệ sẽ đem đồ ăn ngon về cho tỷ a!”

Nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi, nhìn một thân bạch y tung bay Điền Linh Nhi lẩm bẩm: “ Tốt! Linh Nhi nguyện đợi đệ trở về!”

Một thân bạch y cõng theo bao khỏa, Trương Tiểu Phàm một ngươi cô đơn đi xuống núi.

Mục tiêu đầu tiên của hắn chính là Hà Dương thành, không có pháp bảo, không có tiên kiếm, con đường này Trương Tiểu Phàm đi vô cùng chậm chạp nếu không phải đã đem Thái Cực Huyền Thanh Đạo luyện đến Ngọc Thanh tầng thứ tư thì có lẽ một ngày hắn cũng chưa chắn đến được Hà Dương thành.

Từ Thanh Vân Môn đến Hà Dương, ở giữa có một trạm nghỉ chân chính là Thảo Miếu thôn, chỉ là Trương Tiểu Phàm không muốn xúc cảnh sinh tình cho nên liền không định nghé qua xem thứ mà một mạch đi tới Hà Dương thành.

Đi qua luân phiên một ngày đường, rốt cuộc Trương Tiểu Phàm cũng đã đến được Hà Dương thành!

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.