Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ ngộ giai nhân

Tiểu thuyết gốc · 1419 chữ

Vì để tránh phiền toái, trước khi vào nội thành Trương Tiểu Phàm đã đem một thân đạo bào thay thành một bộ bạch sam nhưng dung mạo anh tuấn như ngọc cùng với khí chất xuất trần lại đưa tới một trận oanh động không nhỏ.

Chỉ là hắn cũng không quá quan tâm, Trương Tiểu Phàm liền đi tới một khách sạn tên là Sơn Hải Uyển dự định thuê lấy một phòng bên trong.

Mới đi vào cửa thì đã có một tên tiểu nhị chạy tới, cười nói: “ Khánh quan, ngài đến là ăn cơm hay ở lại trọ?”

“ Ở trọ cùng thêm ăn cơm đi!” Dứt lời, Trương Tiểu Phàm từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc ném cho tiểu nhị, nhận được bạc tên tiểu nhị ánh mắt liền lập tức sáng rực lên, cung kinh nói: “ Vậy thì khách quan mời ngài vào trong a!”

Lần này, Trương Tiểu Phàm quyết định để mình hưởng thụ một phen, trước khi rời núi mấy sư nương Tô Như cho Trương Tiểu Phàm không ít bạc mới miễn để hắn lưu lạc đầu đường.

Theo tiểu nhị đi lên tầng ba, bước vào phòng dành cho khách quý bên trong sắp xếp vô cùng chỉnh tề, sạch sẽ đem bao khảo cất kỹ, Trương Tiểu Phàm liền rời khỏi phòng mà bước xuống đại sảnh.

Lựa chọn một cái bàn ngồi xuống, tiểu nhị tiến lên hỏi: “ Khách quan, ngài muốn dùng gì?”

“ Vậy thì đem vài món chiêu bài của nơi này đi.” Một bên bình tĩnh nói, Trương Tiểu Phàm một bên đánh giá xung quanh bốn phía.

Đại sảnh vô cùng sạch sẽ, rộng rãi mà lại chỉ để có hơn mười cái bàn khiến cho không gian tựa hồ tăng thêm phần thoải mái, đợi đến khi tiểu nhị đem đồ ăn mang lên, thì đột nhiên bên tai lại vang lên một giọng nói ngọt ngào: “ Có thể hay không cho chúng ta ngồi cùng!”

Trương Tiểu Phàm ngẩn đầu lên, chỉ thấy một bóng người lục y dáng người linh lung, gương mặt bị che bởi một tấm lụa lục sắc nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt to tròn ngập nước của nàng, liền biết ắt hẳn đây chính là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Một người khác trên người mặc tử y, dáng người vô cùng nóng bỏng đồng dạng cũng đem tấm lụa tử sắc che đậy, gương mặt cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc như thiếu nữ lục y thì lại có thêm vài phần thành thục.

Mà người lên tiếng chính là lục y thiếu nữ!

Nhìn xung quanh một lượt phát hiện xung quanh toàn bộ bàn đều chật kín người, Trương Tiểu Phàm liền bình tĩnh nở ra nụ cười phong độ nói: “ Mời!”

“ Đa tạ!” Thiếu nữ đồng dạng khẽ nói một câu, sau đó cùng với tử y nữ nhân mà ngồi xuống.

Gương mặt Trương Tiểu Phàm vẫn như cũng vô cùng bình tình, nhưng trong lòng thì đã nổi lên một trận sóng to gió lớn, làm người hai đời hắn làm sao không biết được hai người trước mắt này là ai.

Tử y chính là U Cơ, Chu Tước Thánh Sứ trong tứ đại thánh sứ của Quỷ Vương tông, người đã đem một tay của Vạn Kiếm Nhất gỡ xuống, một thân ma pháp vô cùng thâm hậu.

Có thể để một trong tứ đại Thánh Sứ của Quỷ Vương tông đi theo bảo vệ, thì còn có ai khác ngoài Bích Dao thiên kim của tông chủ Quỷ Vương tông Mạc Phi, đồng thời cũng chính là tương lai một trong hai hồng nhan tri kỷ của hắn.

Nhưng rất nhanh Trương Tiểu Phàm liền bình tĩnh trở lại, đem đồ ăn trên bàn ăn xong liền đứng dậy trở về phòng, hiện tại vẫn chưa phải là lúc để hắn có thể tiếp xúc với Bích Dao. Nhưng Trương Tiểu Phàm không biết đó chính là, ngay tại lúc hắn xoay người rời đi, đôi mắt tựa như đang ngập nước của Bích Dao lại nhìn về bóng lưng của hắn mà vô cùng tò mò.

Phải biết dù đeo mạn che nhưng nàng và U di khí chất tuyệt nhiên đều hơn người, chỉ cần nhìn xung quanh đám nam nhân liền biết, không tên nào mà không có chú ý nhìn về phía hai người bọn họ.

Mà có thể ngồi trước mặt nàng, thiếu niên bạch y tuấn tú kia lại ánh mắt vô cùng thanh tịnh, ngoài một chữ “mời” ra thì không hề có ý định bắt chuyện với hai nàng.

“ Thú vị a!” Bích Dao môi thơm dưới lớp mạn che tự nhủ.

“ Tiểu Dao, con nói cái gì?” U Cơ nghe thấy liền ngạc nhiên hỏi thăm.

Bích Dao lắc đầu nói: “ Không có gì đâu U di, chúng ta ăn thôi!”

Nghỉ ngơi một ngày một đêm, Trương Tiểu Phàm lại một lần nữa lên đường lần này địa điểm hắn đi tới đó chính là Nam Cương.

Nằm ở cực nam trên mảnh đất Thần Châu này, nơi đây được mệnh danh là rừng thiên nước độc, nơi sinh ra vô số những độc trùng mãnh thú nhưng đồng dạng nơi đây tài nguyên vô cùng phong phú, tu chân giả nếu may mắn tìm được động phủ của các tiền bối để lại thì việc cá chép vượt vũ môn cũng không phải là không có khả năng.

Chỉ là tỷ lệ tu chân giả có thể tìm thấy được các động phủ này, tỷ lệ chính là gần như không có, nhưng đối với Trương Tiểu Phàm thì cũng không quá quan tâm bản thân có hay không tìm được động phủ, mục đích của hắn cũng chỉ là tìm được một món vật liệu có thể trấn áp được tà khí bên trong Phệ Thiên kiếm phôi đồng thời đem rèn luyện trở thành Phệ Thiên tiên kiếm mà thôi.

Từ xưa đến này, Trung Nguyên người rất ít khi tiến về Nam Cương một là bởi vì độc trùng mãnh thú, chướng khí khí dầy đặc, hai là đường núi chập chùng khó đi, đất đai lại cằn cỗi, về sau lại có truyền thuyết rằng bên trong Nam Cương có bộ tộc Man di ăn thịt người từ đó lại càng không ai dám tiến vào bên trong mà sinh sống.

Đối với hoàn cảnh trong Nam Cương, hắn cũng có tìm hiểu một hai, có thể nói đến không gì khác ngoài Phần Hương cốc một trong tam đại chính phái của Thần Châu, có thể nói khai lập tổ sư đem môn phái gầy dựng ở nơi rừng thiên nước độc sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn này có thể nói quả chính là một kỳ nhân.

Thập Vạn Đại Sơn nơi giao nhau giữa Trung Nguyên và Nam Cương, chỗ này bên trong nguyên tác vốn dĩ là một nơi vô cùng thần bí, mà Phần Hương cốc đồng dạng cũng không hề khác biệt, tại bên trong các chính đạo môn phái lai lịch vô cùng mờ mịt, dù là Thanh Vân môn hay Thiên Âm tự lịch sử cũng chưa chắc bằng với nơi này. Cũng chính từ lúc bắt đầu lưu truyền bên trong Thập Vạn Đại Sơn có man di thỉnh thoảng quấy nhiễu nhân gian, thẳng đến khi Phần Hương cốc môn phái này xuất hiện thì lưu truyền này mới dần biến mất.

Nửa tháng sau, bước vào Thập Vạn Đại Sơn, một cỗ khí tức nóng bức kèm theo bên tai như có như không vang lên âm thanh của mãnh thú, may mắn trước khi rời núi Điền Bất Dịch có để cho Tống Đại Nhân truyền cho vài môn thuật pháp cơ bản, cho nên ít nhiều Trương Tiểu Phàm lần tiến vào Nam Cương cũng có được vài phần nắm chắc.

Nửa tháng này, có thể nói Trưởng Tiểu Phàm quả thật chính là đi chịu không ít khổ cực bởi vì không có pháp bảo cũng như tiên kiếm, hắn phải thuê lấy một con ngựa để thay cho đi bộ, bất quá may mắn đoạn đường này cũng không có gặp phiền phức, bằng không một phen đại chiến ắt hẳn sẽ không thể tránh khỏi.

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.