Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt Đất 3

Phiên bản Dịch · 882 chữ

Chương 30: Mặt Đất 3

Thêm truyện vào TỦ SÁCH để nhận THÔNG BÁO CHƯƠNG MỚI NHẤT các bạn nhé!

---

Không người ... Đúng rồi! Long Duyệt Hồng vỗ đùi nói:

  "Đúng vậy, ngoại trừ vài người ở tiền đồn dọc đường, không có người nào xuất hiện!"

  Những người trong đó chắc chắn là nhân viên của công ty.

  “Những người ở gần hoặc bị công ty chiêu mộ hoặc là lang thang đến nơi có thức ăn, hoặc là…”

Tưởng Bạch Miên nói:

“Khi ngươi vượt qua tiền đồn phía trước và đi vào vùng đầm lầy đen, ngươi sẽ có cơ hội gặp gỡ con người."

  "Nhưng đó có thể không phải là điều các ngươi muốn thấy..."

Bạch Thần không nhìn lại, nói bằng giọng điệu trầm thấp.

  “Ngươi nói cái gì?”

Tưởng Bạch Miên quay đầu lại hỏi.

  “Đội trưởng, tập trung lái xe!”

Bạch Thần bình tĩnh lại, cười nói.

  Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng im lặng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn khung cảnh rộng lớn hơn bên ngoài cửa sổ.

  Không biết đã qua bao lâu, Long Duyệt Hồng đột nhiên hỏi:

  "Đội trưởng, ta chưa nói với gia đình ta ra ngoài tập huấn, gần đây ta sẽ không về nhà, phải làm sao đây?"

  “Sẽ có người thông báo.”

Tưởng Bạch Miên nhìn con đường phía trước, nhẹ nhàng kéo tay lái.

  Long Duyệt Hồng ngậm miệng lại.

  Bên trong chiếc xe Jeep lại im lặng kéo dài.

  Sau khi vượt qua đồn biên của "Sinh vật Bàn cổ", địa hình phía trước càng ngày càng bằng phẳng.

  Đất ở đây có màu đen xám, mềm, trên đó có nhiều vết chằng chịt khác nhau, một số thuộc dạng bánh xe, một số do động vật và một số là do con người.

  Cây cối quanh đường thưa thớt hơn, nhìn thoáng qua người ta cũng có thể nhìn thấy đầm lầy đen kịt phía xa.

  Thân của những cái cây này màu đen, lá màu xanh đậm, một số cây rất cao từ 20 đến 30 mét, một số cây rất thấp chỉ cao ngang người, hình dáng méo mó, kỳ dị như những con quái vật đã chết, trông rất ảm đạm dù là dưới ánh mặt trời.

  “Đây là ở rìa đầm lầy, ngươi không cần quá cẩn thận. Sau khi vào sâu, ngươi phải giảm tốc độ và luôn chú ý xem đường phía trước có đầm lầy không. Nếu ngươi thực sự lái xe vào đầm lầy thì dứt khoát bỏ xe và rút lui ngay."

Bạch Thần nhân cơ hội giảng:

"Đội trưởng, đằng này có nguồn nước sạch."

  Tưởng Bạch Miên gật đầu:

  “Được rồi, qua đó nghỉ ngơi thêm chút nước. Nhân dịp địa thế thông thoáng, không nguy hiểm. Chúng ta sẽ dạy hai người các ngươi lái xe. Ta hy vọng ngươi có thể học xong nó tỏng ngày hôm nay."

  Cô đánh tay lái và để chiếc xe Jeep lái về phía một khu rừng thưa thớt.

  Ở đây có một mạch nước ngầm trồi lên mặt đất, chảy chừng vài trăm mét rồi lại biến mất.

  Tưởng Bạch Miên lấy bảng sạc năng lượng mặt trời lắp trên đầu xe jeep và một bình nước nóng có dung tích lớn đi bộ ra sông, nàng nói với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:

  “Loại nước ngầm này nhìn chung không có vấn đề gì, nhưng vẫn có hai điểm cần quan sát. Một là liệu thực vật gần đó có biến dạng rõ ràng hay không, hai là liệu các sinh vật dưới nước có gì lạ so với đồng loại của chúng hay không. Sau đó, nếu có thể, hãy đun sôi trước khi cho vào túi nước. Nếu không, hãy bỏ viên làm sạch sinh học vào."

  Sau khi quan sát một lúc, Tưởng Bạch Miên ngồi xổm xuống sông, đổ đầy một chậu nước.

  Sau đó, cô đặt ấm đun nước lên bảng sạc năng lượng mặt trời đã tích điện và cắm điện.

  Trong quá trình này, cô lấy ra một chai nhựa màu trắng sữa, bỏ một viên thuốc màu trắng có kích thước bằng móng tay út xuống nước.

  Đây là viên làm sạch sinh học công ty Sinh Vật Bàn Cổ sản xuất.

  Long Duyệt Hồng vui vẻ nhìn theo, tựa hồ cũng muốn tự mình thử xem.

  Đối với loại người người phải đến Chợ cung ứng vật tư để lấy nước hàng ngày thì chuyện này tương đối mới lạ. Phụ cấp cho trẻ em có hạng, mà bình nước nóng không phải là thứ rẻ tiền nên hắn chỉ có thể tới Chợ lấy nước mà thôi.

  Tưởng Bạch Miên nói xong liền đứng lên, liếc nhìn Long Nguyệt Hồng, cười nói:

  "Việc ngươi nên làm lúc này là lấy Rêu Băng ra để đề phòng có sinh vật tấn công chúng ta hoặc kẻ cướp vật dụng.”

  "Không cần nói, Bạch Thần rất có kinh nghiệm, ngươi xem, Thương Kiến Nghiêu cũng bắt đầu đề phòng."

  Sau khi rút khẩu súng lục Rêu Băng ra, Thương Kiến Diệu đang nhìn vào đầu nguồn con sông đột nhiên nói:

  "Đội trưởng, có bóng người lóe lên ở đằng kia!"

Bạn đang đọc Trường Dạ Dư Hỏa (Bản dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.