Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng ép ta

Tiểu thuyết gốc · 4858 chữ

Lưu Bá Ôn đang nghiêm cứu sách Của Lại Bố Y, ông trầm tư : ”trong sách có đề cập tới một người Cầu Thiên Xích, bị tàn phế lâu năm ăn quả dại qua ngày, nhưng đây là cần ý chí sinh tồn cực cao, còn trường hợp của nương nương đến ý chí sinh tồn cùng không có, đúng là đau đầu thật”

một người công công vào báo : “Lưu quốc sư, hoàng thượng cho gọi”

Lưu Bá Ôn : ”ta biết rồi, ta đi ngay”

.....................

Phủ Chu Đệ - Phòng HNN

Lưu Bá Ôn đi tới : ”tham kiến hoàng thượng ”

Chu Nguyên Chương : ”ngươi biết trẫm tìm ngươi vì chuyện gì chứ?”

Lưu Bá Ôn bấm ngón tay Cười nói : ”Vi thần đã biết”

Chu Nguyên Chương : ”vậy ngươi có biện pháp gì không?”

Lưu Bá Ôn : ”Vi thần cũng đang đau đầu vì chuyện này, hiện vi thần đang nghiêm cứu tìm cách xử lý, cái khó hiện tại là ý chí sinh tồn của nương nương hầu như đã không còn”

Chu Nguyên Chương : ”đúng là vấn đề đau đầu, khanh có cách nào để thử không”

Lưu Bá Ôn : ”hiện tại đành phải thử từng cách một, vì âm khí và ma khí tàn phá cơ thể ảnh hưởng tới não bộ của nương nương, và ý chí của người cũng bị ảnh hưởng, nên có thể chúng ta đang nỗ lực cứu một người mất đi ý chí sinh tồn - và hẳn hoàng thượng cũng biết cứu một người không có ý chí sinh tồn còn khó hơn lên trời”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm hiểu, khanh hãy cố găng nếu cần gì cứ nói”

Lưu Bá Ôn : ”nếu được, thì cho Như Song, và Nữ Vương cùng thần nghiêm cứu cách”

Chu Nguyên Chương : ”được vậy, khanh biện pháp nào tạm thời ứng phó không?”

Lưu Bá Ôn : ”thần đã nói mấu chốt chính âm khí và ma khí, nên phải loại trừ”

Chu Nguyên Chương : ”nhưng cứ từ từ loại trừ kiểu này ta e là cơ thể Yên Ninh sẽ không chịu nổi, và mọi người cũng sẽ kiệt sức mất”

Lưu Bá Ôn : ”nếu như có vật gì đó có thể là nguồn chứa linh khí, sau đó làm trận pháp dẫn linh khí của nó vào trong cơ thể nương nương, cách này có thể loại trừ ma khí cùng âm khí”

Chu Nguyên Chương : ”những vật như thế nào”

Lưu Bá Ôn : ”những vật này có nhiều loại ví dụ như là Kim Đơn của Đạo sĩ viên tịch để lại, xá lợi của cao tăng viên tich để lại, nội đan của thần thú, hoặc thứ gì đó chứ đựng linh khí để làm trận nhãn”

Chu Nguyên Chương : ”dùng cửu long bi được không?”

Lưu Bá Ôn : ”tuyệt đối không thể, nó ảnh hưởng tới Quốc dận đại Minh lúc đó được sẽ ít hơn mất”

Chu Nguyên Chương : ”vậy phải làm sao bây giờ”

Lưu Bá Ôn : ”có thể thử, thần sẽ bày một trận pháp dẫn linh khí, và mọi người sẽ thay phiên truyền khí vào Nương Nương, đồng thời cho người tấu lên khúc thanh âm phổ thiện trú, và cho nguời niệm kinh đuổi tà giúp nương nương”

Chu Nguyên Chương : ”được khanh mau tiến hành đi”

Lưu Bá Ôn vào trong bày Thất Tinh chiêu tài trận, trận pháp này gồm có 7 viên ngọc nối với nhau theo hình ngôi sao david, sự liên kết này tạo ra nguồn năng lượng lớn, đặt tại phòng của Hòa Yên Ninh,

đồng thời lúc bà ngủ thì liên tục đàn thanh tâm phổ thiện chú, thay phiên tụng kinh trừ tà

Lưu Bá Ôn dùng Triệu Dịch thiên y chú, để khởi động trận pháp : ”Bắc phương Hắc Đế Quân , nam phương Phong Lôi Thần .

Khiếu hàm liên thiên địa , bát quái tự thông linh .

Đãng đãng chu thiên ám , vô biên tróc quỷ thần .

Kì ấn qui hoả phủ , thần tiêu ngọc xu thành .

Thai bệnh năng khiển hoạ , tiêu tai giải ách nghịch .

Như vi áp bắc phủ , hữu lệnh trảm tà thần .

Vận quang phi điện hoả , thần ấn khởi lôi minh .

Chưởng ấn binh thiên vạn , trợ thần tuỳ lệnh .Cấp cấp như luật lệnh”

Lưu Bá Ôn nói :” tạm thời thất tinh chiêu tài trận đã khởi, bây giờ mọi người có thể nghỉ ngơi, nhưng nhớ nên truyền khí cho bà ấy để mau chóng đẩy lùi tà khí mau hơn, Đàn Phong công chúa, Số Trân nơi này hai người hãy làm chủ, Nữ vương, Như Song cảm phiền hai người hỗ trợ ta nghiêm cứu sách tìm ra cách giải quyết”

Sala : ”được, ta cũng đang rãnh”

Hà Như Song : ”trong sách Của Lại Bố y không có nói à?”

Lưu Bá Ôn : ”có nói nhưng đối với Trường hợp của nương nương nó lại chưa đủ, nên ta cần hai người hỗ trợ nghiêm cứu thêm”

Sala : ”nếu là vậy, đừng mất thời gian nữa”

Hà Như Song : ”Quốc Sư hay là mang toàn bộ sách tới đây mọi người cùng nghiêm cứu”

Lưu Bá Ôn : ”như vậy cũng tốt”

Thế là Lưu Bá Ôn sai người gom hết sách tới phủ Chu Đệ để nghiệm cứu

Chu Đệ : ”quốc sư, ông định tới phủ của ta bán sách à?”

Lưu Bá Ôn cười : “thần mang tới để mọi người tiện nghiêm cứu nếu Tứ Hoàng tử muốn mở tiệm sách thì cũng có thể tranh thủ”

Chu Đệ : ”thôi không cần đâu, ta lo chính sự cũng mệt muốn chết rồi”

Lưu Bá Ôn : ”vậy chúng thần không làm phiền ngài, chúng thần xin phép”

Chu Đệ :”được Quốc sư cứ tự nhiên”

.....................

lúc này Hoàng Lăng Tần Thủy Hoàng

Hồ Duy Dung : ”sư phụ đồ nhi có một câu hỏi”

Tần Thủy Hoàng : ”ngươi muốn tại sao vi sư còn sống phải không?”

Hồ Duy Dung : ”quả thật đồ nhi muốn hỏi câu này”

Tần Thủy Hoàng : ”ngươi thấy lạ cũng phải, hăn ngươi cũng có nghe cố nhân lưu truyền câu chuyện ta sai Từ Phúc đi tìm phương thuốc trường sinh bất tử”

Hồ Duy Dung : ”đồ nhi có nghe, và Từ Phúc đã trốn tới về phương Đông, không rõ tung tích”

Tần Thủy Hoàng : ”không rõ tung tích buồn cười, quả thật nếu ở thời đại của ta có thể nói như vậy, nhưng ở Thời đại của ngươi đi về đông có một quốc đảo, hẳn ngươi biết nó”

Hồ Duy Dung : ”Phù Tang” (Nhật Bản đấy)

Tần Thủy Hoàng : ”ra thời nay gọi nó Phù Tang à, ở thời của ta nó vẫn chưa có tên”

Hồ Duy Dung : ”ý của người là Từ Phúc tới phù tang”

Tần Thủy Hoàng : ”không sai, ta tuy không quan tâm tới Trung nguyên khi Tần Quốc Vong, nhưng Cái Tên Từ Phúc thì đặt biệt quan tâm”

Hồ Duy Dung : ”vậy cứ cho Từ Phúc tới Phù Tang, không có nghĩa là hắn cũng thành thần”

Tần Thủy Hoàng : ”nói ra e là ngươi sợ chết khiếp, hắn vẫn còn sống mà con không ngừng tu luyện tai sứ Phù Tang”

Hồ Duy Dung hoàn toàn khiếp sợ : ”điều này, Không thể nào”

Tần Thủy Hoàng Cười mỉa : ”không thể nào, vậy ta hỏi ngươi, ngọc hoàng đại thiên tôn ông ta sinh là ngọc đế sao? ”

Hồ Duy Dung : ”điều này ai cũng biết, Ngọc hoàng đại thiên tôn phải trải qua 3200 kiếp mới được thiên địa công nhận”

Tần Thủy Hoàng : ”đến ngọc hoàng đại đế cũng là từ con người tu luyện, tại sao ta lại không thể tu luyện, còn tên nào nói ngọc hoàng đại đế chỉ là truyền thuyết thì cái tên thiên ma đó là từ cục đá chui ra à”

Hồ Duy Dung : ”điều này, quả thật có thể”

Tần Thủy Hoàng : ”tên Từ Phúc Đó trốn ta lập lức biết đạo trường sinh bất tử, không thể trông cậy vào kẻ khác, mà chỉ có thể tự mình đi tìm, sau đó ta giả chết, và âm thầm đi tìm phương thức trường sinh bất tử”

Hồ Duy Dung: ”người đã tìm được”

Tần Thủy Hoàng : ”hỏi thừa nếu ta không tìm được, ta còn đứng đây dạy dỗ nhà ngươi à”

Hồ Duy Dung : ”nhưng khi người thành thần với những hành vi trong quá khứ e là không được thiên đình công nhận”

Tần Thủy Hoàng : ”ta thấy ngươi thông minh, nhưng không nghĩ ngươi lại hỏi ngu như vậy, cái Thiên đình của ngươi nói kẻ nào đứng đầu, hắn cai quản những tên nào, sao không đi thu phục tên thiên ma đi”

Hồ Duy Dung : ”chuyện này”

Tần Thủy Hoàng : ”dựa vào những câu chuyện ngươi kể với ta hẳn ngươi cũng biết, Thiên đình nói trắng ra là một cái cung đình, hoàng cung cao cấp, người cải quảng thiên đình cũng thay đổi theo từng thời kỳ, Hạo Thiên Thượng đế, Tử Vi đại Đế, đông hoàng thái nhất, yêu hoàng đế tuấn, thanh hoa đại đế, thiên hoàng đại đế , ở thời kỳ Yêu Hoàng Và Đông hoàng thì thiên đình do yêu tộc lãnh đạo, sau Vu YÊu Đại chiến, thập nhị tổ vu cùng Yêu Hoàng, Đông Hoàng đồng quy vô tận lúc đó đạo giáo mới bắt đầu tiến vào tam thanh, và theo các nói của các ngươi kẻ ác không thể thành thần, buồn cười, hai chữ tà thần từ đâu mà ra, nếu kẻ nào cũng vì tạo hóa cho chúng sanh mới có thể thành thần thì làm gì có chuyện hỏa thần Chúc Dung đánh nhau với Thủy Thần Công Công, rồi làm lủng lỗ thiên hà sinh linh đồ thán khiến Nữ Oa phải Vá Trời, thần thánh nói trắng ra là một loại tồn tại mà sống lâu hơn con người mà thôi”

Hồ Duy Dung : ”điều này quả thật không sai”

Tần Thủy Hoàng : ”ngươi đã nghe nhiều truyện vậy ta hỏi người, tại sao yêu tộc tu luyện thành người thì là phạm thiên điều, tại sao thần tiên không thể yêu đương”

Hồ Duy Dung : ”chuyện này đồ nhi hồ đồ, xin ân sư chỉ điểm”

Tần Thủy Hoàng : ”vì Thiên Đình từng do yêu tộc lãnh đạo, nên không cho yêu Tộc tu luyện vì ngăn cản yêu tộc trở về thiên đình, đối với Yêu Tộc là bất công, nhưng đối với nhân tộc là sự may măn, ta tin ngươi không muốn thấy kẻ lãnh đạo thiên đình là một con khỉ đâu, còn thần tiên không thể yêu nhau có hai mặt tốt và xấu, mặt xấu để không cho cái giống loài uy hiếp được địa vị của chúng ra đời, tên con Lai Nhị Lang thần Dương Tiễn thần đó trời sinh thần lực một Nhị Lang Thần không thể uy hiếp được chúng nhưng nếu cả hàng vạn Dương Tiễn thì địa vị của chúng sẽ bị uy hiếp, thứ hai là mặt tốt để bọn thần thánh không cậy quyền năng làm loạn nhân gian”

Hồ Duy Dung : ”thì ra vậy, thiên đình koi bộ cũng chẳng khác gì nhân gian”

Tần Thủy Hoàng : ”phải nó chỉ khác chỗ thần thánh thì sống lâu hơn con người, thần thánh càng được cung phụng thì thần lực càng mạnh”

Hồ Duy Dung : ”vậy tà thần ai thờ phụng”

Tần Thủy Hoàng : ”thần của Nam Vu Lý các ngươi là một tà thần, nên thiên đình phái Chu Nguyên Chương Sang bàn Nam Vu Lý các ngươi khiến cho tên tà thần đó mất đi tín đồ”

Hồ Duy Dung : ”có chuyện này sao”

Tần Thủy Hoàng : ”không phải khi dùng phép luôn có câu chư thần Nam Vu Lý xin trợ ta, thần của Nam vu Lý là từ cục đá chui ra à, hậu nhân bị bọn thần thánh đó, tẩy não phục tùng làm con cờ cho chúng, ngươi biết cái câu ý trời khó cãi nghĩa là gì không?"

Hồ Duy Dung : ”theo như người là do bản thân con người không có khả năng chống lại nên chỉ có thể phục tùng”

Tần Thủy Hoàng : ”không sai, ta vì không muốn phục tùng chúng, nhưng có kẻ nào dám tự tin mà nói ta là kẻ năm được số phận, khi mà đến ngọc hoàng đại đế cũng nói thiên ngoại hữu thiên"

Hồ Duy Dung : ”nói vậy theo người con nên từ bỏ dã tâm và thù hận, rồi dốc lòng tu luyện à?”

Tần Thủy Hoàng : ”cho dù ngươi có dốc lòng tu luyện thì vẫn phải giải quyết nghiệp quả của ngươi nên có thù hận gì cũng nên xử lý trước”

Hồ Duy Dung : ”đồ nhi đã rõ”

Tần Thủy Hoàng : ”bây giờ hãy bế quan đi, khi nào người đạt tới nhất cảnh của Cửu Chuyên huyền công thì sẽ ít có đối thủ, nên nhớ Cửu Chuyên Huyền Công càng về sau càng khó luyện, khi người đạt tới thất cảnh thì có thể ngang thần, bát cảnh có thể tới cảnh giới của nhị lang thần, cửu cảnh thì ngươi có thể sánh với Tam Thanh”

Hồ Duy Dung : ”đồ nhi sẽ cố gắng”

Thế Là Hồ Duy Dung cũng đả hiểu vì sao Tần Thủy Hoàng còn sống, và hắn càng hiểu thêm nhiều điều

......................

lúc này tại Long Cung

Hà Lâm tay cầm Ngư Trường Kiếm đang vất vả chống đỡ, Ngân sa kiếm trận này, đều là cá mập kiếm, dàn trận xung quanh, liên tục tấn công, chém con này lại đến con khác, thêm vào địa thế biển cả có thể nói khó cho Hà Lâm, Kiếm Pháp điêu luyện không đủ lực sẽ không đỡ nỗi, mà đủ lực lại không đỡ được, đòn tiếp theo, nên bắt buộc Hà Lâm phải luyện được sự tinh thông của kiếm pháp, đủ nhanh, đủ mạnh, ánh mắt đủ linh hoạt, nhìn Hà Lâm chật vật, Bạch Long khoanh tay đứng cười

Bạch Long : ”tiểu Hoàng Tử, mệt chưa có cần ta cho dừng một lát không”

Hà Lâm : ”cứ tiếp tục ta còn chống đỡ được”

Bạch Long : ”được thôi đừng cố quá mà quá cố bọn chúng sẽ làm thịt ngươi không cần ta phải tốn công chôn xác ngươi đâu”

Hà Lâm : ”ngươi không có câu nào hay hơn à?”

Bạch Long : ”à có, nhớ cẩn thận, kẻo ta phải báo tin buồn với mẹ của ngươi”

Hà Lâm : ”tên khốn, ngươi câm luôn đi”

Bạch Long : ”mặc xác ngươi ta đi xem tiểu tướng quân, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi”

Lúc này Từ Tuấn Kiệt đã hoàn toàn bị đóng băng, nhưng linh lực trong cơ thể cậu vẫn xung mãn, Bạch Long nhìn âm thầm cảm thán : ”vậy mà còn chưa chết, tên này là con của thần băng sao”

lúc này luồn ánh sáng màu lam, không ngừng tích tụ ĐÙNG một tiếng nổ toàn bộ băng trên người Từ Tuấn Kiệt vỡ tung, Từ Tuần Kiệt nhắm mắt lại cảm nhận một hồi, tập trung linh lực vào Hàn Băng Thương, sử ra Hải Khiếu Hàn Băng Thương, một thương đâm tới, phía trước xuất hiện một núi Băng,

Bạch Long : ”Tiểu Tướng quân, muốn thử sức thì kiếm lửa mà thử, đi theo ta”

Từ Tuấn kiệt Được Bạch Long dẫn tới một núi lửa trên mặt biển, bên trong dung nham không ngừng nóng chảy,

Bạch Long : ”muốn thử băng thì cứ đóng băng đám lửa này xem nếu huynh thành công thì huynh đạt cảnh giới tối cao rồi đó”

Từ Tuấn Kiệt có chút bị sốc nhiệt, lập tức xuất chiêu, dừng nói đóng băng, đến nước còn không có, hàn khí vừa ra đã bị nhiệt khí trung hòa,

Từ Tuấn Kiệt : ”huynh chơi khó ta rồi”

Bạch Long : ”có vẻ hơi khó thật, xem ta đây”

Bạch Long hóa thành bản thể, một con rồng lớn điều khiển thời tiết khiến cho miệng núi lửa tắc và đóng băng dần, Bạch Long hóa lại hình người : ”thế nào? Phục Chưa?”

Từ Tuần Kiệt bất mãn : ”ngươi chơi ăn gian”

Bạch Long : ”ăn gian? Ngươi nghĩ con rồng nào cũng làm được sao, ta khổ luyện lắm mới được đấy”

Từ Tuấn Kiệt : ”Phục con khỉ, ngươi là rồng, ta là người, so sánh kiểu gì vậy?”

Bạch Long : ”nói cũng đúng, ta cũng biết Kiêm Pháp, bây giờ ta sẽ giúp huynh luyện kiếm”

Bạch Long xuất ra thanh Long Cốt kiếm, Từ Tuấn Kiệt xuất ra Tam Xích Thanh Phong song kiếm, thanh đại kiếm của Bạch Long liên tục ép thế song kiếm của Từ Tuấn Kiệt, B

ạch Long : ”chiêu thức tinh xảo nhưng đối mặt thực lực cường đại thì chả là cái thá gì”

Từ Tuấn Kiệt : ”được lắm con rồng kia xem chiêu” Từ Tuấn Kiệt Xuất ra, Liên Hoàng đoạt mạng kiếm, Từ Tuấn Kiệt hét lên : ”hãy xem chiêu thức do ta sáng tạo, Hàn Băng Liên Hoàng Trảm” Bạch Long dồn yêu lực vào Đại kiếm chém một đường đánh tan chiêu thức của Từ Tuấn Kiệt

Bạch Long : ”chiêu thức vớ vẫn gì vậy, ta chi vung nhẹ một cái là phá được”

Từ Tuấn Kiệt hỏa khí xung thiên : ”được lắm ta liều mạng với cậu”

Từ Tuấn Kiệt Xông lên, lại bị Bạch Long Đạp một cái té lăn,

Bạch Long : ”cậu quá yếu, cố gắng khổ luyện thêm, nếu cậu có thể ép ta dùng tới bản thể Bạch Long thì cậu qua ải”

Từ Tuấn Kiệt : ”luyện ở hàn băng bây giờ lại gặp liệt hỏa ta có chút không thích ứng được”

Bạch Long : ”đậy là long tượng ban nhược công, vốn công pháp của mật tông tây tạng, ta trôm đấy, huynh luyện đi nó là công pháp luyện thể, hàn băng hay liệt hỏa đều có ích”

Từ Tuấn Kiệt : ”đa tạ”

Bạch Long : ” còn nữa đây là Long huyết của ta huynh có thể dùng để Luyện Thể”

Từ Tuấn Kiệt : ”dùng được không đây?”

Bạch Long : “ý huynh là sao đừng quên ta là rồng, rồng là thần thú đó”

Từ Tuấn Kiệt cười : ”ta có nên ăn thịt huynh không?”

Bạch Long cười : ”huynh thằng nổi ta thì hẵn nghỉ tới điều đó”

Từ Tuất Kiệt : ”được lắm sau khi tu luyện long tượng ban nhược công ta sẽ tìm hàng long thập bát chương để hàng huynh”

Bạch Long cười : ”huynh cứ thử đi ta chờ, ta đi tìm tiểu Hoàng Tử đây”

Thế Là Từ Tuấn Kiệt dốc lòng tu luyện Long Tượng ban nhược công, còn Bạch Long lại đi xem Hà Lâm

...................

Lúc Này Cao Bân cũng tới Thiếu Lâm Tự.

Vị tiểu hòa thượng : ”a di đà phật, xin hỏi đại sư từ đâu tới, muốn bái phật hay ở lại chùa”

Cao Bân : ”a di đà phật, bần tăng pháp danh Cao Bân, muốn gặp phương trượng đại sư”

Vị tiểu hòa Thương : ”thì ra Hộ quốc đại pháp sư, xin ngài đợi một lát tôi vào thông báo”

phương trượng Thiếu Lâm : ”a di đà phật, bần tăng Không Tính, là phương trượng của Thiếu Lâm, bên cạnh là các vị sư đệ Không Kiến, Không Trí, Không Minh, Không Tướng xin hỏi pháp sư lên núi Thiếu Lâm Là có việc gì?”

Cao Bân : ”a di đà phật, bần tăng quấy rầy thiếu lâm là vì muốn nhờ thiếu lâm phát thiệp anh hùng, Triệu Tập anh hùng thiên hạ”

Không Tính : ”xin hỏi pháp sư triệu tập anh hùng thiên hạ để làm gì?”

Cao Bân : ”a di đà phật, chuyện là Phụng Phi nương nương bị thiên ma làm hại, hiện hoàng thượng cần tìm cho được Công Pháp Thần Chiếu Kinh và bảo vật Kim Hồi Bình, để giúp phụng phi nương nương hồi phục, nay Thiên Ma uy hại chúng sánh ta mong anh hùng thiên hạ có thể giúp ta chuyện này”

Không Tướng : ”cái gì? Thiên Ma Sao? Thảo nào giang hồ đồn không hiểu vì sao xuất hiện nhiều thây ma như vậy”

Không Minh : ”nếu là Thiên Ma Loạn thế e là phải triệu tập anh hùng thiên hạ để thông báo”

Không Trí : ”vậy có gây ra chém giết trong giang hồ không?”

Không Kiến : ”ta nghĩ là không lần này Thiên Ma loạn thế, ta e họ cũng không ngốc mà chém giết lẫn nhau”

Không Tính : ”bần tăng đã hiểu các sư đệ hãy lập tức phái người tới, các môn phái nổi danh, thậm trí mời luôn tà phái”

Không Trí : ”cái gì tà phái họ sẽ không theo phe thiên ma chứ”

Không Tính : ”chúng cũng là người không muốn một tên ma đầu đạp lên đầu chúng đâu, chúng ta sẽ thuyết phục chúng liên minh lần này giúp hoàng thượng tìm ra hai món đồ, giao tới cho Cao Bân Sư phụ, ân oán giang hồ sẽ giải quyết sau”

Không Minh, Không Trí, Không Tính, Không Kiến : ”sư huynh nói phải, chúng đệ đã hiểu”

Không Tính : ”pháp sư mời nghỉ ngơi ta sẽ phái người làm cơm chay cho ngài”

Cao Bân : ”vậy thì đa tạ phương trượng”

thế là Cao Bân Đã Tới Thiếu Lâm triệu tập đại hội võ lâm

-------------------

Lúc này Hà Lâm mệt muốn đứt hơi, Bạch Long Cười : ”ồ, huynh còn chưa chết à?”

Hà Lâm : ”ta giết huynh”

Bạch Long : ”cứ thử đi”

Hà Lâm chẳng có chút sức mà phá trận, đàn ngư kiếm bơi xung quanh, cậu chẳng thể làm gì

Bạch Long : ”đủ rồi nghỉ ngơi đi, huynh cố quá quá cố bây giờ”

Hà Lâm : ”ta chưa thua” nói xong lăn ra ngất

Bạch Long vỗ Chán : ”thật bó tay”

Bạch Long đưa Hà Lâm Vào nghỉ ngơi, Bạch Long : ”huynh nghỉ ngơi đi, bây giờ ta đi xem thử tên tiểu tướng quân đó chết chưa”

Bạch Long đi tới thì thấy Từ Tuấn Kiệt đã ngất vì quá nóng, (người ta mới từ băng phách chi nguyên giờ lại ném người ta vào miệng núi lửa không sốc nhiệt chết là hay lắm rồi) Bạch Long không ngừng cảm thán : ”tại sao bọn phàm nhân này vô dụng thế nhỉ”

thế là Bạch Long lại phải vác Từ Tuấn Kiệt về đặt cạnh Hà Lâm, hắn không ngừng cảm thán : ”hai tên vô dụng nằm nghỉ đi, ta cũng phải đi ngủ rồi”

-------

Tại Nữ Nhi quốc

Sa Thần lựa thời cơ ép Đàn Tuyết nhường binh quyền : ”Tuyết Nhi, con còn quá non kinh nghiệm, hãy để ta cầm quyền ta không muốn động thủ với con”

Ngọc Hân : ”Sa Thần Thân Vương bà muốn tạo phản sao?'

Lâm Nguyêt Giao : ”phải đó, lần trước Đàn Hoa Quận Chúa hại Tam Công chúa không thành bây giờ bà còn ép người, để nữ vương biết bà sẽ chết chắc”

Sa Thần : ”một ả tướng quân, một ả bị Minh Triều chối bỏ, không có tư cách nói chuyện với ta”

Ngọc Hân : ”bà nói cái gì?"

Đàn Tuyết : ”Nguyệt Giao, Ngọc Hân Không được vô lễ”

Sa Thần : ”thế nào Tuyết Nhi, con đồng ý để ta cầm quyền chứ”

Đàn Tuyết : “Cũng được nhưng con có điều kiện”

Sa Thần : ”nói đi”

Đàn Tuyết : ”con sẽ tạm thời Đàn Hoa nhiếp chính, nếu trong vòng ba năm người có thể khiến cho Nữ Nhi Quốc phát triển vượt xa các quốc gia khác con sẽ xin mẫu hoàng để ngôi vị cho tỷ ấy”

Sa Thần nghĩ : ”nếu Sala biết thì khi nào tới lược ta” bà đáp : ”không được, ta không đồng ý"

Đàn Tuyết : ”vậy người hãy về đi con sẽ không giao ra binh quyền”

Sa Thần : ”con đang ép ta đúng không?”

Đàn Tuyết : ”hay như vậy đi, con và Hoàng Dì giao kèo mỗi bên cửa ra ba người so tài với nhau , bên nào thắng phải thì nghe theo bên đó”

Sa Thần nghĩ : ”ở đây khó đối phó nhất là Lâm Nguyêt Giao ta có thể để Đàn Hoa ứng phó như vậy trừ đi chủ lực bên ả, võ công hổ phách cao hơn Ngọc Hân, cuối cùng ta giao đấu với Đàn Tuyết, con nha đầu ngây thơ làm gì là đối thủ của ta như vậy bên ta thắng 2 trận, muốn đấu với ta ngươi còn non lắm” bà đáp : ”được ta đồng ý, phía bên con ai ra trận trước”

Ngọc Hân : ”trận đầu để ta”

Sa Thần : ”Hổ Phách tiếp chiêu”

Ngọc Hân và Hổ Phách giao đấu, Ngọc Hân, xử ra liên hoa kiếm pháp, Hổ Phách thì dùng Thiên Ma cầm khiến Ngọc Hần Đau Đầu

Đàn Tuyết : ”đủ rồi, Trân đầu bên ta thua, trận hai làm phiền cô Nguyệt Giao Cô Nương”

Lâm Nguyệt Giao đi lên : ”xin Sa Thần Thân Vương Chỉ Giáo”

Sa Thần : ”Đàn Hoa Tới Lược con”

Ngọc Hân : ”chết tiệt, bà làm thế là sao?”

Đàn Tuyết : ”chẳng có gì lạ, bên họ muốn loại chủ lực bên ta bằng một kẻ yếu nhất”

Ngọc Hân : ”nói như vậy Trận còn lại ai đấu với bà ta”

Đàn Tuyết: “ xong trận ta sẽ nói”

Đàn Hoa cầm kiếm Xử ra tu la đoạt mạng kiếm, Lâm Nguyên Giao xử ra lạc anh thần kiếm chưởng, giao đấu và cô xử ra bích hải triều sinh khúc khiến Đàn Hoa Chóng mặt

Sa Thần : ”trận hai bên ta thua, Trận cuối sẽ là ta đích thân ra trận”

Đàn Tuyết : ”vậy con sẽ là đối thủ của người”

Sa Thần khó hiểu : ”lạ thật tuy là ta dự đoán không sai biệt nhưng sao nó lại bình tĩnh đến vậy? Đây không giống biểu hiện nên có của nó, ta tính sai điểm nào sao?”

Đàn Tuyết : ”hoàng dì mời xuất chiêu”

Sa Thần nghĩ : ”sự tự tin này từ đâu nó có, nó làm bộ sao, thôi kệ tấn công sẽ biết” bà nói : ”được lắm xem chiêu”

bà tung ra la sát liên hoàng kiếm, Đàn Tuyết tiếp chiêu, bằng côn luân kiếm pháp đấu ngang ngửa với Sa Thần

Đàn Hòa Nhìn Hổ Phách thầm nghĩ : ”Đàn Tuyết có bãn lãnh này khi nào”

Ngọc Hân Thì Vui ra mặt : ”không ngờ Tam Công Chúa Tiến Bộ nhiều quá”

Lâm Nguyệt Giao lại nói : ”trận này Sa thần Thua chắc”

Ngọc Hân : ”tại sao cô tự tin như vậy?”

Lâm Nguyệt Giao nghĩ : ”vì đó bãn lãnh của Chu Thiên Bá mà” cô đáp nhìn trận thế là biết : ”Sa Thần thân vương, rất coi thường đối thủ, nên sẽ không xuất ra toàn lực, mà bãn lãnh thật sự của tam công chúa dù bà ta có xuất toàn lực cũng không thắng nổi”

Ngọc Hân : ”cô nói cái gì? Tam công chúa còn đang đùa”

Lâm Nguyên Giao : ”cô cứ quan sát thì sẽ thấy"

Sa Thần càng đánh càng hoảng sợ bà nghĩ : ”ta cảm nhận được nếu ta không nghiêm túc ta sẽ chết” Sa Thần : ”con lợi hại hơn ta nghĩ, ta xuất toàn lực đây” Sa Thần Bắt đầu làm phép, nhưng Đàn Tuyết Đã Nhanh hơn chỉ thẳng đường kiếm vào cổ bà : ”hoàng dì đừng niệm chú con không muốn xuống tay với người”

Sa Thần hoảng sợ tột độ :”con.. con.. ta”

Đàn Hoa : ”Đàn Tuyết ... Xin muội"

Đàn Tuyết : ”tỷ còn dám xin muội sao?"

Đàn Hoa : ”tỷ xin lỗi, xin hãy tha cho mẹ tỷ”

Đàn Tuyết thu kiếm : ”ta không vô tình như tỷ, hai người đi đi, ta không muốn động thủ với hai người, đừng ép ta”

Đàn Hoa : “tỷ biết rồi, đa tạ muội Đàn Tuyết

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.