Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta ca hát

Tiểu thuyết gốc · 4869 chữ

Mã Tú Anh về tới tẩm cung, cung nữ liền rót trà cho bà ấy bà ấy tức giận ném tách trà đi nói : Lưu bá ôn lại là lưu bá ôn và đám người đáng chết kia phá hoạichuyện tốt của ta

Cung nữ thân cận: Mấy người ra ngoài hết đi. -

Chờ họ ra hết cô cũng nữ mới quay qua nói với Mã Tú Anh : Nương nương người bớt giận. Giận làm gì chứ, nếu lần này không được thì có lần sau mà

Mã Tú Anh :" Im đi, Ông đầu hôi và cả một đám người bao vậy xung quanh bảo vệ ả ta. với lại bọn chúng có sự đề phòng. E là lần sau rất khó ra tay với ả

Cung Nữ :" Vậy chúng ta phải làm sao?

Mã Tú Anh suy ngẫm một hồi rồi nói :" Ừ. ta có cách rồi"

Cung Nữ :" Là cách gì vậy"

Mã Tú Anh :" Lập lại Bạch hoàng án. Trước hết cô đừng hỏi nhiều, đi tìm thế tử phi tới đây cho ta

" Dạ nương nương". Cung nữ dọn sạch mảnh sành ở dưới nền nhà rồi đi ra " Nô tỳ cáo lui"

.................

phủ Trung Sơn Vương, Từ Đạt và nhóm người Từ Tuấn Kiệt đang trò chuyện

tên lính vào báo : ”bẩm Trung Sơn Vương, có tin từ biên giới”

Từ Đạt : ”mau nói”

tên Linh : ”Trần Đô Thống truyền tin về, Hạm Đội của Phù Tang bỗng nhiên bị sóng lớn đánh chìm toàn bộ tổn thất nặng nề, quân ta chỉ tổn thất ít hiện Phù Tang không đánh mà bại”

Từ Đạt : ”tốt, Lâm hiền điệt lần này ngươi lập đại công rồi”

Lâm Anh Tuấn : ”Từ Thúc quá khen, việc này con nên làm” cậu nghĩ : ”vừa tới lập được đại công, ta phải lập công nhiều hơn để bản thân ta có tiếng nói trong triều vậy mới bảo vệ mẹ và khiến mẹ hãnh diện được, cũng xem như ta đã hết lòng hết nghĩa với hoàng huynh và phụ hoàng, sau này có bỏ đi họ cũng không có lý do làm khó ta”

Từ Đạt : ”còn biên Giới Bắc Nguyên Thế nào?”

tên Lính : ”vẫn chưa có hồi âm”

Từ Tuấn Kiệt : ”phụ thân Cứ Bình Tĩnh con tin sẽ sớm có thôi”

lúc này một người lính khác vào báo : ”bẩm báo Trung Sơn Vương, Tin Từ biên Giới Bắc Nguyên”

Từ Đạt : ”nói mau”

tên Lính : ”Đặng Nguyên Soái truyền tin về nói, Mộc Cao Phong và Tiết Ứng Long nhị vị tướng quân giao Chiến với Dương Bảo Bảo, bất phân thắng bại, cả ba đều bị thương hiện tại Bắc Nguyên Tạm Đình chiến, ngài ấy cho tăng cường phòng bị phòng khi họ tấn công”

Từ Tuấn Kiệt : ”cái gì Dương Bảo Bảo Lợi hại vậy sao?”

Từ Đạt : ”không sai Dương Bảo Bảo, không thể xem thường được, con có biết trong các vị mãnh tướng kẻ mà Hoàng Thượng xem là thần tướng tài ba là ai không?”

Từ Tuấn Kiệt : ”theo con nghĩ Là Thường Ngộ Xuân, Thường Lục Thúc”

Từ Đạt Lắc đầu : ”hoàng thượng từng hỏi bọn ta câu này, bọn ta cũng trả lời như con nhưng hoàng thượng nói sai rồi”

Từ Tuấn Kiệt : ”vậy hoàng thượng nói sao?”

Từ Đạt : ”hoàng Thượng nói Thường Ngộ Xuân tuy lợi hại nhưng đã là quân của Trẫm, do trẫm Sai khiến, kẻ duy nhất Trẫm Dùng đủ mọi cách vẫn không hàng phục được đó chính là Dương Bảo Bảo… từ đó mọi người hay nói vui là có bãn lãnh cứ ra Biên Giới mà Hàng Dương Bảo Bảo”

Từ Tuấn Kiệt : ”hắn lợi hại như vậy sao?”

Từ Đạt : ”phải nếu sau này con ra chiến trường mà gặp  Dương Bảo Bảo, tuyệt đối không được xem thường hắn”

Từ Tuấn Kiệt : ”con hiểu rồi phụ thân, con đi chuẩn bị quân phòng khi Biên Giới thất thủ chúng ta còn kịp thời hỗ trợ”

Từ Đạt : ”con nói phải, nhưng nên vào Triều trước”

Từ Tuấn Kiệt : “dạ, Phụ thân, Bạch Huynh, Lâm Huynh hai người sẽ cùng vào chứ”

Bạch Ngọc Đường,  Lâm Anh Tuấn : ”được bọn ta sẽ đi”

--------------

lúc này gần Biên Giới Nữ Nhi quốc, Nam Vu Lý, Đại Minh

A Lý cùng Tanh Ninh mạng theo Thánh Kiếm trốn ra khổi Nam vu Lý, hai đứa trẻ đi trên đường vừa đói vừa khát, một tên biến thái nhìn trúng Tanh ninh, hắn tiến tới : ”tiểu đệ đệ, tiểu muội muội đi đâu thế, tha nhìn hai ngươi có vẻ mệt lắm, quán của ta gần đây đi theo ta”

A Lý, Tanh Ninh hai đứa trẻ ngây thơ, bị lừa mà không biết,  A Lý  : ”cảm ơn đại caca”

Tanh Ninh cười : ”đệ ấy Là A Lý, Muội là Tanh Ninh,  xin hỏi Đại ca ca xưng hô thế nào”

tên biến thái : ”ta họ Điền, Tên Bá Quan, cứ gọi ta Điền Đại ca được rồi”

A Lý, Tanh Ninh  : ”đa tạ Điền Đại ca”

Điền Bá Quan dân hai đứa nhỏ vào quán nước của hắn : ”nào nào, tiểu đệ đệ tiểu muội muội mời ngồi”

A Lý, Tanh Ninh : ”ngồi xuống, uống nước”

Điền Bá Quan vào trong nói nhỏ với Tên đồng bọn : ”con nha đâu đó nhìn cũng được đó, còn vật mà thằng nhóc đó mang theo với kinh nghiệm của ta thì ta cá là một thanh bảo kiếm, chuyến này lời to rồi”

tên đồng bọn : ”ngươi nói phải, con nha đầu đó là phần ngươi, còn thanh bảo kiếm là của ta”

Điền Bá Quan : ’được”

Điền Bá Quan ra ngồi kế bên Tanh Ninh : “tiểu muội muội và tiểu đệ đệ từ đâu tới không có người thân đi cùng à?”

A Lý suy nghĩ nên nói như thế nào, Thì Tanh Ninh nói : ”cha mẹ bọn ta đã chết cả rồi, hiện chỉ có hai tỷ đệ dựa vào nhau mà sống”

Điền Bá Quan một tay lén lút sờ vào lưng của Tanh Ninh, tay còn lại nắm tay cô ra vẻ muốn an ủi : ”thật là Đáng thương”

Tanh Ninh : ”đa tạ Điền Đại ca nhưng huynh có thể đừng chạm vào muội không?”

Điền Bá Quan : ”xin lỗi xin lỗi ta chỉ muốn an ủi muội thôi” tay hắn vẫn không buông ra, tay hắn sờ xuống mông của Tanh Ninh

Tanh Ninh : ”Điền Đại ca xin tự trọng”

A Lý : ”Điền Đại Ca huynh buông tỷ ấy ra đi, làm thế không nên đâu”

lúc này chủ quan đi ra  : ”đã có món mời các vị dùng bữa”

A Lý, Tanh Ninh : ”ăn cơm”

tên đồng bọn ra hiệu Điền Bá Quan Đừng manh động

lúc này Hoài An Cũng vừa tới, cố gọi món : ”Chủ Quán cho một cân rượu, và 1 cân thịt bò”

Điền Bá Quan và tên đồng bọn nhìn nhau : ”hôm nay trúng mánh lớn rồi"

tên đồng bọn : ”tới ngay cô nương xinh đẹp xin chờ một lát”

Điền Bá Quan nhìn thấy Hoài An xinh hơn nên lập tức tới làm quen, : ”tiểu cô nương từ đâu tới đã có ý trung nhân hay chưa?”

Hoài An lịch sự trả lời : ”vẫn chưa có, ngươi hỏi làm gì?”

Điền Bá Quan tay sờ vào vai của Hoài An : ”bổn đại gia muốn cầu thân tiểu cô nương không biết ý cô nương thế nào?”

Hoài An cười gằn : ”hảo ca ca muốn cầu thân với muội à, huynh sờ như thế muội không thích huynh thử sờ chỗ khác xem”

Điền Bá Quan nghe thấy thì lộ nguyên hình, hắn đưa tay tính sờ lên ngực Hoài An thì Hoài An đã cho hắn một quyền, : ”đi chết đi ở đó mà xàm sỡ ta”

Điền Bá Quan : ”nha đầu chết tiệt, bổn đại gia để mắt là phúc phần của ngươi đó, ngoan ngoãn làm tiểu thiếp của bổn đại gia đi”

Hoài An tung một cước ngay hạ bộ của hắn : ”này thì làm tiểu thiếp” Điền Bá Quan ôm hạ bộ nằm gục tại chỗ

Tanh Ninh thấy cảnh này rất cảm phục cô, Còn A Lý Thì thấy tội nghiệp cho Điền Bá Quan

Hoài An đi Vào nhà bếp tên đồng bọn thấy được không dám đắc tội với Hoài An, hắn hỏi : ”tiểu cô nương có chuyện gì sao?”

Hoài An : ”cho ta mượn con dao”

tên đồng bọn : ”cô định làm gì?”

Hoài An : “không liên quan  tới ngươi đưa con dao cho ta”

Tên Đồng bọn đưa con dao cho cô thầm cầu nguyên cho Điền Bá Quan

Hoài An cầm con dao lại gần Điền Bá Quan : ”hảo ca ca không phải huynh muốn thân mật với ta sao, sao lại nằm một đống vậy? Để muội hầu hạ đại ca ca nhé”

Điền Bá Quan : ”đừng đừng ta đổi ý rồi, ta không cầu thân cô nữa”

Hoài An : ”sao bây giờ đại ca ca lại từ chối ta, người ta sẽ tổn thương đó”

Điền Bá Quan nhìn con dao trên tay cô mặt tái xanh : ”đừng đừng ta đổi ý rồi”

Hoài An :  ”vậy bây giời lượt tiểu muội muốn cùng huynh vui vẻ, huynh giúp muội nhé”

Điền Bá Quan đổ mồ hôi : ”giúp.... giúp thế nào? ”

Hoài An : ”huynh hẳn đau lắm lấy tay ra để muội giúp”

Điền Bá Quan : ”muội tính làm gì?”

Hoài An : ”huynh lấy tay ra hay muốn ăn dao”

Điền Bá Quan đành phải lấy tay: ”cô định làm gì ta?”

Hoài An : ”thứ như ngươi chuyên xàm sỡ làm nhục các cô nương nay ta tịch thu công cụ gây án của ngươi”

nói xong cô chém thẳng một dao vào hạ bộ của hắn

Tên đồng bọn cùng A Lý, nuốt nước bọt, đổ hết mồ hôi, thầm nhủ không nên chọc con nha đầu này

Tanh Ninh thì thấy hả dạ vô cùng

Hoài An sau khi thiến heo xong, đi lại chỗ Tanh Ninh : ”tiểu muội muội, khi bị bọn đàn ông xàm sỡ thì phải như vậy, đừng như con mèo ngoan cho chúng muốn làm gì thì làm rõ chưa”

Tanh Ninh : ”muội biết rồi, đa tạ tỷ tỷ”

Hoài An : ”ta là Hoài An tới từ Nữ Nhi Quốc còn hai đứa”

Tanh Ninh : ”muội là Tanh Ninh, đệ ấy là A Lý tới từ Nam Vu Lý”

Hoài An : ”A Lý, Nam Vu Lý ? Đệ là vương tử Nam Vu Lý”

A Lý : ”không sai, cảm phiền tỷ giữ bí mật giùm đệ”

Hoài An : ”đệ không ở Nam Vu Lý tới Đại Minh làm gì?”

A Lý : ”hiện đệ không thể nói, đệ muốn tới Đại Minh tìm cha Thiên Vong, à là Lưu Quốc Sư”

Hoài An : ”trùng hợp tỷ cũng đang tới đó, vậy chúng ta đi cùng”

Tanh Ninh : ”cũng tốt, muội cũng muốn biết nhiều hơn về Nữ Nhi Quốc, nghe nói nơi nó là nữ quyền’

Hoài An : ”phải nó là thiên đường của nữ giới chúng ta,muội thích có thể tới bất cứ lúc nào”

Tanh Ninh : ”tốt quá, muội nhất định sẽ tới đó”

thế là Hoài An, cùng Tanh Ninh, A Lý tới kinh thành

................

tại phòng Hòa Yên Ninh, Lúc này bên cạnh là Kim Chi, Sala, Số Trân, Đàn Phong, Chu Đệ cùng Tiểu Hoàng Tử

Tiểu Hoàng Tử : ”nội tổ mẫu, để con biễu diễn âm nhạc cho người thưởng thức nha”

Hòa Yên Ninh : ”được đó’

Tiểu Hoàng Tử : ”đợi con đi hóa trang đã”

Hòa Yên Ninh : ”hóa trang? Con muốn hóa trang thế nào?”

Tiểu Hoàng Tử : ”bí mật, rồi người sẽ biết thối nói ra mất vui”

Số Trân cười : ”nương nương xin cứ kiên nhẫn”

Tiểu Hoàng Tử hóa trang thành Na Tra Tam Thái Tử , cậu hát :

”Lâu nay tương truyền tích xưa

Bốn phương vang tiếng đời đời

Rằng đôi phu thê nọ

Đã sinh ra một huyền thoại

Ánh mắt ngời sáng như sao

Búi tóc chia hai ngộ nghĩnh

Đôi chân đạp Phong Hỏa Luân

Vòng Càn Khôn xoay trong gió

Người hiên ngang

Vì nghĩa nhân

Hùng anh khí phách giương Cung Thần

Yêu ma thì có sợ chi

Tiến lên chẳng lo âu gì

Muốn xóa hết những gian tà

Vượt non cao biển sâu chẳng sợ

Dù vây quanh luôn đầy hiểm nguy

Lòng kiên trung bền gan vững tin

Tiếng vang oai phong lưu truyền muôn nơi

Ngàn xưa đến nay

Là Na Tra”

(khí phách na tra - Trí Luân)

Hòa Yên Ninh, Đàn Phong, Chu Đệ Kim Chi bật cười vì sự đáng yêu này

Kim Chi : ”con thích Na Tra lắm hả”

Số Trân : ”nó không chỉ Thích Na Tra, mà còn thích cả Thiện tài đồng tử và Tôn Đại thánh”

Hòa Yên Ninh : ”con hát hay lắm, có thể hát cho ta nghe nữa không?”

Tiểu Hoàng Tử : ”dạ được, đợi con đi hóa trang lần nữa”

Hòa Yên Ninh : ”lần này con hóa trang thành nhân vật nào?’

Tiểu Hoàng Tử : “đã bảo là bí mật, nói trước hết vui mà”

sau đó tiểu Hoàng Tử lại hóa trang thành tề thiên đại thánh cậu hát :

”khá khen Hầu ca, so trí tài hơn người.

hàng ma phục yêu, phá tan Ngũ hành, tung hoành một cõi nhân trần.

xứng danh Hầu ca, dân chúng truyền ngàn đời.

đầy tai ương và nguy nan vẫn không nề hà, dù đường Thiên Trúc còn xa.

phân thân thành trăm lân, yêu ma không đường thoát.

trong tay đầy phép tiên, vốn uy phong thần thông.

vút cao mây ngàn, khí phách ấy ngất trời.

đấy oai danh dọc ngang vang xa qua năm tháng.

khi hiểm nguy luôn cần Hầu ca, khi khó khăn luôn mong gặp người.

qua bao trận cuồng phong bão giông,

nguyện trừ gian diệt ác cho đời.

theo bước chân của Phật từ bi, theo lối đi Tây Thiên nghìn trùng.

sông sâu núi cao không lo gian khó,

vì đã có Hầu ca...”

(Hầu Ca - Tiết Đạt, Quốc quân)

nhóm người lại cười đã đời, Hòa Yên Ninh : ”con hát hay lắm hát nữa đi”

Tiểu Hoàng Tử : ”Phụ thân người làm ngựa cho con cưỡi nhé”

Chu Đệ : ”cái gì? ta làm ngựa?"

Đàn Phong : ”chàng ráng chịu đi, vì làm mẹ vui”

Chu Đệ : ”đành vậy, được con muốn làm gì?"

Tiểu Hoàng Tử : ”phụ thân đi theo con”

lần này Tiểu Hoàng Tử làm đường tăng, cưỡi con ngựa Chu Đệ  đi ra, cậu hát:

”tiếng vó ngựa nơi vạn dặm. đường Tây Thiên xa xôi nhưng lòng ta vẫn vững.

qua núi hiểm, qua sông dài. Tây Thiên quyết lòng thỉnh kinh.

dẫu biết sẽ phải gặp yêu ma luôn tung hoành khắp nơi.

dẫu biết sẽ khốn khó phải vượt ngàn núi đao biển lửa.

dẫu biết khắp chốn trần nơi nơi chông gai cạm bẫy giăng.

bao phen lâm nguy khốn xá chi hiên ngang không dừng chân.

kim tinh hoả nhãn với thiết bản thì dù cho ngàn nguy biến.

đường lên Thiên Trúc chí không sờn.

tiếng vó ngựa khuất vạn dặm. đường Tây Thiên gian nan nhưng lòng ta vẫn vững.

qua bao kiếp nạn, qua bao đêm ngày. chân kinh quyết tìm vì chúng sinh.

dẫu biết sẽ phải gặp yêu ma luôn tung hoành khắp nơi.

dẫu biết sẽ khốn khó phải vượt ngàn núi đao biển lửa.

dẫu biết khắp chốn trần nơi nơi chông gai cạm bẫy giăng.

bao phen lâm nguy khốn xá chi hiên ngang không dừng chân.

năm thầy trò Đường Tăng vững vàng một niềm tin chẳng hề lay.

đường lên Thiên Trúc không còn xa.”

(Thiên Trúc Vạn Dặm - Huyền Chi, Tiến Đạt)

Hòa Yên Ninh cười đau cả bụng :”vui quá đi mất”

Kim Chi : ”nữa đi”

Đàn Phong : ”Hoàng Nhi con có thể tha cho cho Phụ thân Con chưa”

Tiểu Hoàng Tử : ”dạ được, cũng chả có con ngựa nào chậm như phụ thân”

Chu Đệ : ”cái gì chứ? Ta vốn không phải ngựa”

Số Trân : ”nương nương muốn nó biểu diễn nữa không?”

Hòa Yên Ninh : ”nó còn biết nữa sao? Vậy con làm được gì trổ tài ra hết cho ta xem”

Tiểu Hoàng tử : ”dạ được con lại một lần nữa làm Natra”

lần này cậu hát : “Bạn hỡi!

Nhìn xem, nhìn xem!

Chúng ta đã có một người bạn là Na Tra

Bạn hỡi!

Thiếu niên anh hùng đây chúng ta đã có một người bạn là Na Tra

Cao hơn trời là ý chí Na Tra

Sâu hơn biển là lòng thành Na Tra đó

Yêu ma phải sợ bởi có Na Tra

Na Tra không nề hà dù gian khó muôn nơi

Nhiều khi sáng suốt thông minh

Nhiều khi ngốc nghếc ngu ngơ

Vẫn vô tư như hàng ngàn em nhỏ vậy thôi.

Nhiều khi cố gắng chăm ngoan

Nhiều khi cứ mải ham chơi

Giống như bao trẻ thơ là bạn ta Na Tra

Cao hơn trời là ý chí Na Tra

Sâu hơn biển lòng thành Na Tra đó

Yêu ma phải sợ bởi có Na Tra

Na Tra không nề hà dù gian khó muôn nơi..”

(Chính Là Na Tra - huyền chi)

Hòa Yên Ninh : ”nữa đi hay lắm”

Tiểu Hoàng Tử : ”tôn nhi mệt rồi thưa nội tổ mẫu ”

Sala : ”đúng rồi ta chợt nhớ ra, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho nó”

Đàn Phong, Chu Đệ : ”phải ha, dạo gần đây nhiều việc xảy ra con cũng quên mất”

Số Trân : ”tôi đã gọi là Tiểu  Long Tử, không biết mọi người đặt thế nào”

Hòa Yên Ninh : ”đứa trẻ này nó mang tới niềm vui, khiến cho mọi người vui vẻ sung túc bên nhau, ta đặt nó là Chu Cao Túc, mọi người thấy thế nào”

Sala : ”hay, cái tên hay tôn nhi con thích cái tên này chứ”

Tiểu Hoàng Tử : ”là Chu Na Tra được không?"

Sala bật cười : ”được được, Chu Cao Túc sẽ là tên của con, còn Na tra là biệt danh của con”

Chu Cao Túc một lần nữa bắc chước thần tượng của mình : ”ta là tam đàn hải hội đại thần Na Tra Tam thái tử”

nhóm người Số Trân cười lăn lộn vì sự hài hước của Chu Cao Túc

Chu Nguyên Chương đi vào : ”chuyện gì mà mọi người cười vui thế"

Số Trân, Kim Chi : ”tham kiến hoàng thượng”

Chu Đệ, Đàn Phong :  “tham kiến phụ hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”Miễn lễ”

Số Trân : ”bẩm hoàng thượng, phụng phi nương nương vừa đặt tên cho tiểu Hoàng Tử Là Chu Cao Túc, cậu ấy vừa biểu diễn khả năng ca hát cho nương nương thưởng thức”

Hòa Yên Ninh :" Hoàng thượng, thiếp đặt tên cho nó là Chu Cao Túc. Ngài thấy tên này được không?

Chu Nguyên Chương :" Được, được chứ. Cao Túc thể hiện gia đình luôn xung túc, hòa thuận hạnh phúc bên nhau

Hòa Yên Ninh cười hạnh phúc :" Đa tạ hoàng thượng"

Chu Nguyên Chương : ”tôn nhi con thật xấu, tại sao không đợi ta tới, mau hát lại ta nghe”

Chu Cao Túc : ”hả, thôi được con cũng mệt rồi hát một bài nữa rồi con nghỉ à”

Chu Nguyên Chương : ”được”

Chu Cao Túc  : ““Thiên hạ vô song” “anh hùng cái thế”

Bỗng chốc tên ta lưu danh đời sau vĩnh viễn Thiên địa sinh ra, chui từ khe đá Ánh mắt đọng lại ánh sáng ngọn lửa Đâu Suất

Ta ở trên cao có ai cản trở

Đứng trước mặt ta thiên quân yêu ma tứ tán

Nơi địa phủ thiên cung đại náo bao phen đảo điên

Đâu đâu bao phong ba, ra tay “phổ độ chúng sinh”

Chẳng cần tuân quy cũ rồi lại huyễn hoặc ngạo nghễ

Dù trần gian “luân hồi nhân quả” ta vung gậy Kim Cô chặt đứt 

Trăm câu trong thiên thư ta nhận ra xưa nay dối trá

Có thấu chăng sâu thăm thẳm lòng ta vương bao khát vọng?

Tung hoành ngang dọc tại thiên cung, cân đẩu vân ta đây giá đáo

Khó mấy ta không cam chịu, Hầu Vương hiên ngang bước tới

. Trong đời ta mơ phiêu dạt mây gió

Có lẽ không ai không yêu tự do phóng khoáng Động Thủy Liêm kia Hoa Quả Sơn ấy Cứ thế quên đi những thứ gọi là phiền não

Bát Nhã Ba La Thích Ca từng dạy

Yết đế ba la yết đế ba la tăng yết đế “Muôn sự tại thiên” họa phúc do ta mà ra

Ai không mong “đa tai đa họa” mau thoáng qua

Thần hay ma hay thế nào đều hết thảy giả dối

Dù trần gian “luân hồi nhân quả” ta vung gậy Kim Cô chặt đứt

Ta “Nam Mô Đấu Chiến Thắng Phật” đi muôn nơi khắp chốn

Bước tới Tây Thiên, Đông Hải, lượn mây trên cao chín tầng

Trong trời đất chẳng màng ai nhưng ôi bàn tay Như Lai quá lớn “Sắc sắc không không”, “quay đầu là bờ,” “buông đi chấp nhất””

(Tề Thiên Đại Thánh - lee phú quý)

Chu Nguyên Chương : ”hay lắm. Con thật thông minh, sau này chắc chắn là một tướng tài”

Chu Cao Túc : ”Đa tạ lời khen của người. Hoàng Tổ Phụ người cũng hát một bài đi”

Chu Nguyên Chương : ”cái gì ta? Ta không biết hát”

Chu Cao Túc : ”con nghe Lưu Quốc Sư nói Hoàng Tổ phụ hát hay lắm”

Chu Nguyên Chương : ”con đừng nghe Lưu Bá Ôn nói nhảm”

Chu Cao Túc : ”thôi mà hoàng tổ phụ người thử hát đi”

Chu Nguyên Chương : ”ta….”

Sala : ”như vậy đi mỗi người ở đây đều phải hát một bài, Số Trân, Phong nhi hai người hát cùng ta trước”

Số Trân cười : ”nữ vương muốn hát bài gì?”

Sala : ”dĩ nhiên là Tình Nhi Nữ"

Số Trân cười : ”quả nhiên là nó”

Sala : ”khanh nhớ lời chứ?”

Số Trân : ”làm sao quên được”

Đàn Phong : ”bài này gần như là quốc ca của Nữ nhi quốc chúng ta rồi, làm sao không nhớ được”

Số Trân, Đàn Phong, Sala đồng thanh hát :

”Hồ điệp bay, vương vấn nhau đến rồi đi

Vườn hoa mang hương sắc thêm đắm say

Cười khe khẽ khép nép

Hỏi thánh tăng một câu “Thiếp đẹp hay không hỡi chàng ơi

“Giang san thịnh thế” ta đâu mong

“Thanh quy lễ tiết” ta đâu màng

Chỉ mong cho ai đó đoái hoài ta

Rồi bên nhau lưu luyến nhau mãi thôi

Người thương hỡi người hỡi, người thấu chăng lòng ta?

Thiếp cùng chàng nguyện chẳng rời xa”

(Tình Nhi nữ - Lee Phú Quý)

Hòa Yên Ninh, Chu Nguyên Chương : ”hay lắm”

Kim Chi bây giờ tới lược ta : ”mọi người nghe đây”cô hát :

”Nguyện kiếp sau thân ta là sen

Bình tâm buông bỏ đi luyến ái

Dù thấm bùn lấm lem

Dựa gió mà ngủ yên

Hoa tàn hoa cứ rơi hoa nào hay

Nguyện kiếp sau thân ta là sen

Để quên đi chuyện trăng gió

kia Được kế cận sớm hôm

Được Đức Phật thuyết kinh

Bao trầm tư biến tan không phiền lo

Nguyện mai sau hóa thân hoa sen

Vì tơ duyên cớ sao luôn bẽ bàng vậy

Từ hữu ý đến vô tình

Người sẽ tổn thương ta

Thì tội chi luyến lưu nợ duyên ấy

Nguyện mai sau hóa thân hoa sen

Khỏi trầm luân, đắng cay, đau khổ cùng cực

Khỏi chuốc lấy những muộn phiền

Khỏi những nỗi u hoài Là được hay mất, xuôi theo tự nhiên

Thiền định như nhánh hoa trong lòng ta”

(Nguyện kiếp sau thân tà là sen - Lee Phú Quý)

Chu Nguyên Chương : ”hay hay lắm”

Chu Cao Túc : ”hoàng Tổ phụ tới lược của người kìa”

Chu Đệ : ”Phụ hoàng con đi tìm Từ Tam thúc bàn về chiến sự con cáo từ trước”

Chu Nguyên Chương : ”Ê, Đứng lại” Chu Đệ Đã chạy mất

Chu Cao Túc : ”hoàng Tổ phụ tới người đó”

Chu Nguyên Chương : ”ta đi tìm Lưu Bá Ôn bàn về việc điều Tra, các khanh cứ chơi với nhau đi. Yên Ninh, lát nữa trẫm tới đưa nàng ra ngoài dạo nha ” Chu Nguyên Chương cũng chạy luôn

Chu Cao Túc : ”ơ! hoàng tổ phụ với phụ thân chơi kỳ quá”

Nhóm người Sala cười lăn lộn, Kim Chi : ”ta biết ngay họ sẽ bỏ chạy mà”

Sala : ”chịu thôi bọn nam tử hán này đầu đội trời chân đạp đất nhưng kêu chúng hát là cong giò chạy ngay”

Số Trân : ”nương nương người cũng hát một bài đi”

Chu Cao Túc : ”phải đó hoàng tổ mẫu người cũng hát đi”

Hòa Yên Ninh : ”ta thấy hơi mệt ta muốn đi ngủ”

Chu Cao Túc : ”không chịu đâu, HUHUHU"

Sala : ”đúng đó muội không hát, nó không để yên đâu”

Hòa Yên Ninh cười: ”được thôi, koi bộ ta không trốn được rồi”

Sala : ”đúng đó muội trốn không được đâu”

Hòa Yên Ninh hát : ”Làm sao hết muộn phiền làm sao để hết bao u sầu

Để tử sinh trong nhân gian chẳng ai còn vướng bận chi

Phật trong tâm lâu nay có qua phong ba chẳng đổi dời

Kể từ hôm nay ta yên vui chẳng đau khổ vô vàn tĩnh lặng

Tình yêu vốn đã lụy sầu tình yêu lại vốn mang thương tổn

Vì tình ta đêm đêm cô liêu vì ái tình ta mang niềm đau

Hẹn kiếp sau bên nhau đến đây như xong một kiếp người

Kể từ nay bao tương tư vội quên lãng

Để rồi chẳng phải chia ly tương phùng ta buông bỏ bao chấp trước

Để tìm về thuở ban sơ năm nào nơi ta chẳng quen biết đến

Nay ta mong đến bên chân Phật nay ta mong thoát cảnh luân hồi

Một đời bình an tuy nơi đây trần thế vô thường

Để rồi chẳng phải chia ly tương phùng ta buông bỏ bao chấp trước

Hiểu được rằng bao si mê ai oán lâu nay chỉ là hư không

Nay ta mong đến bên chân Phật nay ta mong thoát cảnh luân hồi

Phật ở tại tâm bao gian lao khổ đau sẽ qua”

(Chỉ Cần có Phật - Lee Phú Quý)

Sala cùng mọi người vỗ tay khen  :”hay lắm”

Chu Cao Túc : ”nội tổ mẫu hát hay quá”

Hòa Yên Ninh : ”mọi người hát cũng hay mà. Ta mệt lắm, ta muốn ngủ một lát”

Chu Cao Túc : Nội tổ mẫu, con muốn ngủ với người

Hòa Yên Ninh : Được. Mọi người không lên quá bận tâm vì ta, cùng nhau ra ngoài luyện công đi

Sala : Vậy để họ ra ngoài luyện công, tỷ muốn ở bên bảo vệ muội

Hòa Yên Ninh cười :" Muội không có chuyện gì đâu, hơn nữa nếu như có kẻ vào đây thì thị vệ sẽ ra đó bẩm báo mà

Sala : vậy.... thôi được. Túc Nhi, con chông coi nội tổ mẫu của con cẩn thận nha

Chu Cao Túc :" Dạ, thưa hoàng tổ mẫu

Sala xoa đầu Chu Cao Túc " I hi ngoan lắm. Rậy ta ra ngoài đây"

Những người còn lại đều nói :" Chúng thần cáo lui

Yên Ninh gật đầu. họ ra ngoài hết

Yên Ninh :" Ta nhức đầu quá.  Túc nhi, ta muốn tới thăm Kim Ngân xem tình trạng nó sao rồi?

Chu Cao Túc :" Nội tổ mẫu yên tâm, tỷ ấy là võ tướng, sẽ không sao đâu mà ". Nói xong cậu nhóc nằm xuống ôm Hòa Yên Ninh rồi nhắm mắt lại. Yên Ninh nằm yên nhìn cậu ngủ " Đứa nhỏ dễ thương như vậy, ta thật không mong gì hơn. Tiếc là ta chưa thể chính tay ẵm nó, xoa đầu nó.... Ta rất muốn tới thăm Kim Ngân, nhưng mà ta...."

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.