Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai là Nạn nhân của Thiên Ma?

Tiểu thuyết gốc · 6159 chữ

lúc này Nhạc Phong cùng Số Trân cải Trang thành đôi phu thê nghèo ẳm theo Chu Cao Túc

Nhạc Phong : ”Trân Nhi nàng mệt không?”

Số Trân cười : ”Thiếp không sao còn chàng?”

Nhạc Phong : ”ta không mệt có được thê tử đẹp như nàng còn hạ sanh cho ta đứa bé ngoan như vậy đây là phúc A Phong ta tu được”

Số Trấn : ”xuất giá tòng phu, khi thiếp không còn nơi nào nương tựa chính chàng đã chăm sóc cho thiếp ân tình này thiếp mãi không quên”

Chu Cao Túc thì chống càm nhìn Số Trân Và Nhạc Phong tình tứ với nhau, nếu không phải nó biết thì nó tưởng hai người này là một đôi thật

Bao Bình một tên bắt cóc: ”ê huynh nhìn gia đình đó kìa?”

Lý Tam : ”con nha đầu đó đẹp thật, tính sao, giết nam hiếp nữ”

Trần Bưu: ”nhị vị huynh đệ đừng nóng cần có kế hoạch, mục tiêu là đứa bé kia”

Lý Tam : ”nhưng con nha đầu đó đẹp quá”

Trần Thông : ”ta có ý này, hai ngươi tới gây sự, gây chú ý ta ăm đưa bé tẩu thoát, hai ngươi nếu hạ được tên đó thì nha đầu đó ba ngươi tự mà chia,  lão tử không thèm dành với các ngươi”

Lý Tam : ”ngươi là công công sao?”

Trần Thông : ”công công cái đầu ngươi, bắt được đứa bé có được tiền thưởng vi hồng viện không thiếu cô nương, làm hỏng việc mất cả mạng đó, các ngươi tự chọn đi”

Lý Tam : ”ba chúng ta gây chú ý nhị vị huynh đệ khống chế tên nam nhân nha đầu để ta”

Trần Bưu, Bao Bình : “ngươi ăn gì khôn thế?”

Lý Tam : ”được sau khi thành ta bao các ngươi đi vi hồng viện”

Trần Bưu, Bao Bình : ”nói vậy còn nghe được”

trần Thông : ”vậy thống nhất các ngươi lên đi”

Lý Tam cải trang thành vị công tử, Trần Bưu và Bao Bình giả làm gia đinh họ xuất hiện cản Đường Nhạc Phong : ”đứng lại các ngươi tính đi đâu”

Nhạc Phong : ”vị thiếu gia này phu thê chúng tôi đi thăm người thân”

Lý Tam : ”người thân của các ngươi là ai?"

Nhạc Phong : ”là Trần bá mẫu ở làng này”

Lý Tam hỏi nhỏ : ”Trần Bá Mẫu là ai vậy?”

Trần Bưu : ”ta không biết”

Nhạc Phong : ”chúng tôi vốn là bá tánh bình thường nào được công tử biết đên, xin hỏi công tử cản đường phu thê chúng tôi có việc gì?”

Lý Tam : ”nói cho họ biết ta là ai”

Bao Bình : ”nói cho các ngươi biết vị này là đương kim Thập Hoàng Tử của Đại minh Triều”

Nhạc Phong cười thầm : ”gì chứ? Ta còn tưởng mi mạo danh ai chứ Thập Hoàng Tử tháng trước ta còn đánh cờ với hắn” Nhạc Phong cùng Số Trân quỳ xuống : ”thảo dân tham kiến Thập hoàng tử”

Lý Tam nắm tay Số Trân : ”tên kia ta thích nương tử của ngươi, cầm lấy số tiền này về quê nuôi con đi từ nay không được làm phiền cô ấy”

Nhạc Phong : ”thập Hoàng Tử, ngài thiếu gì thiên kim tiểu thư tại sao lại làm khó thê tử của ta”

Số Trân giả vờ khóc lóc : ”thập hoàng tử xin tha cho dân phụ, dân phụ là người đã xuất giá”

Lý Tam  : ”bổn hoàng tử thích thì được, ngươi dám ý kiến à có tin ta dẫn quân giết cả tộc ngươi không, không nói nhiều từ nay tiểu nương tử này sẽ là ái thiếp của bổn hoàng tử”

Chu Cao Túc nghĩ : ”hắn là thập hoàng thúc thất sao? Sao ta không cảm nhận được long khí của hắn”

Lý Tam vuốt mặt Số Trân : ”hảo nương tử, đêm nay nàng là của ta còn ngươi cút cho ta”

Trần Thông Lúc này chạy tới bịp Miệng Chu Cao Túc chạy đi mất, Việc này đều được Nhạc Phong và Số Trân Thấy hết, nhưng vẫn giả bộ không thấy,

Nhạc Phong : ”xin hoàng tử tha cho thê tử của tôi”

Trần Bưu Bao Bình đánh Nhạc Phong : ”bảo ngươi cút còn không cút sao?”

Nhạc Phong cười thầm : ”ta diễn cho tới vậy, ta muốn xem thử đồng bọn của các ngươi đông cỡ nào” “dám đụng tới nương tử của ta, ta liều mạng với các ngươi”

Nhạc Phong một quyền đánh văn bọn chúng, Lý Tam biết đối thủ không vừa ra hiệu cho cả đám xông lên

Nhạc Phong : ”cũng đông đó nhào vô đây”

Lý Tam lén chuồn : ”tiểu nương tử hắn không thoát đâu nàng ngoan ngoãn đi theo ta”

Số Trân đinh xuất thủ thì nghĩ : ”không được nếu ta đánh chúng thì hỏng hết kế hoạch, ta phải nhịn bằng được” cô khóc : ” huhu xin Hoàng Tử tha cho phu quân tôi, tôi đi theo ngài”

Nhạc Phong : ”nương tử nàng đừng ngốc vậy”

Số Trân truyền âm: ”cần đóng kịch xem bọn chúng có bao nhiêu đồng bọn”

Nhạc Phong : ”Tốt muội hãy cẩn thận kẻo chúng dùng xuân dược, ta sẽ gây án mạng để xem hắn báo tên quan nào”

Số Trân : ”muội sẽ cẩn thận đa tạ huynh nhắc nhở”

Nhạc Phong : ”Lúc này cầm cây đập nát đầu mấy tên”

Lý Tam xanh cả mặt : ”ngươi nhanh đi báo Lý Chi Huyện tới đây nhanh lên”

tên đồng bọn đi báo quan, Nhạc Phong cũng đánh chết thêm vài tên, Lúc này Lý Văn Tiến chi châu cùng với Lý Đại Long một vị chỉ huy quân đội, kéo tới :"" tên nào to gan dám đánh người của Thập Hoàng tử”

Lý Tam : ”là hắn giải hắn đi cho ta”

Thế là Nhạc Phong để chúng giải đi, Số Trân cũng bị đưa về

...................

về Trần Thông ăm theo Chu Cao Túc hắn chạy thì có chút khó hiểu vì thằng nhóc này cười tươi như được đi chơi

nhưng có một người âm thầm đi theo nhưng hắn lại không phác giác kẻ đi theo chính là Thập Nhất Hoàng tử Tiểu Hòa Thượng Khai Tâm

...................

lúc này bọn thuộc hạ đưa Số Trân vào nhốt lại

Lý Tam : ”hai ngươi canh giữ bên ngoài không được để nàng ta chạy mất”

hai tên thuộc hạ : ”dạ”

Số Trân : ”dùng tiên nhãn quan sát, muốn khống chế ta, các ngươi quá xem thường ta”

Nhạc Phong bị giải tới công Đường

Lý Văn Tiến : ”tên kia, tấn công thập hoàng tử biết tội gì không?”

Nhạc Phong : ”eo thập hoàng tử quyền thế cỡ nào vậy?”

Lý Văn Tiến : ”được ta cho ngươi sáng mắt, ngài Thống lĩnh Thiếc y vệ, bộ bịnh Từ Châu còn vài vị quan viên thế nào sợ chưa”

Nhạc Phong : ”thế ngươi thông đồng với kẻ mạo danh hoàng tử thì biết tội dì không?”

Lý Văn Tiến giật minh :  người nói cái gì?”

Nhạc Phong : ”cho ta hỏi vị thập hoàng tử này và tứ hoàng tử ai lớn hơn”

Lý Đại Long : ”ngươi rốt cuộc là ai?”

Nhạc Phong Móc Ra Tử Kim Chùy khoát lên hoàng bào anh hùng chiến : ”đám vô dụng các ngươi nhận ra thứ này chứ”

Lý Đại Long hoàn toàn xanh mặt giọng run run: ”hoàng ... Hoàng bào.... anh hùng Chiến, Tử.... tử Kim Chùy, một trong ngũ... ngũ hổ tướng.... Cuồng Ngưu đại...đại ,,,đại ,,, tướng quân Nhạc Phong”

Nhạc Phong : ”sao hả các ngươi cũng to gan lắm, dám mạo danh hoàng thất, lần này Lý gia các ngươi tới số rồi”

thế Là Nhạc Phong bắt hết cả lũ, trói lại, nhưng hắn không nhân từ tý nào, hắn trói mấy tên lại cột vào để cho bò kéo, ngoài ba tên cầm đâu thì hắn để lên xe kéo về thì bọn còn lại đều bị bò kéo”

Nhạc Phong : ”bọn này tạm thời không có khả năng thoát ta nên truyền âm cho Số Trân”

Số Trân : “đừng lo cho muội, muội đang điều tra xem hắn còn đồng bọn nào không?”

Lý Tam Cầm một chun rượu tới cho Số Trân : ”tiểu nương tử, nàng mệt rồi đúng không, nêu nàng hầu hạ ta tốt ta, sẽ tha cho phu quân của nàng”

Số Trân : ”ngươi cũng to gan lắm dám mạo danh hoàng tử ngươi biết cái này không?”

Lý Tam : ”đây là lệnh bài”

hắn nhìn kỹ : ”Tứ Hoàng Tử Chu Đệ” hắn xanh mặt : ”cô ... cô.. là người của phủ tứ hoàng tử”

Số Trân : ”biết thế là tốt, nói đồng bọn của ngươi gồm những ai?”

Lý Tam đinh cắn lưỡi nhưng Số Trân Định thân hắn : ”tạm giữ mạng chó của ngươi, bổn cô nương đưa ngươi về giao cho tứ hoàng tử”

thế là Số Trân, Cùng Nhạc Phong tập hợp : ”mau về báo cáo rồi đi tìm tiểu hoàng tử”

Số Trân : ”được”

trên đường về Nhạc Phong : ”ta cứ sợ muội sẽ trúng xuân dược của hắn chứ”

Số Trân  : ”huynh đừng lo muội có tiên khí hộ thể xuân dược tầm thường không có tác dụng đâu”

Nhạc Phong nhìn Số Trân  thầm nghĩ : ”muội ấy đẹp thật”

Số Trân : ”mặt muội dính gì sao?”

Nhạc Phong : ”à không có gì?”

.....................

lúc này Trần Thông càng nghĩ càng quái : ”tiểu tử ngươi không sợ sao?”

Chu Cao Túc: ”sợ chứ sợ lắm luôn á”

Trần Thông : ”sợ sao không khóc”

Chu Cao Túc : ”ủa, sợ là phải khóc hả? huhuhuhuhuhuhu”

Trần Thông cạn lời : ”ngươi không phải một thằng nhóc bình thường, không khóc càng tốt đi theo ta”

Chu Cao Túc : ”nhưng cháu đói”

Trần Thông : “đây lương khô của ta ăn đi”

Chu Cao Túc ăn hết : ”còn không cháu còn đói”

Trần Thông : ”tiểu tổ tông, chờ tý phía trước có quán ăn”

hắn đưa Chu Cao Túc vào quán, bất ngờ thay Chu Cao Túc ăn hết đồ ăn trong quán luôn, chủ quán tính tiền Trần Thông mắt trợn ngược, hắn đành dốc hết tiền đưa cho chủ quán

Trần Thông nhìn Chu Cao Túc với ánh mắt hình viên đạn

Chu Cao Túc : ”thúc thúc sao vậy, trúng độc hả?”

Trần Thông : “không có gì?”

Chu Cao Túc : ”thúc thúc nghèo vậy sao, đã có phu nhân chưa?”

Trần Thông : ”câm miệng còn nói ta cắt lưỡi ngươi”

Chu Cao Túc : ”đừng nha, cắt lưỡi con thì ai nói chuyện với thúc”

Trần Thông : ”ta không cần”

Chu Cao Túc : ”không cần thế dẫn con theo làm gì?”

Trần Thông  :“còn nói nữa ta giết ngươi”

Chu Cao Túc : ”con chỉ tò mò thôi mà vì thấy thúc cũng phong độ mà sao chưa có cô nào?”

Trần Thông phiền chết được đành chịu đựng đưa nó về nơi giam, bọn trẻ ở đây đều khóc

Trân Thông Thả Chu Cao Túc xuống, lúc này Khai Tâm đã chặn ngay cửa

Trân Thông : ”tiểu hòa thượng muốn hóa duyên thì đi chỗ khác”

Khai Tâm : ”a di đà phật ta tới đây cứu những đứa trẻ này, mau thả người”

Trần Thông : ”muốn cứu người nghĩ mình là ai?”

Khai Tâm : ”tiểu Tăng Khai Tâm của Ô Long Tự”

Trần Thông : ”cái gì? Thập nhất hoàng tử Khai Tâm, đáng chết xem chiêu”

Trần Thông xuất đao nhưng làm gì là đối thủ của Khai Tâm, câu vốn là hoàng tử lưu lạc từ nhỏ sống trong Thiếu Lâm tự về sau nhặc được vô tự thiên thư, luyện thành thần công trở thành trụ trị của Ô Long tự, vị trụ trì nhỏ tuổi nhất lịch sử

Khai Tâm : ”bắt cóc trẻ con không thể tha thứ, ta phế võ công của ngươi, cút đi”

Chu Cao Túc : ”ế thì ra là Khai Tâm Tiểu Hoàng Thúc”

Khai Tâm mắt tròn vo nhìn Chu Cao Túc : ”mi là ai?”

Chu Cao Túc : ”con là Chu Cao Túc, Chu Đệ là cha con, con có nghe hoàng tổ phụ nhắc tới Tiểu Hoàng Thúc một lần, ngươi không nhận tổ quy tông sao?”

Khai Tâm : ”ta không rãnh, ta là người xuất gia tứ đại giai không,  nhận tổ quy tông làm gì, tranh quyền thế hay chi, ta không hứng thú, nếu ngươi là cháu ta thì cùng ta dẫn bọn nó về đi”

Chu Cao Túc : ”dạ Khai Tâm tiểu hoàng thúc”

Chu Cao Túc và Khai Tâm dùng thân phận Thập nhất hoàng tử và tiểu hoàng tử lệnh quan phủ đưa những đứa trẻ về, còn Chu Cao Túc ham chơi gặp được tiểu Hoàng Thúc hơn mình có mười hai tuổi nên nhất thời ham chơi không muốn về mà bám theo Khai Tâm để chơi

Khai Tâm : ”ngươi đi theo ta làm gì?”

Chu Cao Túc : ”con đói ”

Khai Tâm dẫn Chu Cao Túc vào quán ăn:" Thí Chủ xin bố thí cho ta hai bát mì chay

Chủ Quán : ”đợi chút”

Chu Cao Túc định ăn thì Khai Tâm lấy đũa khẻ tay nó :” đi rửa tay rồi mới được ăn, không có biết vệ sinh an toàn thực phẩm gì hết, cha mi không dạy mi giữ vệ sinh à?”

Chu Cao Túc : ”dạ hì hì” Chu  Cao Túc lần này rất vui vì tiểu hoàng thúc này cũng chỉ là một thằng nhóc

Thế là Chu Cao Túc ham chơi sẽ về lâu một ch

Họ tiếp tục đi, họ phát hiện năm ngưới xông vào đánh một ngưới chỉ vì họ muốn cướp tiền của người đó. Khai Tâm và Chu Cao Túc cùng xông lên đánh cho mấy bọn côn đồ một trận tan tác rã rời làm chúng quắn đuôi bỏ chạy

Khai Tâm : Nè số bạc của huynh đây

Người đàn ông vội vàng nói: cảm ơn cảm ơn hai tiểu ân công rất nhiều, số bạc này là tôi vất vả kiếm mới có được, tôi phải mang về tìm đại phu trên kinh thành chữa bệnh cho mẹ"

Chu Cao Túc : "thúc thật là đứa con hiếu thảo, mẹ của thúc sẽ rất hạnh phúc khi có được một cậu con trai như thúc"

Người đàn ông nói: " Đa tạ cậu bé". rồi đi luôn

Hai người họ tiếp tục đi, họ thếy đám trẻ con đang chơi, khi gặp người ăn xin họ còn bố thí cho ít bạc. Trời gần tối phố xá lấp ánh ánh đèn lồng, ngưới qua lại rất đông. Chu Cao Túc chỉ tay sang hàng quán bên rìa đường: "Tiểu Hoàng Thúc, bên kia có bán đèn lồng kìa, chúng ta cùng mua đèn lồng cầu nguyện đi"

Khai Tâm: "Hay đó"

Chu Cao Túc :" Bà chủ cho tôi mua ba cái đèn lồng"

Bà chủ: Được.... của cậu đây

Họ cùng nhau đi ra một khu đất bên cạnh nhộn nhịp người thả đèn lồng.

Khai Tâm :" Chúng ta chỉ có hai người, sao con lại mua ba cái chứ, Con muốn cho ai sao?

Chu Cao Túc : Con mua một cái cho thúc, một cái cho con, một cái cho nội tổ mẫu. Nhưng mà nội tổ mẫu không có ở đây lên con thay người thả rồi cầu nguyện luôn, mong là điều ước của con sẽ trở thành hiện thực"

Khai Tâm : Con và quý phi nương nương tình cảm thân thiết lắm, ta tin nếu nương nương biết được thì ngưới sẽ rất vui. Bây giờ ta mới hiểu tuy con rất ngang bướng lại ngang tàng nhưng mà nội tâm của con lại rất hiền lành, lương thiện, làm cảm động lòng ngưới.

Chu Cao Túc cười: "Cảm ơn Tiểu Hoàng thúc đã quá khen...... hả thúc dám bảo con hung giữ, đánh đá sao? bộ thúc muốn chết hả?

Khai Tâm cười: "Thôi được rồi chúng ta thả đèn lồng đi"

Hai người họ thả đèn lồng và cầu nguyện

Xong họ đi ngắm trăng khuya

......................

lúc này Thiên Ma đã gặp Thiếc Mê A Lam : ”HAHAHA Nam Vu Lý các ngươi rủ nhau đi đầu thai à?”

Thiếc Mê A Lam : ”Xin Thiên Ma Đai Nhân giúp thất tỷ ta”

Thiên Ma : ”được, thả hồn phách của ả ra”

Thiếc Mê A Lam thả hồn phách của Thiếc Liên Tâm ra, Thiên Ma truyền Ma Khí vào : ”Hồn Phách Thiếc Liên Tâm Nghe lệnh, tựa theo ma khí tụ lại thân thể, sắc”

Thiếc Liên Tâm : “tạ Thiên Ma Đại Nhân đã cứu mạng”

Thiên Ma : ”ngươi hãy nhanh chóng bế quan, để khôi phục hoàn toàn đi, nhớ kỹ lời ta chưa đột phá cảnh giới thì không được manh động”

Thiếc Liên Tâm : ”ta đã hiểu tạ Thiên Ma Đại Nhân”

Thiên Ma : ”trước đó ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi”

Thiếc Liên Tâm : ”xin hỏi Thiên Ma Đại nhân là chuyện gì?”

Thiên Ma : ”khiến dục vong của Tiêu Dương lên tới đỉnh điểm”

Thiếc Liên Tâm : ”ngài muốn ta câu dẫn hắn?”

Thiên Ma : ”không sai, phép cửu tử của người cần hắn trợ giúp mới trở nên mạnh hơn, ngoài ra kết hợp song tu có lợi cho cả hai"

Thiếc Liên Tâm : ”mạng của ta do ngài cứu, xin nghe theo lệnh”

Thiên Ma : ”tốt, HAHAHA, bây giờ hãy bế quan ta có đối tượng để tìm rồi HAHAHA”

.....................

Mộ Dung Phát lúc này đang trầm tư : ”Đấu chuyển Tinh di của tộc ta, tuy lợi hại nhưng thiên hạ võ công đề không yếu, làm sao khôi đại Yên Quốc”

Lúc Này Thiên Ma : ”Mộ Dung Phát, ngươi muốn khôi phục Đại Yên Quốc, Thì nghe theo lệnh ta”

Mộ Dung Phát : ”kẻ nào giả thần lộng quỷ ra đây cho ta”

Thiên Ma : ”bổn tọa là Thiên Ma”

Mô Dụng Phát : ”Thiên Ma? Ngươi tìm ta làm gì?”

Thiên Ma : ”Đại Yên Quốc đã diệt vong cách đây cả ngàn năm, ngươi muốn khôi phục, Lý Thiện Đường không có bãn lãnh giúp ngươi đâu, chỉ có bổn Thiên Ma Giúp được ngươi mà thôi, Thiên Ý diệt Yên Quốc ngươi muốn phục quốc, chỉ có thể nghe ta mà thôi”

Mộ Dung Phát : ”nếu ngài có thể giúp ta phục quốc, ta xin dâng hiến linh hồn này cho ngài”

Thiên Ma : ”Tốt, ta giúp ngươi tăng cường công lực, nhắm mắt lại đi”

Mộ Dung Phát nhắm mắt Thiên Ma Truyền Ma Khí vào thanh bảo kiếm cho hắn,

Thiên Ma : ”công phu gia tộc của ngươi vốn lợi hại, ta đã giúp ngươi tăng cường công lực, và ban thêm cho ngươi bắc minh thần công, hút hết nội công kẻ khác, và đây là Thiên Lôi chỉ, và những tà công, ngươi hãy tu luyện đi”

Mộ Dung Phát : ”tạ Thiên Ma Đại Nhân”

Thiên Ma : ”tốt, ta đi đây”

Sau Đó Thiên Ma Đi tìm Lý Thiện Đường

Lý Thiên Đường đang trầm tư : ”HAHAHA Mộc Anh Tên khốn nhà ngươi năm xưa không phải vì ngươi thì cha ta đã không phải vong mạng, còn Tên Từ Đạt chết tiệt kia, sau khi giải quyết Mộc Anh sẽ tới lược ngươi”

Thiên Ma : ”Lý Thiên Đường muốn trả thù và đoạt giang sơn sao?”

Lý Thiên Đường : ”ngươi là yêu quái phương nào?”

Thiên Ma : ”ta là Hư Vô Tự Tại Phật”

Lý Thiện Đường : ”cái gì mà Hư Vô Tự Tại Phật ta thấy ngươi giống Thiên Ma hơn đó”

Thiên Ma : ”HAHAHA, ngươi quả nhiên thông minh, không sai ta chính là Thiên Ma”

Lý Thiện Đường : ”muốn tìm ta hợp tác thì ngươi tìm lộn người rồi”

Thiên Ma : ”có lộn hay không ngươi gặp phụ thân mình mà hỏi đi”

Thiên Ma Tạo ra ảo cảnh, Lý Thiện Đường gặp cha mình : ”Đường Nhi, Đường Nhi”

Lý Thiện Đường : ”cha, cha người ở đâu”

hình ảnh Lý Thiện Chính hiện ra : ”Đường Nhi, cha chết thảm lắm, con hãy giết bọn ngũ hổ tướng, giành lấy giang sơn trả thù cho ta”

Lý Thiện Đường : ”cha...”

lúc này lại thêm hình ảnh Lý Thiện Trường xuất hiện : ”đệ đệ, vẫn khỏe chứ”

Lý Thiện Đường : ”Đại ca, là huynh sao?”

Lý Thiện Trường : ”phải ta và cha được Thiên Ma Đại nhân cứu, bọn ta đang đợi đệ nhưng hãy giành lấy giang sơn, báo thù cho bọn ta,sau khi thọ mệnh đệ hết bọn ta sẽ tới đón đệ”

Lý Thiện Đường : ”hai người muốn ta nghe lời Thiên Ma Sao? Không đúng tên khốn ngươi dám lừa ta”

Thiên Ma : ”ai lừa ngươi chứ ngươi xem hai người phụ nữ này là ai”

Một Người Phụ Nữ mẹ của Lý Thiện Đường, Phan Thị : ”Đường Nhi Đường Nhi, mẹ nhớ con lắm”

Lý Thiện Đường : ”mẹ, không đúng, tên khống đừng dùng ảo cảnh lừa ta nữa, dẹp ngay trò này cho ta ” Lý Thiện Đường niệm trú : ”thiện địa huyền tôn, khống chính phá tà phản tỉnh chính bản, thái thượng lão quân cấp câp như luật lệnh sắc”

ảo cảnh vẫn không biến mất, Thiên  Ma cười Thầm : ”những ảo cảnh này là ta lấy từ Tâm Ma Của ngươi, ngươi không vứt bỏ tâm ma thì đừng hòng thoát khỏi ảo cảnh HAHAHA’

Phan Thị : ”Đường Nhi con không nhận ra mẹ sao?”

Thê Tử của Lý Thiện Đường, Bạch Tú : ”Lão Gia, chàng nhận ra thiếp sao”

Lý Thiện Đường : ”phu nhân,  là nàng sao?”

Bạch Tú : ”Phu Quân chàng hãy nghe theo Thiên Ma, Gia đình chúng ta sẽ có ngày đoàn tụ”

Lý Thiện Đường hoàn toàn trúng chiêu : ”cha mẹ, Đại ca, Phu nhân, ta hứa với các người sẽ báo thù, và sẽ đoàn tụ cùng mọi người”

cả bốn người thân của Lý Thiện Đường : ”được, bọn ta sẽ chờ”

Thiên Ma : ”thế nào chịu hợp tác với bổn tọa chứ?”

Lý Thiện Đường : ”ta chấp nhận Quy Thuận Thiên Ma Đại nhân”

Thiên Ma : ”Tốt, đây là Tuyệt Linh Kiếm, tặng cho ngươi, ngoài ra còn có Ảnh Ma Đoạn Trảm Kiếm quyết, hãy luyện cho tốt”

Lý Thiện Đường : ”tạ Thiên Ma Đại Nhân”

....................

lúc này nhóm Hòa Yên Ninh và Lưu Bá Ôn về tới Phủ của Chu Đệ

( Hoàng Dung và Hoàng Ninh hai người y phục màu xanh lá non và kiểu buộc tóc trang sức ,giống y hệt nhau )

Đàn Phong nhất thời chưa chú ý : “mẹ, Chu Đệ, Mẫu Hoàng mọi người về rồi sao?”

Chu Đệ : ”phải bọn ta đã về, xin lỗi ta đã để nàng cô đơn một thời gian”

Đàn Phong : ”chàng nên xin lỗi phụ hoàng đó, phụ hoàng vì chính sự mà nhiều đêm mất ngủ hiện đã đổ bệnh rồi”

Hòa Yên Ninh lo lắng : ”Hoàng Thượng bệnh rồi sao?”

Đàn Phong : ”dạ nghe thái y nói Phụ Hoàng là do lao lực nhiều đêm không ngủ, nếu không phải Phụ Hoàng nội công thâm hậu thì ra là đã trọng bệnh rồi”

Hòa Yên Ninh đưa đứa bé cho Sala bế : ” Sala, tỷ và mọi người giúp muội chăm xóc đứa bé,

Sala :" Được, muội yên tâm để nó cho ta"

Hòa Yên Ninh :" Đệ Nhi con ở đây Với Đàn Phong đi, ta đi thăm hoàng Thượng, Quốc Sư Đi với ta”

Lưu Bá Ôn : ”dạ”

Kim Chi : ”muội cũng đi”

Sala : ”Phong nhi, ông thông gia không sao chứ?”

Đàn Phong : “phụ hoàng chỉ lao lực thôi”

Sala : ”vậy thì tốt, Lâm Nguyên Soái, Từ Tướng quân cậu hãy đi thăm hoàng thượng đi, hẳn trong triều đang cần hai cậu”

Lâm Anh Tuấn, Từ Tuấn Kiệt : ”tôi biết rồi tôi đi ngay”

Sala : ”Phong nhi con xem ai tới đây”

Đàn Phong : ”Châu Linh đại Tế Tư, vị này chắc là muội muội song sinh của Đại Tế Tư Châu Vũ, Như Song cô nương cô trở về rồi sao?”

Châu Linh : ”thần tham Kiến Đại Công chúa”

Đàn Phong : ”miễn lễ”

Châu Vũ : ”ta nghe họ nói nhiều về cô, quả là hơn cả lời nói”

Đàn Phong : ”họ nói thế nào?”

Châu Vũ : “họ nói có một cô gái có thể so sánh với Phụng phi nương nương thì đó là Trữ Quân nữ nhi Quốc, Đàn Phong Công Chúa”

Đàn Phong : ”là họ đã quá lời”

Hà Như Song : ”Công chúa quả thật có thể so với Phụng Phi”

Đàn Phong : ”ta nào có bãn lãnh như mẹ, ngược lại Như Song cô nương, ta thấy cô càng ngày còn có phong cách của Quốc Sư, ta e là có ngày cô sẽ vượt qua cả Quốc Sư”

SaLa : ”Như Song hiện tại còn lợi hại hơn cả Lưu Quốc Sư”

Đàn Phong : ”có chuyện này sao? Vậy ta phải chúc mừng Như Song Cô nương”

Hà Như Song : ”công chúa quá khen”

Sala : ”à mà con xem đây là ai?”

Đàn Phong : ”Hoàng dì người cũng tới à? ủa nhưng mà sao con thấy”

Chu Đệ : ”nàng thấy giống với mẹ đúng không?”

Đàn Phong : ”phải, thiếp thấy giống y hệt luôn, mà giờ thiếp mới để ý, hai người họ y phục và kiểu tóc giống nhau quá trời:

Sala : ”thân phận thật sự của Yên Ninh chính Là Hoàng Ninh thân vương, của Nữ Quốc ta, con thích thì gọi mẹ, cũng có thể gọi Hoàng Dì”

Đàn Phong ngỡ ngàng : ”Hoàng dì Hoàng Ninh, mất tích đã hai mươi mấy năm?. Vậy trước đây con nghi ngờ là đúng

Hoàng Dung : ”Phải, cô ấy là muội muội xong sanh của ta, bí mật này chỉ có ta và Châu Linh biết mà thôi”

Đàn Phong : ”phải rồi mọi người đi đường cũng mệt, hãy nghỉ ngơi đi rồi ta nói chuyện sau”

Tô Na, Kim Ngân, : ”chúng thần cáo lui”

Tần Lý : ”đệ cũng cáo lui đây”

Sala : ”à Hoài An Đâu”

Đàn Phong : ”Hoài An đến thái y viên lấy thuốc cho con và Phụ Hoàng”

Hoàng Dung : ”ta cũng nghỉ ngơi đây, Đệ Nhi ta nên ở Phòng nào?”

Chu Đệ : “con sẽ cho người sắp xếp, người đâu rót nước mời khách”

Nữ tỳ : ”dạ”

Đàm Phong :" Đứa nhỏ này đáng yêu quá, con nghe phụ hoàng nói, mẹ cứu được nó ở rừng xâu

Sala : ”Đúng vặy. Yên Ninh vô cùng thích nó, Sáng mai nếu muội ấy về đây, ta sẽ kêu muội ấy đặt tên cho nó. Tới khi tìm thấy gia đình của nó thì giao lại nó cho họ

Đàm Phong :" Cũng phải,

Sala ::Ta cũng đứa nhỏ đi nghỉ ngơi đây, hai con nói chuyện đi, Mai ta sẽ tìm hai con nói chuyện sau”

Đàn Phong : ”đúng rồi còn Số Trân, Và Túc Nhi đâu?”

Chu Đệ : ”trên đường về bọn ta phát hiện một tổ chức bắt cóc trẻ con, để huấn luyện thành sát thủ, Túc Nhi đã trà trộn vào để tìm ra nơi giam giữ những đứa trẻ, Nhạc Phong và Sô Trân đi cùng nó”

Đàn Phong gấp : ”Sao chàng để nó đi mạo hiểm chứ?”

Chu Đệ : ”nàng hãy bình tĩnh, nàng quên bãn lãnh của Túc nhi rồi sao? Phụ hoàng muốn phạt còn không bắt được nó”

Đàn Phong : ”nhưng thiếp vẫn lo cho nó, thiếp không muốn mất nó lần nữa”

Chu Đệ: ”nàng yên tâm còn có Số Trân mà, cô ấy không để nó gặp nguy hiểm đâu”

Đàn Phong : ”vậy thiếp cũng yên tâm rồi”

lúc này ngự lâm quân báo : ”bẩm thái tử, Nhạc tướng Quân và Số Trân cô nương đã về”

Chu Đệ : ”cho mời”

Nhạc Phong, Số Trân : ”tham kiến thái tử, thái tử phi”

Chu Đệ : ”miễn lễ, có điều Tra Được gì không?”

Nhạc Phong : ”bẩm thái tử, theo thần điều tra được thì, chúng là người của Lý gia, có một tên còn cả gan mạo danh thập hoàng tử, để cưỡng bức dân nữ, thần đã tóm cả lũ về đây”

Chu Đệ : ”cái gì? Dám mạo danh thập hoàng đệ, được lắm người đâu”

Ngự Lâm Quân : ”thái tử có gì căn dặn”

Chu Đệ : ”Lập tức cho mời Thập Hoàng tử tới đây, nói với đệ ấy có kẻ mạo danh đệ ấy, ta muốn giao tên này cho đệ ấy xử lý”

Ngự Lâm Quân : “dạ”

Đàn Phong : ”Số Trân, Túc Nhi Đâu?”

Số Trân : ”nó truyền âm cho thần nói nó chưa muốn về”

Đàn Phong : “tại sao  nó chưa muốn về”

Số Trân : ”thằng bé ham chơi đó mà, nó chơi chán sẽ về thôi”

Đàn Phong : ”thật tình đứa trẻ này”

Chu Đệ : ”ngự lâm quân, tiếp nhận những người Nhạc Tướng Quân đưa về, giam lại ngày mai xét xử”

Ngự Lâm Quân : ”dạ”

.. ..................

Hòa Yên Ninh tới ngự thư phòng thăm Chu Nguyên Chương, Lúc này ông đang chống tay lên cằm ngủ gật, Thái Giám Trần Ninh đắp chăn cho ông

Trần Ninh : ”nô tài...”

Hòa Yên Ninh  : ”suỵt để hoàng thượng nghỉ ngơi, các ngươi lui ra đi ta ở đây với Hoàng Thượng”

Trần Ninh : ”dạ chúng nô tài cáo lui”

Hòa Yên Ninh : “Quốc sư, khanh mau mời Đệ Nhi tới đây”

Lưu Bá Ôn : ”thần tuân chỉ”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng đừng lao lực quá” bà ngồi bên cạnh nhìn đống tấu sớ : ”chà trong thời gian ngắn mà đủ thứ xảy ra, nhìn đống tấu sớ này ta mới hiểu sao Hoàng Thượng Lúc trước lại nóng tính như vậy, nếu là ta chắc ta phát điên mất”

Lâm Anh Tuấn, Từ Tuấn Kiệt vừa tới : ”thần tham kiến,...”

Hòa Yên Ninh : ”suỵt” bà ra hiệu đuổi cả hai ra ngoài

Từ Tuấn Kiệt Hiểu Ý lui ra, Lâm Anh Tuấn cũng lui ra

( Yên Ninh nghĩ lại lúc mình nói ra thân phận thật của mình

Hòa Yên Ninh quỳ xuống :" Hoàng thượng, Thần thiếp thật có tội khi cố gắng che dấu người

Chu Nguyên Chương cười, đỡ Hòa Yên Ninh lên :" Nàng đang ngồi xuống nói chuyện cùng trẫm kia mà, lần sau đừng hở chút thì quỳ như vậy, mệt lắm đó. Lần này nàng mạnh mẽ đối mặt với trẫm hơn lần trước đó ở Hòa gia Trang, nhớ lúc đó nàng vô cùng yếu đuối và lo sợ, ngay cả can đản nói chuyện, gần gũi với trẫm cũng không có.

Hòa Yên Ninh cười :" Thiếp nhớ lúc đó người nói, sau này dù có xảy ra truyện gì, hoặc là ai ức hiếp thiếp. Cho dù không cần chứng cứ, thì thiếp cứ việc nói với người, không giắu người chuyện gì. ngài còn nói sẽ đứng về phía thiếp, bênh vực thiếp. Nhưng mà lúc đó thiếp chưa thể thừa nhận thân phận

Chu Nguyên Chương ôm Hòa Yên Ninh :" Nhớ trước đây nàng từng tm sự với trẫm khi trẫm nằm trên giướng bất động, bị Thẩm Vạn Tam lấy đi một hồn một phách. nên trẫm đã nghĩ cho nàng, nhưng không phải chỉ là một chút mà lả rất nhiều. Trẫm không trách nàng vì nàng giấu trẫm đâu, nàng cũng có nỗi khổ mà. Có thể chịu đựng tới tận bây giờ, quả là có lòng can đảm, trung nghĩa với dân với nước, với tình cảm. Trẫm nghe mà bất ngờ lắm đó nha"

Hòa Yên Ninh cười :" Người không trách thiếp tội khi quân, lại tin tưởng thiếp đến vậy, thiếp cảm động lắm"

Chu Nguyên Chương :" Người tốt như nàng vậy, sao trẫm lỡ chứ. Dù nàng là Thiếc Nương Tử của Nam Vu Lý hay là Hoàng Ninh công chúa của Nữ Quốc. Đối với trẫm chỉ khác biệt chút xíu thôi.

Hòa Yên Ninh :" Nhưng Sao lại khác biệt chút xíu vậy?

Chu Nguyên Chương :" Nếu nàng là Thiếc Nương Tử thì trẫm sẽ niệm tình nàng mà không làm thẳng tay, san bằng Nam Vu Lý. Còn nếu nàng là Hoàng Ninh thân vương thì trẫm không bị khó sử rồi, trẫm sẽ vì nàng, vì Đệ nhi, Đàn Phong mà hỗ trợ giúp Nữ Quốc phát triển"

Hòa Yên Ninh :" Tạ ơn Hoàng thượng, người quả là rất tốt với thiếp"

Chu Nguyên Chương :" Đó là đương nhiên mà, ai biểu lúc đó nàng tâm sự với trẫm như vặy, còn giúp sức cho nhóm người Lưu Bá Ôn tiêu diệt Thẩm Vạn Tam và Lam Ngọc, còn giúp mẵu thân của hắn rửa oan vụ án giết Thành Hán Xương. Để trẫm ở Hoàng Giáp Tự suy nghĩ lại

Hòa Yên Ninh :" Với thiếp, đó là chuyện thường thôi. Không ngờ là ngài vẫn còn nhớ tới

Chu Nguyên Chương :" Nhớ chứ. Năm xưa nàng dùng cái tênThiếc Nương Tử và cũng vì thích trẫm từ cái nhìn đầu tiên. Sao trẫm lại đi phụ lòng nàng một lần nữa kia chứ. Mà không ngờ Vân Đan Hoàng Ninh này khi còn trẻ lại là kẻ chuyên đi gây họa ha, nàng dùng cái tên Thiếc Nương Từ sao có điểm khá giống trẫm vậy? còn đi tiếp cận trẫm, dùng mọi khả năng để trẫm thích nàng."

ông một tay giữ vai trái của Yên Ninh, một tay nhéo má bà :" Kẻ gây họa. nàng giấu cũng khá lắm. May lúc đó Hồ Duy Dung và bọn Nam Vu Lý không có tâm trí mà điều tra thân phận thật của nàng, bằng không dù nàng có mười cái mạng cũng không đủ để hắn tính sổ đâu. Được rồi"

Hòa Yên Ninh :" Hông phải, Hoàng Dung và Hoàng Ninh không phải kẻ chuyên đi gây họa mà, Tụi thiếp chỉ là bày trò nghịch cho vui thôi

Chu Nguyên Chương cười :" Nghịch cho vui hả. Được rồi, nàng nói không phải thì không phải. À trẫm nhớ ra rồi. Xem ra trẫm phải phái người tới Nữ Quốc đưa tỷ tỷ nàng tới đây, trẫm tò mò muốn xem cô ấy, người có dung mạo lẫn tánh cách giống y hệt nàng"

Hòa Yên Ninh :" Vậy ngài làm sao phân biệt được"

Chu Nguyên Chương :" Ôi trời. Chuyện nhỏ"

Hòa Yên Ninh :" Thiếp hiểu rồi, ngài phân biệt giữa thiếp và tỷ ấy là rất dễ dàng. Đúng không?"

Chu Nguyên Chương :"tại sao trẫm phải phân biệt, Trẫm nhầm luôn cho nàng xem"

Hòa Yên Ninh :" Đừng mà. Mà nhắc tới mới nhớ, lão Hồ Duy Dung đó đang ở Nữ Quồc, Nếu hắn đã gặp tỷ tỷ thì hắn khẳng định thân phận của thiếp rồi. Kẻ mưu mô này không nghĩ ra trò gí để trả thù thiếp mới lạ?. Nhưng mà có Hoàng thượng, thiếp không sợ gì nữa"

Chu Nguyên Chương cười :" Vậy trẫm sẽ chú ý hắn. Nàng đó, kẻ nào tìm nàng gây chuyện, kẻ đó chán sống rồi. ... Ô, mải nói chuyện với nàng lâu quá trời. trẫm cũng hơi mệt đi ngủ thôi

Nghĩ rồi, bà nhìn Chu Nguyên Chương , bàn tay chạm lên khửu tay ông, nở nụ cười rồi cũng gục xuồng ngủ luôn lúc nào không hay. lát sau Cao Bân đi vào, ông thở dài :" A di đà phật, tội lỗi tội lỗi. Phụng phi này mệt tới vậy sao? . Hai kẻ này nghủ gục ở đây thế này à?
Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.